Có thể nói hắn là con người ngoài lạnh trong nóng, tính cách thay đổi thất thường, nhưng chí ít bản thân hắn không hề muốn tổn thương cô.
Đó là vì lần đầu tiên hắn trông thấy cô, không hiểu vì sao Mộc Như Lan lại giống người con gái trong quá khứ của hắn, như hai giọt nước, nhất là đôi mắt trong trẻo kia, đôi mắt không một chút vướng bẩn nào trong veo đến mức động lòng người.
Nhưng người con gái kia có vết bớp hình tựa giống hoa bỉ ngạn trên xương quai xanh bên trái _ người đã từng khiến hắn rất ôn nhu, rất điềm đạm lại trở thành con người u ám lạnh lẽo như bây giờ.
Gặp được Mộc Như Lan, hắn mộng tưởng cô là cô gái kia mà không tiếc một đồng để đem cô về, nhưng đối với người con gái đó, bản tính của cô lại cố chấp, ngang ngược mặc dù lời nói của cô rất có phép tắc nhưng hành động lại trái ngược, hắn có cảm giác như cô sợ hắn, sợ con người hắn, sợ phải đối diện, trông thấy hắn cô lại mất đi cảm giác tự nhiên.
Hắn thật sự không muốn làm đau cô, chỉ là sợ một ngày cô từ trong tầm kiểm soát của hắn mà không còn thấy nữa.
Giống như 3 năm trước, hắn không muốn phải tự dằn vặt một lần nữa.
Một lúc lâu sau, Mộc Như Lan mở cửa phòng bước vào, tiếng động của cánh cửa kéo hắn về lại thực tại.
Lục Cẩn Hà đưa mắt nhìn cô, vẫn là đôi mắt lạnh như băng, khẽ chớp mi một cái, con ngươi ấy lại ấm áp, triều mến lạ thường, khiến nàng cảm thấy rất ngạc nhiên, cả giọng nói cũng thay đổi.
- Em lại đây.
Mộc Như Lan cảm thấy con người hắn có gì đó rất lạ lùng, giống như một người đa nhân cách.
Cô ngoan ngoãn lại gần hắn, Lục Cẩn Hà vòng tay kéo nàng xuống, ôm lại trong lồng ngực, bàn tay thon dài của hắn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.
Cảm giác này, lần đầu tiên cô thấy ở hắn, vừa lạ nhưng lại ấm áp có cảm giác như được hắn yêu thương, nâng niu.
Không thể đoán định được hắn là con người lạnh lùng hay ôn nhu yêu thương như bây giờ, nếu ôn nhu là thật thì tại sao hắn lại phải sống trong lớp vỏ băng dày cộm như thế? Khiến cho người ngoài nhìn vào đều sợ hãi mà không dám đến gần nói gì đến động tới hắn.
- Hôm nay trên giảng đường như nào? - Chất giọng trầm nhẹ, không sắc lạnh mà lại yêu thương.
- Rất bình thường, tôi còn có thêm bạn mới, là cô gái mắt tim rất đẹp nha
Thấy hắn như vậy bản thân cô lại cảm thấy thoải mái hơn, đối diện hắn cũng dễ dàng hơn.
- À còn người ban nãy đưa tôi về là giáo sư Thương, vì trời mưa lớn quá không thể ra bến xe bus được, anh ta có lòng tốt thôi...
- Được tôi tin lời em nói!
Bây giờ hắn không cố chấp, bảo thủ như mọi ngày nữa.
Đem cô sủng đến tận trời mây, ấm áp quá, ấm áp đến mức khiến người ta không thể nào thở nổi.
Hắn thả cô ra, quay lại bàn làm việc, không quên hôn nhẹ lên trán cô.
Mộc Như Lan như thẫn thờ suốt nãy giờ, sao lại tự nhiên thay đổi đột ngột thế.
Thế mà tim cô vì hắn mà đập lệch nhịp đi, Mộc Như Lan vội vàng trấn tĩnh lại: - Không đúng, hắn chỉ là nhất thời thôi, không được động lòng!
Lục Cẩn Hà ngồi trên bàn làm việc rất nghiêm túc, khuôn mặt nghiêm nghị, hai hàng lông mày chau lại.
Ngắm hắn đã lâu, Lục Cẩn Hà về lại phòng, nhìn lên đồng hồ, kim chỉ 9 giờ tối.
Hôm nay đi học hoạt động nhiều cũng mệt mỏi, Mộc Như Lan vừa nằm xuống đã thiếp đi từ lúc nào không hay.
Sau khi hoàn thành xong công việc trên công ty, Lục Cẩn Hà day day thái dương mà vào phòng.
Thân thể nhỏ bé cuộn tròn trong chăn ấm, đôi mắt nhắm hờ, gương mặt nàng khi ngủ thật sự rất điềm tĩnh, yên bình tựa như nước hồ tĩnh lặng.
Lục Cẩn Hà mệt mỏi thả người nằm kế bên Mộc Như Lan, suy nghĩ một hồi lâu.
Hắn đem cơ thể nàng mà ôm lại, Mộc Như Lan vẫn cứ thế ngủ say, nàng cảm thấy một cỗ ấm áp bao phủ lấy bản thân, không những ấm áp mà còn an toàn.
Nắng sớm len lỏi lọt qua khe rèm cửa, những tia nắng đầu ngày yếu ớt rọi sáng căn phòng.
Mộc Như Lan cảm thấy như có ai đó ôm lấy cô, mở mắt ra liền thấy khuôn mặt Lục Cẩn Hà trước mắt mình, hơi ngạc nhiên nhưng mà cũng rất thích, đêm qua hắn đột ngột đối xử thật tốt với cô, không chiếm tiện nghi của cô mà con đem cô ôm vào lòng ngủ thật sâu.
Nhẹ nhàng xuống giường, Mộc Như Lan không muốn làm hắn thức giấc, đánh răng thay đồ xong xuôi, cô xuống sảnh.
Tiểu Như loay hoay làm đồ ăn sáng, thấy cô liền cười híp mắt:
- Tiểu thư chị dậy rồi a, chị đói chưa em đem thức ăn ra liền.
Mộc Như Lan tay chống cằm ngồi xuống bàn ăn, miệng mỉm tủm tỉm cười.
Hôm nay tâm trạng cô rất là tốt nha.
Tiểu Như thấy thế không nhịn được mà hỏi: - Nhìn tiểu thư hôm nay có vẻ rất vui nha!
- Có lẽ là vậy nha!