Sau khi biết tin Gia Hân ở bệnh viện thì anh lập tức lái xe đến đó.
Cô hiện tại đang đi dạo quanh vườn hoa của bệnh, cô đã đỡ hơn lúc vừa tỉnh lại rất nhiều, mặt cũng có vẻ tươi tắn hơn, nhưng thoang thoảng trên khuôn mặt vẫn có nét buồn cùng nhiều tâm sự, đi dạo cũng đã một lúc lâu, đã tới giờ ăn trưa nên cô lại rảo bước về phòng bệnh của mình.
Vừa bước chân đến phòng bệnh thì đã nghe thấy tiếng ồn ào, bỗng trước mặt cô xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, là anh.
Gia Huy vừa mới đến, vừa hỏi được phòng bệnh của cô, nhưng lúc đến phòng lại không thấy cô đâu, anh có hơi sốt ruột, anh rất lo cho cô, nên đã hỏi y tá cô đi đâu, y tá lại nói không biết, anh lại lên tiếng trách móc cô y tá, bệnh nhân mình chăm sóc mà đi đâu cũng không biết.
Nhưng đúng là cô ấy không biết thiệt, tại lúc Gia Hân đi thì không có y tá trực ở đó.
Nhưng bình thường thì anh sẽ không hành xử như vậy đâu, nhưng người đó là Gia Hân nên anh mới phản ứng như thế, không lẽ anh rung động với cô rồi.
Gia Hân chậm rãi tiến vào phòng, cô y tá vừa thấy cô thì mặt có vẻ khó chịu lên tiếng:
- Người nhà đang kiếm cô đó, lần sau có đi đâu thì nhớ báo trước.
- Tôi xin lỗi.
Cô cúi đầu xin lỗi, sau đó cô ý tá cũng ra ngoài, bây giờ chỉ còn lại cô và anh, cô không quan tâm đến anh mà đi đến bên giường.
Anh tiến đến chỗ cô hỏi han:
- Em có sao không?Có bị thương chỗ nào không.
- Em không sao.
Cô trả lời rất lạnh nhạt, anh cũng hiểu vì sao cô lại có thái độ như thế, nhưng dù sao cô cũng nên gọi điện cho anh chứ, để anh khỏi phải lo lắng.
Nhưng anh đâu biết rằng cô cũng muốn gọi lắm chứ nhưng lại sợ nghe thấy những lời tổn thương khác từ anh, trái tim cô đã quá mệt mỏi và đau đớn rồi, cô không muốn lại đau hơn nữa.
Anh thấy cũng đã đến trưa mà cô mới từ bên ngoài về chắc là cũng chưa kịp ăn trưa nên định đi mua đồ ăn trưa cho cô, anh nói:
- Em chưa ăn trưa đúng không? Để anh đi mua, em muốn ăn món gì?
Cô chưa trả lời thì đã có một giọng nói cất lên trả lời câu hỏi đó của anh.
- Không cần đâu, tôi mang đồ ăn trưa đến cho em ấy rồi.
Bước vào phòng là Hoàng Nam trên tay cầm một cà mên đựng thức ăn.
Khi Hoàng Nam vào thấy Gia Huy thì có vẻ không vui, nhưng khi nhìn qua cô, anh ấy lại nở một nụ cười vui vẻ bước đến giường bệnh.
Sắp thức ăn ra, là cháo thịt Gia Hân thích, đúng vậy chỉ có Hoàng Nam và ba mẹ cô mới biết cô thích ăn cháo thịt, còn chồng của cô ngay cả những thứ đơn giản nhất về cô anh cũng không biết.
Gia Hân nở nụ cười tươi rói với Hoàng Nam, khác hẳn khuôn mặt lạnh nhạt lúc nói chuyện với anh, trong lòng Gia Huy bây giờ cảm thấy rất khó chịu, cũng như thấy Hoàng Nam xuất hiện ở đây, anh rất bất ngờ, vậy lúc tối qua gặp Hoàng Nam trả viện phí chính là trả giúp Gia Hân, vậy người đưa cô vào viện cũng là anh ta, vậy mà lúc đó gặp mặt anh, tên Hoàng Nam này lại không nói gì cả, thật đáng ghét, nhưng trách ai được chỉ trách anh, là do anh không đi tìm cô sớm hơn, lại đi giúp đỡ cô người yêu cũ của mình, vợ thì chẳng biết lo, lúc mất thì nháo nhào đi tìm.
Gia Huy thấy cô vui vẻ ăn cháo của Hoàng Nam mang đến thì cảm thấy bực tức trong lòng, bỗng anh giật mình sao mình lại cảm thấy khó chịu khi người con trai khác quan tâm cô ấy, chẳng lẽ mình đang ghen, không thể nào gần đây toàn suy nghĩ vớ vẩn chắc bị ảnh hưởng bởi Gia Hân rồi.
Cô đang vui vẻ vừa ăn cháo vừa nói chuyện với Hoàng Nam rất vui vẻ, chỉ có anh cứ như người vô hình vậy.
Gia Huyvthấy cô không quan tâm tới mình thì có chút tức giận bỏ đi.
- Anh về trước đây, tối anh sẽ tới.
Gia Hân nghe vậy cũng chỉ gật đầu, chẳng có vẻ gì là muốn anh ở lại nên anh dứt khoắt đi về luôn, nhưng anh đâu biết được rằng sâu trong mắt cô hiện lên sự thất vọng, thật ra cô còn nghĩ là anh có chút quan tâm đến mình nhưng chắc chỉ là cô suy diễn thôi, chắc anh cũng chỉ đi kiếm cô cho tròn bổn phận của mình mà thôi.
Thế là khoảng cách giữa hai người lại xa hơn rồi, hơn nữa chỉ còn khoảng chừng gần 2 tháng nữa là sẽ hết 100 ngày trong điều kiện cô đưa ra, khi đó hai người sẽ ly hôn.
Những chuyện gì nên đến rồi cũng đến, chúng ta không thể làm chủ số phận hay định mệnh đã được sắp đặt sẵn, nhưng cuộc sống của mỗi người thì chính bản thân sẽ làm chủ.
Cô nên yêu bản thân hơn, biết buông bỏ những thứ không thuộc về mình.
Đây chính là suy nghĩ bây giờ của cô, cô quyết định từ bỏ đoạn tình cảm này rồi, cô sẽ không thích anh nữa cũng sẽ không cản trở anh đến với cô ta.
Thấy Gia Hân thất thần suy nghĩ một lúc lâu thì Hoàng Nam lên tiếng:
- Nếu em có tâm sự có thể nói với anh bất cứ lúc nào, anh sẽ luôn lắng nghe và bên cạnh em.
Nghe Hoàng Nam nói cô mới bừng tỉnh, đúng là chỉ có Hoàng Nam luôn biết cô đang nghĩ gì có tâm sự hay không, nhưng cô cũng không nên làm phiền anh ấy quá nhiều.
- Em không sao, à mà đúng rồi, sợi dây truyền mà anh nhờ em thiết kế em đã đưa mẫu cho người ta làm rồi, chắc cũng sắp có rồi đó.
- À mà anh với cô gái anh thích tiến triển tới đâu rồi.
- Vẫn như cũ thôi, nhưng anh chắc sẽ sớm tỏ tình với cô ấy.
- Thật sao, em sắp có chị dâu rồi sao, anh phải cố gắng nha.
Cô nói xong thì nở một nụ cười, Hoàng Nam cũng cười lại với cô, trong lòng anh nghĩ em thật ngốc người anh thích chính là em, sẽ chẳng có cô chị dâu nào đâu, rốt cuộc trong lòng em có bao nhiêu tâm sự nhưng vẫn cố chấp đè nén vậy chứ.
Anh đã bỏ lỡ em một lần nhất định lần này sẽ không bỏ lỡ nữa.
Bởi khi về nước gặp lại cô, anh ngỡ cô có gia đình hạnh phúc, nên Hoàng Nam cũng hết hi vọng vào đoạn tình cảm mình dành cho Gia Hân.
Thế nhưng, chuyện ngày hôm nay lại cho anh thấy giữa Gia Huy và cô có cái gì đó không đúng.
Trong cô luôn có tâm sự, hơn nữa chuyện xảy ra hôm nay cũng cho thấy hai người họ có vấn đề, cô gái lạ đi cùng Gia Huy ở bệnh viện hôm đó cũng có liên quan.
Chuyện này lại tháp lên trong lòng Hoàng Nam một tia hi vọng, anh ấy lại muốn bảo vệ Gia Hân.
Nếu như tên Gia Huy đó làm cô buồn vậy thì Hoàng Nam anh sẽ giành lại cô.
Nhưng Hoàng Nam à bỏ lỡ chính là bỏ lỡ sẽ rất khó tìm lại được, hơn nữa từ lúc bắt đầu cô cũng chỉ coi anh là anh trai thôi.
Có lẽ hai người chỉ nên dừng lại ở mức này là được rồi.
Tuy nhiên tương lai phía trước còn dài, cũng sẽ có những điều bí ẩn, ngay cả chuyện của cô và Gia Huy cũng không thể biết trước được.
Nhưng giữa hai người lại có thêm hiểu lầm rồi, một người cố chấp không nhận ra tình cảm của mình, làm cho đối phương bị tổn thương, còn một người vì tổn thương qua nhiều mà dần mất hy vọng vào đoạn tình cảm này.
Liệu họ có cho nhau thêm cơ hội để hiểu nhau hơn, không để lúc mất đi rồi có hối hận cũng chẳng kịp nữa..