Thấy Dịch Quân bước vào phòng hồi sức, Hâm Đình đang thẫn thờ liền lấy lại dáng vẻ bình thường, nhanh chóng đứng dậy hỏi:
- Anh còn tới đây làm gì? Lại muốn đưa Yên Yên đi đâu nữa sao?
- Yên Yên đang hôn mê, tôi còn đưa đi đâu được? - Dịch Quân nhìn thái độ tức giận của vợ - Dù gì tôi đã từng chăm sóc yêu thương đứa trẻ này suốt ba năm, bây giờ con bé trở nên như thế, tôi cũng muốn đến thăm nó chứ.
- Buồn cười! Anh còn nghĩ đã từng yêu thương Yên Yên ba năm sao? Chẳng phải anh đã vứt bỏ con bé ngay khi nghĩ nó không phải con ruột mình ư? Thậm chí anh còn vô cảm tới mức đem Yên Yên đi lấy gan cho Ruby mà!
Hâm Đình ai oán, chỉ trích Dịch Quân như thể cho hắn thấy hậu quả kinh khủng này đều do một tay hắn gây nên! Ruby chết rồi, hắn đau lòng lắm đúng không, còn Yên Yên thê thảm như vậy không rõ khi nào sẽ tỉnh lại, cô tự hỏi liệu trong trái tim băng giá của hăn có gợn chút nỗi thương tâm nào?
Biết Hâm Đình lúc này đang rất phẫn nộ về chuyện đó, và cả cái “sự thật” kia vẫn còn mơ hồ, nên Dịch Quân chỉ có thể im lặng, không tranh cãi với cô như mọi khi.
- Vậy cô hãy để tôi nhìn Yên Yên một chút thôi, được chứ?
- Không! Tôi không cho phép anh lại gần con gái tôi thêm lần nào nữa!
Trước tình hình căng thẳng, Tiêu Chấn Nam đành khuyên nhủ Hâm Đình:
- Có lẽ Dịch tổng thấy có lỗi nên mới đến thăm Yên Yên.
Dù sao đi nữa, anh ấy cũng là cha ruột của con bé, cũng đâu thể cấm cản mãi được.
Với lại, nếu hai người cứ cãi nhau như vậy sẽ ảnh hưởng tới Yên Yên đấy.
Thực sự Hâm Đình chẳng hiểu nổi lý do Dịch Quân đến đây làm gì, đáng lý hắn lúc này nên ở bên cạnh Thịnh Mỹ Kỳ an ủi, cùng cô ta khóc thương cho Ruby bảo bối mới phải! Cô sợ hắn cứ nhất quyết không chịu rời đi, rồi hai bên lớn tiếng qua lại sẽ tác động tới tình trạng Yên Yên trong lúc hôn mê.
- Một phút! Anh chỉ được nhìn Yên Yên trong một phút!
Dứt lời, Hâm Đình xoay lưng đi.
Tiêu Chấn Nam nhìn Dịch Quân, nói rõ ràng:
- Sức khỏe Yên Yên đang không tốt, mong Dịch tổng nhanh lên cho.
Thiết nghĩ, bác sĩ Tiêu ở đây ra oai làm gì chứ? Muốn bảo vệ hai mẹ con Hâm Đình à? Đừng quên, dù gì trên danh nghĩa thì hai người họ vẫn là vợ và con gái của Dịch Quân hắn, chưa cần tới lượt anh ta ra mặt đâu! Nhếch mép cười, Dịch Quân đi ngang qua Tiêu Chấn Nam, nét mặt lạnh lẽo vô cùng.
Nhìn Yên Yên ngủ, Dịch Quân muốn vuốt ve gò má bầu bĩnh đó nhưng nghĩ lại mọi chuyện tới giờ vẫn chưa rõ ràng, nên sau cùng chỉ đưa tay vuốt đầu con bé.
Tiếp theo hắn không nhìn Hâm Đình lẫn Chấn Nam, cứ thế rời khỏi phòng chẳng một câu nói! Gọi Hải Vương lại, hắn dặn dò anh ta phải túc trực bên phòng hồi sức, theo dõi tình hình Yên Yên, chú ý tới Hâm Đình lẫn Tiêu Chấn Nam!
Dịch Quân bước lên sân thượng, nơi trực thăng chờ sẵn, rồi cùng Dịch Nghiễm bay sang Mỹ.
Vừa đáp xuống dinh thự Dịch gia tại Mỹ, hai cha con họ Dịch đã mau chóng lên xe riêng, chạy tới chỗ một người!
Đó là vị bác sĩ trung niên ở phòng khám ngoại ô khá vắng vẻ, ông ta trước đây là bác sĩ riêng thân tín của Dịch Nghiễm.
- Ngài Dịch, sao hôm nay lại đến đây vậy? - Bác sĩ David bất ngờ.
- Tôi có chuyện quan trọng muốn nhờ ông.
Đây là Dịch Quân, con trai tôi, cũng là CEO của tập đoàn Thế Kỷ Dịch thị! - Dịch Nghiễm giới thiệu.
Ông David bắt tay Dịch Quân xong, liền quan sát hắn một lượt từ trên xuống:
- Đúng là cha nào con nấy, phong thái lẫn khí chất đều không thể xem thường.
Chẳng hay Dịch tổng đến tận đây gặp tôi là vì chuyện quan trọng gì?
Dịch Nghiễm nhìn Dịch Quân gật đầu, tiếp theo hắn lấy ra bốn túi nhựa nhỏ:
- Nghe ba tôi nói bác sĩ rất giỏi và còn là thân tín bí mật của ông.
Vì chuyện này rất quan trọng với tôi và cả Dịch gia cho nên chỉ có thể nhờ bác sĩ.
Đó là xét nghiệm ADN huyết thống cho bốn người! Đây là những mẫu tóc để xét nghiệm.
Ông David đón lấy bốn mẫu tóc, là của Dịch Quân, Yên Yên, Ruby và của một người nữa.
Lúc ở bệnh viện, hắn đã tìm cơ hội để có thể lấy tóc của hai đứa trẻ.
Hắn không sai người khác làm mà cẩn thận đích thân thực hiện việc này.
***
Khi ấy ở bệnh viện, Yên Yên đang được các bác sĩ cấp cứu.
Đứng gần đó, Hâm Đình thì bật khóc trong sợ hãi, ngay phía sau Tiêu Chấn Nam đang kìm giữ lấy tấm thân mềm ngoặt của cô.
Vài phút trước, tình trạng của Yên Yên đột nhiên chuyển biến xấu đi, lập tức các bác sĩ đã có mặt để cấp cứu cho cô bé.
Nhóm người Hải Vương đứng trước cửa phòng để quan sát tình hình...
Việc cấp cứu kết thúc, các bác sĩ nhìn nhau lắc đầu, điện tâm đồ đã ngừng.
Hâm Đình sững sờ nhìn y tá tháo máy thở của Yên Yên ra, rồi kéo chăn qua đầu đứa trẻ! Ngay cả Tiêu Chấn Nam cũng sửng sốt, khung cảnh ấy có nghĩa là Yên Yên đã...
- Dịch phu nhân, chúng tôi xin chia buồn...
Hét lên, Hâm Đình đẩy mạnh bác sĩ ra, lao đến bên Yên Yên và kéo chăn xuống.
- Yên Yên...!Con gái ngoan của mẹ, mở mắt ra nhìn mẹ đi...!Yên Yên! Đừng mà! Con ơi, đừng bỏ mẹ! Làm ơn, Dịch Yên...!Con đừng chết!
Hâm Đình ôm lấy Yên Yên khóc nức nở, tưởng chừng như không nỗi đau nào trên thế gian này có thể so với nỗi đau mà cô đang gánh lấy khi chứng kiến đứa con gái nhỏ ra đi ngay trước mắt mình.
Vuốt mặt Yên Yên, nước mắt rơi liên tục, trái tim Hâm Đình như thể cũng chết theo con rồi! Tại sao...? Tại sao? Tại sao ông trời lại nhẫn tâm cướp đi Yên Yên của cô, cướp đi nguồn sống quý giá nhất của cô?
Tiêu Chấn Nam cũng xúc động trước cảnh khóc lóc tang thương của người mẹ trẻ.
Yên Yên, cô bé chỉ mới có bốn tuổi thôi mà...
Đúng lúc, anh nghe Hải Vương nói với năm tên vệ sĩ rằng sẽ báo tin cho Dịch tổng biết! Nhìn lại Hâm Đình đang khóc tức tưởi, nghĩ gì đó Chấn Nam nói nhỏ với các bác sĩ.
Họ nhìn nhau xong liền gật đầu..