Cất giấy tờ vào trong túi xách, Đạm Nhã liền đứng dậy:
- Đã vậy thì chào giám đốc...
Đạm Nhã chưa nói hết câu thì ngay lập tức một cơn choáng váng kéo ập tới khiến đôi chân hơi lảo đảo.
Bấy giờ, gã giám đốc trung niên mới đặt ly rượu xuống đồng thời tiến đến gần cô gái trẻ, nhanh nhẹn đỡ lấy cánh tay cô.
Phát hiện ngay sự bất thường, Đạm Nhã giật tay ra, mau chóng đứng cách xa ông ta một khoảng!
- Cô Đạm mệt à? Mà sao cô nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ thế, tôi đã làm gì đâu?
Giám đốc Trùng cười khinh khỉnh khi đón lấy tia nhìn cảnh giác từ Đạm Nhã.
Bản thân cô cũng tự hỏi, rốt cuộc mình bị làm sao vậy? Đầu óc váng vất, mê mê, giống như bị bỏ thuốc! Đúng rồi, là trong ly rượu mà cô vừa mới uống!
Đạm Nhã nghiến răng, hóa ra gã giám đốc đồi bại này đã sớm lên kế hoạch mời rượu cô, sau đó sai vệ sĩ làm đổ rượu lên váy Laura hòng đưa cô bé rời khỏi đây để tiện ra tay với cô! Lẽ nào, lời Dịch Quân nói về sở thích đáng khinh của ông ta là đúng?
Đạm Nhã bước vội, muốn rời khỏi đây ngay, thế nhưng giám đốc Trùng đã chặn ngay phía trước, nở nụ cười gớm ghiếc:
- Cô Đạm mệt rồi hay để tôi dìu cô đi nghỉ? Còn nếu cô vẫn muốn bàn chuyện hợp đồng thì hai ta có thể cùng nằm trên đó bàn bạc!
Vừa nói gã đàn ông xấu xa mang dáng vẻ giàu có đó vừa hếch mặt về phía chiếc giường rộng, bày ra điệu bộ vô cùng khoái trá! Thật là, Đạm Nhã đã quá y ỷ rồi, liền thò tay vào túi xách lấy con dao rọc giấy, giơ ra trước mặt và cảnh cáo:
- Tránh ra! Mau để tôi ra ngoài! Nếu ông đến gần thì tôi sẽ...
Vẻ như thuốc đã ngấm sâu rồi, Đạm Nhã choáng váng quá.
Giám đốc Trùng cười cợt nhả, giật phắt con dao rọc giấy trên đôi tay cầm lỏng lẻo của cô, rồi ném đi!
- Cô đứng còn không vững thì đòi làm được gì? Ngoan đi, chiều chuộng tôi một chút thì không chỉ một hợp đồng mà cô muốn có bao nhiêu cũng được!
- Hợp đồng gì? Hợp đồng tình nhân à? Đạm Nhã này danh tiếng không thiếu, tôi còn cần một kẻ hạ lưu vô sỉ như ông nâng đỡ...?
Cơn chịu đựng đã tới cực hạn, Đạm Nhã ngã vật xuống ghế sofa.
Không! Không được! Cô phải mau chóng đứng dậy rời khỏi đây ngay! Con dao rọc giấy, ở đâu rồi? Cùng lắm, cô dùng nó đâm mình bị thương, còn hơn là bị gã hói đầu đốn mạt kia làm nhục...
Bao nhiêu ý nghĩ trong đầu chợt tắt khi Đạm Nhã nghe tiếng mở cửa phòng.
Ai vậy? Có phải Laura không? Là ai đó cũng được, hãy giúp cô...!
Chất giọng trầm thấp vang lên, rồi tiếng van xin năn nỉ, tiếp theo là âm thanh xô ngã mạnh bạo.
Đạm Nhã mơ màng nhìn thấy một bóng người cao lớn tiến đến rồi nhẹ nhàng bế mình lên.
Người này ôm cô vào lòng rất ấm áp, rồi cô thiếp đi...
Từ từ mở mắt ra, Đạm Nhã trông thấy ngay Dịch Quân ngồi bên cạnh, chẳng những vậy hắn còn dịu dàng ngắm nhìn cô và đang đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc dài của cô!
Tức thì Đạm Nhã bật dậy, trong vài giây liền sửng sốt nhìn hắn.
Chưa hết, cô phát hiện mình nằm trên ghế sa lông ở trong căn phòng sang trọng xa lạ.
- Thuốc vẫn chưa tan hết đâu, cô nên nằm nghỉ thêm.
Giọng Dịch Quân mềm mỏng yêu cầu, Đạm Nhã bấy giờ mới hỏi:
- Tôi đang ở đâu đây? Còn anh vì sao lại ở bên cạnh tôi?
- Đây là phòng của tôi.
Cô đã quên chuyện xảy ra với giám đốc Trùng à?
Nghe ba từ “giám đốc Trùng” khiến Đạm Nhã lạnh sống lưng, đầu óc còn chưa hết choáng nhưng cô bắt đầu nhớ lại chuyện mình bị ông ta bỏ thuốc vào rượu, định giở trò đồi bại.
Sực nhớ ra một chuyện, cô mau chóng nhìn xuống thấy váy vóc trên người vẫn còn bình thường, liền thở phào.
Thế là cô thoát rồi...!Nhưng ai đã cứu?
Đạm Nhã nhìn trở lại Dịch Quân đang chăm chú nhìn cô một cách thản nhiên.
- Là Dịch tổng đã đến cứu tôi sao?
- Không phải tôi thì là ai chứ?
- Nhưng...!sao anh lại đến đúng lúc mà cứu tôi vậy?
- Vì tôi ở ngay phòng bên cạnh quan sát sự việc mà!
Đạm Nhã lập tức nhíu mày, tiếp theo thì kinh ngạc khi hiểu ra mọi chuyện:
- Anh theo dõi chúng tôi ư?
Vành môi kéo nhẹ lên, Dịch Quân từ tốn rót rượu vào ly thủy tinh rồi uống cạn, hành động chậm rãi thư thả trước biểu hiện sốt ruột của Đạm Nhã.
- Chính tôi đã gợi ý cho giám đốc Trùng hẹn gặp cô ngay tại phòng đó! Tôi gọi điện nói về việc đầu tư một số dự án sau đó thì thăm dò chuyện ông ta sắp ký hợp đồng với cô.
Tôi nói rằng “có một căn phòng VIP kín đáo và view đẹp, có thể mời cô Đạm đến bàn bạc”, thế là ông ta nghe theo liền gọi cô đến phòng VIP ấy.
Dĩ nhiên tôi đã sai người gắn camera từ trước, và sau đó chỉ việc ngồi ở phòng bên cạnh theo dõi sự việc diễn ra thế nào thôi.”
- Cái gì? Hóa ra chính anh bảo ông ta giở trò đê tiện ấy với tôi?
Dịch Quân giơ tay lên ngăn sự giận dữ từ Đạm Nhã, lắc đầu nói rõ:
- Cái này thì sai rồi! Mục đích của tôi chỉ là muốn cô và ông ta đến đúng căn phòng VIP đó để tôi dễ bề kiểm soát tình hình mà cứu cô.
Còn chuyện ông ta bỏ thuốc hại cô là do chính ông ta tự làm, chẳng liên quan gì tới tôi.
- Anh muốn tôi thấy rõ bộ mặt của giám đốc Trùng, rồi sau đó nếu tôi gặp nguy hiểm thì anh sẽ kịp thời đến cứu?
- Cô Đạm đã nắm bắt được vấn đề rồi đấy!
Trông nụ cười xảo quyệt của Dịch Quân, Đạm Nhã càng thêm tức giận:
- Sao anh có thể làm vậy với tôi chứ?
- Tôi từng nhắc nhở cô, giám đốc Trùng vốn không tốt đẹp gì nhưng cô đâu có tin.
Vì vậy tôi phải cho cô thấy rõ bộ mặt thật của ông ta, đến khi ấy cô mới sáng mắt ra! Thay vì để ông ta hẹn gặp cô ở đâu đó rồi giở trò xấu xa thì chi bằng tôi “dẫn dụ” ông ta đưa cô tới đúng nơi mà tôi có thể kiểm soát được, như vậy sẽ đỡ nguy hiểm hơn và tôi cũng có thể ra tay cứu cô kịp thời!.