1000 Ngày Ly Hôn Dịch Tổng Lên Giường Vợ Cũ


Đúng là đêm qua, Dịch Quân suýt nữa mất tự chủ nhưng đến phút cuối cũng đã dừng lại rồi, suy cho cùng hai người vẫn chưa làm gì đi quá giới hạn! Nay Hâm Đình ở đây cứ ầm ĩ nhất quyết nói rằng hắn và Đạm Nhã đã vui vẻ một đêm.
Sao hắn thấy Hâm Đình bây giờ khác xưa thế, trước đây dù có gặp mặt Thịnh Mỹ Kỳ thì cô cũng chưa lồng lộn ghen tuông tới cỡ này, làm mất thể diện của một phu nhân!
Dịch Quân im lặng càng khiến Hâm Đình thêm điên tiết, liền nhìn qua Đạm Nhã:
- Hôm qua hết chuyện giả bộ rớt xuống biển để Dịch tổng cứu, sau đó còn dụ dỗ anh ấy ở lại qua đêm với cô, sáng ra thì cùng dùng bữa, cô cũng lắm trò nhỉ?
- Phu nhân nói tôi giả vờ rớt xuống biển, để làm gì chứ? - Đạm Nhã khoanh tay.
- Còn hỏi, tất nhiên là muốn Dịch Quân thương hại ở bên cạnh cô.
- Cho dù có muốn lấy lòng Dịch tổng thì tôi cũng không mạo hiểm tới nỗi dùng mạng sống ra để giỡn chứ? Tôi không biết bơi mà, làm vậy quá nguy hiểm.
- Cái này phải tự hỏi cô Đạm rồi, đồ mưu mô xảo quyệt!
- Hâm Đình! Đủ rồi đấy!
Đạm Nhã liền ngăn cơn giận dữ từ phía Dịch Quân, rồi nhìn lại Hâm Đình:
- Mưu mô xảo quyệt? Ngược lại, tôi đang có chuyện muốn hỏi Dịch phu nhân đây.

Cho hỏi, cô có nhận ra cái này không?
Đạm Nhã xòe lòng bàn tay, chiếc cúc đính đá quý bày ra trước mắt Hâm Đình.

Tức thì, vẻ mặt từ đanh đá đay nghiến liền chuyển qua bất ngờ kinh ngạc.

Làm sao cô nàng không nhận ra đấy chính là cái cúc trên thân váy đã vướng lại trên thành boong tàu.

Do quá vội mà cô đã giật đứt nó rồi chạy đi! Sao lại xui tới nỗi rơi vào tay Đạm Nhã chứ!
Trong khi Hâm Đình cắn môi đảo mắt thì Dịch Quân hỏi:
- Đây là cái gì?
Laura đứng bên cạnh liền kể lại sự việc.

Nghe xong, Dịch Quân cau mày bất ngờ:
- Thế ra, Đạm Nhã không phải tự nhiên rơi xuống biển mà là có kẻ đẩy cô ấy? Và kẻ đó còn vô tình làm rơi lại vật chứng?
- Đúng là có kẻ đã đẩy tôi, nhưng đây có phải của hắn không thì chưa nói rõ được.

- Đạm Nhã chưa rời mắt khỏi Hâm Đình - Nhưng chắc chắn tôi nhớ trên váy của Dịch phu nhân mặc hôm qua có đính mấy chiếc cúc đính đá sang trọng kiểu này.
Bắt gặp ánh mắt nửa dò xét nửa chờ đợi từ Dịch Quân, nên Hâm Đình tự nhủ phải bình tĩnh, tiếp đến liền giả vờ đáp:
- Trí nhớ tôi kém lắm, cũng không nhớ rõ nữa.
- Có khó gì đâu, phu nhân cứ việc đem chiếc váy đã mặc hôm qua ra đây kiểm tra.
- Mà...!cho dù đúng là do tôi làm rớt đi nữa cũng đâu thể khẳng định tôi là kẻ đã đẩy cô rớt xuống biển.

Một cái cúc váy chẳng nói lên được điều gì!
Khá khen cho Hâm Đình giỏi lý luận, Đạm Nhã cười gật đầu:
- Phu nhân nói đúng, một cái cúc váy thế này thì chưa đủ định tội ai.

Tôi chỉ muốn hỏi rõ ràng để trả lại cho cô, và kèm theo câu này: Kẻ làm chuyện xấu hãm hại người khác, thì ban đêm ngủ cũng không được yên giấc đâu!
- Cô, Đạm Nhã...!
Hâm Đình mím môi đồng thời vung tay lên định tát đối phương tuy nhiên Đạm Nhã phản xạ nhanh hơn, kịp thời chụp lấy tay người phụ nữ chanh chua ấy!
- Muốn đánh tôi? Cô không có cửa đó đâu, Dịch phu nhân!
Chiếu tia nhìn kiên quyết vào đôi mắt ngỡ ngàng của Hâm Đình, cùng lúc nhấn mạnh ba từ “Dịch phu nhân” có chút mỉa mai, Đạm Nhã như thể “chà” nó vào mặt đối phương! Hâm Đình tức đến mức cổ họng cứ ú ớ, tiếp theo bị Đạm Nhã thảy tay ra!
- Đủ rồi! Mau dừng lại hết!
Sau khi chứng kiến màn đối đầu cực căng giữa hai người phụ nữ, Dịch Quân bấy giờ mới lớn giọng hòng chấm dứt mọi chuyện lại, rồi nhìn sang Hâm Đình:
- Không còn ra thể thống gì cả! Trở về biệt thự đi!
Hâm Đình chưa kịp phản ứng là Đạm Nhã đã nói rõ ràng với Dịch Quân:
- Dịch tổng, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi đêm qua, giờ tôi khỏe rồi nên anh hãy cùng phu nhân rời khỏi đây để tránh việc làm ầm ĩ, ảnh hưởng tới tâm trạng tôi.
Dù còn lưỡng lự nhưng Dịch Quân đành cầm lấy áo khoác, đồng thời kéo Hâm Đình đi ra ngoài.

Cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Laura thở mạnh ớn lạnh:
- Dịch phu nhân ấy ghen tuông tới phát điên rồi! Mà chị đừng để ý nhé!
- Em nói gì thế, chị mà thèm để bụng mấy chuyện đó ư? Được rồi, em có ăn sáng thì mau nấu chút gì đi, chị phải tắm đã, thật là mệt mỏi...
Đóng cửa phòng tắm lại, Đạm Nhã cứ nghĩ mãi về chuyện liệu kẻ đã đẩy mình xuống nước có phải “Hâm Đình” đó? Nếu thực sự là cô ta thì rõ ràng là có ý muốn hại chết cô rồi! Còn về lý do vì sao cô ta làm thế thì Đạm Nhã hẳn cũng đoán ra phần nào nguyên nhân là muốn có được Dịch tổng anh tuấn, giàu có!
Nhắc tới Dịch Quân, lần nữa lại khiến Đạm Nhã nhớ về đêm qua.

Quả thật suýt chút nữa thì cô đã sa đà vào thứ cảm xúc say đắm chết người ấy với hắn! Cũng may cô đã kịp tỉnh táo để ngăn mọi chuyện lại, để không phá hỏng kế hoạch… Với tình hình này, có lẽ không thể tiếp tục day dưa thêm nữa, cần phải đẩy nhanh tiến độ.
Chậm rãi cởi đồ ra, Đạm Nhã bước đến đứng trước gương soi, nhìn thân thể mình từ trên xuống dưới.

Bàn tay lướt lên bầu ngực mềm mại đầy đặn, câu nói của Dịch Quân cứ vang lên: “Chúng ta làm vợ chồng năm năm rồi, trên thân thể em có dấu vết gì thì anh đều biết cả! Trên ngực em có một vết bớt đỏ cỡ hạt đỗ, ngay mông là một nốt ruồi son… anh nói đúng chứ?”, cô liền hạ tay xuống.
Tính ra, cái đêm bị vị tổng tài họ Dịch cưỡng ép rồi cả đêm qua khi hắn sắp kéo áo lót ra, cô đều nhanh tay che chắn phần ngực của mình để hắn không kịp phát hiện ra “dấu vết” này.
Đạm Nhã nhìn vào gương, thấy rõ bên ngực phải có một vết bớt đỏ hình hạt đậu! Cô khẽ xoay người qua, hình ảnh phản chiếu trong gương chính là nốt ruồi son trên cặp mông căng tròn gợi cảm! Nở nụ cười kỳ quặc, cô bước vào trong bồn tắm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui