1000 Tiếng Yêu

Thấy Hoàng Minh đi về phía sau dinh thư Hoàng Quân cũng đã đi cùng bởi anh rất muốn biết mọi chuyện, muốn hỏi rất nhiều vấn đề, anh rất thắc mắc về mối quan hệ hiện tại của hai người. Định rời đi thì cánh tay mình bị níu lại, Hoàng Quân nhíu mày thì thấy Cao Trang Lâm đang ôm chặt cánh tay mình. Anh tức giận nên dứt khoát rút tay lại và nói

- Diễn đến đây đủ rồi. Đừng theo tôi.

Sau đó, xoay người đi bỏ mặt Trang Lâm ở bữa tiệc. Sắc mặt hiện rõ mức căm phẫn, cô gầm gừ oán trách và liếc nhìn lại người con gái vừa mới xuất hiện đã thu hút mọi cánh đàn ông muốn nâng niu yêu thương. Thấy em trai mình, luôn cận kề bên cạnh người con gái ấy làm cô khó chịu đến mức liền đi lại.

…..

Tôi cúi gục ăn những thức ăn Hoàng Minh gắp cho mình, chỉ ăn và không còn quan tâm đến những điều còn lại. Thật sự trong lòng đang hoảng loạn rất nhiều. Nhưng cố trấn an bản thân chờ Hoàng Minh quay lại. Càng ăn tôi càng bực bội nhớ đến Ái Hinh. Cậu ấy hứa sẽ không để tôi cô đơn nhưng giờ tôi phải chịu cảnh như vậy. Tôi phát quạo đến mức ghim mạnh vào đồ ăn của mình.

Mọi hành động của tôi đều bị người đàn ông ngồi đối diện quan sát không chừa một kẻ hở nào. Sao hắn ta cứ mãi ngồi đây vậy. Không đi chỗ khác đi, Hoàng Minh nữa, anh ấy sao lại bỏ tôi vậy chứ.

Hình như cảm thấy tôi không khác thích anh ấy nên đã dời đôi mắt không nhìn tôi nữa. Tôi thấy vậy thở phào nhẹ nhõm nhưng

- Đừng khó chịu với tôi như vậy vì Hoàng Minh nhờ nên tôi mới sẵn sàng giúp. Tôi cũng không muốn như thế.

Thấy được sự tận tâm của anh trong lời nói, tôi nghĩ rằng, anh có lẽ là một trong những người bạn thân của Hoàng Minh. Vì thế, nên cơ mặt cũng giản ra rất nhiều.

- Làm phiền anh rồi.

Sự thoải mái của tôi so với lúc nãy đã làm anh cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Anh ấy sợ, sự phật lòng của tôi về anh sẽ khiến anh mất điểm với Hoàng Minh.

- Ngoài tên em ra. Em có thể giới thiệu một chút về mình không?

Nghe được sự tò mò của anh, tôi cũng chẳng ngần ngại đáp lời

- An Nhi, năm nay 23 tuổi. Hiện tại đang làm nhiếp ảnh và thợ make up cho studio Heen.

Tôi nói cho anh về những điều căn bản về tôi chứ không tiết lộ quá nhiều thứ. Bởi tôi cũng không đủ sự tin tưởng đến những con người ở đây. Ai ai trong bữa tiệc đều có những âm mưu khác nhau, những lợi ích riêng mà sẵn sàng đấu đá để tranh giành. Nhưng có một điều tôi hiểu được, nếu như anh ta muốn tìm hiểu về thông tin cá nhân của tôi cũng không phải là một điề quá khó.

Tuấn Vỹ, anh ấy cũng đã tự giới thiệu về bản thân mình dù tôi chẳng hỏi.

Là người con thứ hai của tập đoàn Cao Đại. Anh đang kinh doanh trong mảng thương mại. Sở hữu khối siêu xe đồ sộ bởi đó là sở thích của anh ta. Đặc biệt, anh ta tự giới thiệu mình là một trong những anh em chí cốt với Hoàng Minh. Luôn nói về những điều tốt đẹp của bản thân mà chẳng kể đến những thói quen tật xấu của chính mình. May tôi có chút hiểu biết về anh qua lời kể lức trước của Hoàng Minh. Tay sát gái trong làng tán tỉnh, khiến bao cô em ngã như điếu đổ. Có máu mặt ở giới ăn chơi cũng được nhiều người kính nể. Tưởng oai hùm đến thế nhưng anh lại không dùng uy quyền đó chíếm được trái tim Tuệ Ân – thư kí của Hoàng Minh. Nghe vậy tôi bất giác cảm thấy mắc cười và cũng vui vẻ cười ra.

Khiến Tuấn Vỹ ngồi đối diện trông thấy và khó hiểu

- Tôi kể chuyện hài lắm sao?

Nghe được sự ngây thơ ấy tôi cố kìm nén và xua tay

- Không, tôi đang suy nghĩ đến chuyện hài nên mới cười. Không phải cười anh.

Bầu không khí đã ôn hòa hơn rất nhiều, tôi đôi lúc vừa ăn vừa nói đủ thứ với Tuấn Vỹ nhưng có một chừng mực nhất đinh. Đang hăng say như thế thì có bóng dáng người con gái đi lại. Cô ấy mặc trên mình chiếc váy hở bạo, với thiết kế kém phần hơi sexy khiến tôi cũng khá chú ý.

- Qúy cô xinh đẹp có thể để tôi mời một ly không?

Ngước nhìn lên tôi thấy người con gái ấy đưa ly rượu về phía mình. Khá bất ngờ nhưng tôi cũng đã nhanh phản ứng lại. Định mở lời từ chối thì ly rượu ở phía bàn của tôi đã được bưng lên. Giọng nói êm dịu ấy phát ra

- Thật thông cảm, An Nhi không uống được rượu nên tôi kính cô được chứ.

Lời nói ấy xuất hiện khiến tôi nhìn chằm chằm lấy Hoàng Minh. Anh ấy đang giải vậy cho mình. Tôi cảm nhận được sự yêu thương, quan tâm của anh qua từng hành động dù anh chẳng nói ra.

Tuấn Vỹ thấy vậy liền thúc giục nói

- Cùng cạn ly nhé. Tôi cũng kính cậu một ly.

Cả ba uống xong, tôi bất giác nhìn lại Hoàng Minh thấy anh cũng đang nhìn tôi rất sâu. Ngại ngùng tôi quay mặt đi chỗ khác. Phía eo tôi bị anh dùng lực nhéo vào, tôi cảm nhận được liền nhăn mặt, trừng mắt với anh.

- Thật quá vinh hạnh cho tôi khi được cụng ly với chủ tích Hoàng Minh đầy tài giỏi đây. Qủa thật, tôi rất hâm mộ tài năng của anh.

Ánh mắt cô ấy nhìn Hoàng Minh không đúng lắm, tôi thấy hình như trong đấy có ý tình? Nhưng anh ấy chưa một lần nhìn lại. Tôi nghĩ vậy thấy vui vẻ ngang.

Chưa kịp cười thì ánh mắt Cao Trang Lâm nhìn tôi tựa có ý thù địch. Lúc mời rượu cũng không thấy được sự vui vẻ ngược lại ẩn nhẫn mùi nguy hiểm.

- Đã muộn rồi. Chúng tôi xin phép rời đi trước. Mọi người ở lại vui vẻ.

Anh nói xong nắm tay tôi rời đi. Mặc kệ những ánh mắt khác đang trực chờ dòm ngó. Và cả phần tức giận đang hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp nhưng tàn ác của Trang Lâm.

- Người ta đã đi xa rồi. Tôi khuyên chị tốt nhất nên yên phận đừng đụng tới Hoàng Minh. Dù tôi có thân với cậu ấy tôi cũng chẳng giúp chị.

Tuấn Vỹ nói xong câu đó bỏ mặc Trang Lâm đứng đực ra, ly rượu trên tay cô càng siết chặt, miệng từ từ phun ra hai chữ

- An Nhi.

…….

Tay tôi bị nắm chặt đến mức tôi cảm thấy đau nên cố giật ra nhưng chẳng được ngoài ra càng dùng lực khiến cổ tay có vẻ sưng lên. Tôi khó chịu và đau đến mức dừng lại bước chân và quát to

- Minh, buông em ra. Anh đang làm em đau đó.

Lời ấy dứt thì tay tôi đã được nới lỏng ra và anh cũng quay mặt lại nhìn về tôi. Chẳng nói chẳng rằng, ôm cả người tôi lên vai anh. Mặc tôi đánh vai, đá vào chân anh cũng không thốt lời nào. Bực đến điên người tôi nhe răng định cắn mạnh vào cổ anh.

- Đừng cắn nếu em không muốn ngày mai, ngày mốt sẽ chẳng bước nỗi xuống giường.

Tôi ứ ừ ngậm lại mồm khi nghe câu đó, chỉ biết cắn lấy môi mình. Để anh tự ý làm càn.

Trên chiếc xe hơi ấy, tay anh một mực vẫn không buông rời. Tôi thì không thèm nhìn anh, im lặng quan sát những đổi mới của thành phố Hồng Châu.

Bảy năm trôi đi, mọi thứ thay đổi đến mức choáng ngợp. Lúc trước, những tòa nhà cao tầng cũng có nhưng không quá nhiều, các khu kinh doanh chẳng đông đúc và những trung tâm thương mại không phồn thịnh như vậy. Dường như, Hồng Châu đã được khoác lên mình sự phát triển đén mức chẳng ai nhìn thấu được những vết tích cũ. Những tòa cao ốc chọc trời lần lượt mọc lên càng nhiều, những doanh nghiệp, khu thương mại, các trung tâm sầm uất người mua kẻ bán với giá thành cao vút. Đường phố được mở rộng theo hướng hai chiều khiến sự thuận tiện và dễ dàng di chuyển, đất đỏ, những hồ chuyên ứ đọng vì nước mưa được sang bằng với xi măng, bê tông. Tường thành càng chắc chắn, hiện đại nét cổ diển ngày xưa rất hiếm gặp. Tôi ngắm sự chuyển mình quá mới lạ ấy đến mức khiến lòng mình đau.

Tôi biết, mọi vật đều sẽ thay đổi theo thời gian, tạo hóa sẽ phá đi những nguyên tắc cũ và phát triển theo xu hướng đổi mới, phồn thịnh hơn. Nhưng, có một sự nuối tiếc cứ hiện hữu trong tâm trí tôi. Tôi hình như đã bỏ lỡ rất nhiều điều ở nơi đây. Có lẽ, tôi đã vụt mất những điều đáng ngắm nhìn ở thành phố chất chứa kỉ niệm này. Gục ra cửa xe, tôi ngắm mắt không muốn nhìn ngắm nữa.

Tôi như vậy không hề biết rằng, mọi cảm xúc của mình đã được Hoàng Minh nhìn thấu hết. Anh ấy cũng xót cho tôi của lúc này.

…..

Chúng tôi di chuyển đến biệt thư của anh tại nơi đây. Đây là lần đầu tiên tôi đặt chân đến đâ nên có nhiều điều mở mang tầm mắt. Không ngờ, anh cũng rất giàu có đấy. Ngôi nhà của anh rất to và có rất nhiều thứ hiện đại. Chưa kịp quan sát kĩ thì tôi lại bị anh vác lên vai lần nữa. Tôi cũng không còn đá đánh anh nữa. Tôi biết, chúng tôi sẽ đối mặt với nhau để giải quyết mọi chuyện.

Chiếc cửa phòng mở ra, căn phòng tối om đã được Hoàng Minh bật lên. Anh nhẹ nhàng đăt tôi lên giường, nhanh như chớp anh cướp lấy chiếc môi tôi.

Hôn lấy hôn để tất cả, son môi được tô kĩ càng đã bị nhòa theo tiết tấu của anh. Tôi cũng phối hợp ôm lấy cổ anh cũng như trấn án cơn phẫn nộ đã đạt đến đỉnh điểm của anh. Tiếng hôn cứ ngày càng to dần kết hợp với tiếng thở dốc của người đàn ông tiếng thút thít của người con gái.

Tầm ba phút sau, anh mới dừng lại nhưng trán cứ dính trên trán tôi

- Nhi, tại sao lại làm vậy?

- Minh, sao anh gạt em?

Cả hai chúng tôi đều đồng thành hỏi vấn đề mà mình thắc mắc nảy giờ.

Anh thấy tôi hỏi vậy, liền lên tiếng đáp trước.

- Nhi. Anh rất sợ, anh không dám nói với em việc anh về Hồng Châu bởi anh lo em chưa chuẩn bị đủ tâm lí, anh biết em có rất nhiều điều không vui ở nơi đây. Anh sợ, em quay lại sẽ đau khổ. Anh rất sợ nhìn em khóc, sợ em sẽ đau lòng vì vết thương cũ của em tái phát. Đã bao năm em cố gắng chống trọi với kí ức đau đớn ấy nên anh không muốn em quay lại để đau khổ. Anh biết, anh ích kỷ, anh biết anh tham lam chỉ vì yêu em nên anh mới như vậy. Vì thương em nên anh sợ đủ điều. Nực cười không em, anh vậy mà lại sợ nhiều thứ. Anh thế này, mà lại lo rằng không giữ được em, không chăm sóc tốt cho em. Anh đau lắm! Đau đến quặn tim gan, đau đến vỡ vụn. Nhi, anh xin lỗi!

Câu cuối cùng anh nói ra chính anh đã rơi nước mắt. Tôi biết, phải đạt đến sự thống khổ thế nào anh mới rơi lệ. Tôi không ngờ, anh lại vì tôi mà lo sợ rất nhiều. Anh đã hiểu cho tôi, quan tâm đến cảm xúc tôi rất nhiều. Tôi vậy mà khiến anh đau lòng, khiến anh khóc rồi.

Anh gục lên vai tôi, anh ôm chặt lấy tôi và nói tiếp

- Nhi của anh. Anh chỉ muốn em biết anh yêu em nhiều lắm. Yêu em nhiều đến mức em rời xa anh anh có thể tìm đến cái chết. Anh yêu đến nỗi nếu không tìm được em anh sẽ phát điên mất. Vậy nên, đừng rời bỏ anh. Anh đã bị bỏ rơi bởi mẹ mình, phải chịu sự xa cách khi đến đất nước khác học tập, chịu áp lực để đến được hôm nay anh chưa bao giờ khóc cả, chưa từng có suy nghĩ tiêu cực đến như vậy. Chỉ khi em đến, khi em xuất hiện anh mới hiểu đạo lí, em là nhà, em là bầu trời là tất cả mất em rồi anh hóa đá đến chờ người. Anh yêu em, Nhi!

Không đợi anh nói tiếp, tôi hôn lấy anh, hôn lên mắt của anh đang long lanh vì nước, hôn chiếc mũi cao đang sục sịt vì khóc, rồi hôn lấy chiếc môi ngày đêm tôi thương nhớ.

- Minh, đừng khóc. Em cũng đau lắm! Em biết em sai rồi, em sai vì không báo anh một tiếng khi về lại Hồng Châu. Em không hiểu đến cảm nhận của anh, để rồi khiến anh tức giận. Minh, đừng khóc em đau lòng, đừng để mình tự chịu lấy nỗi áp lực ấy chia sẻ với em nhé giống như cách những năm qua em đã chia sẻ với anh. Hãy làm như cách anh đến bên em sưởi ấm trái tim em, đến bên em mở lối con đường em đi để tìm lại ánh mặt trời. Em sẽ làm như vậy, chúng ta sẽ như thế mãi mãi nhé.

Tay tôi nâng mặt anh lên, gạt đi những giọt nước mắt và nở nụ cười

- Minh, em yêu anh.

Anh hôn tôi, hôn lên tất cả những điều mà tôi có được, hôn đến tận cùng của mật ngọt, khơi lên ngọn lửa dục vọng. Tôi tham lam đắm chìm, anh khao khát chiếm hữu. Hai thể xác giao nhau, hòa hợp tạo nên bức họa của tình yêu. Cơ thể cả hai dính chặt bên nhau nhắc nhở tương lai chúng tôi cũng vậy. Luôn kề vai sát cánh, cùng đồng hành cho hành trình mới mẻ của cuộc sống. Anh đứa tôi đến đỉnh cao của hạnh phúc, tôi cho anh sự thỏa mãn trong ái tình tuyệt đỉnh của hai chúng tôi.

Tình yêu thật ra cũng chẳng cầu kì, xa hoa như ta nghĩ đâu. Chỉ cần nhìn thấy đối phương nở nụ cười, thấy người bên cạnh vui vẻ, được ngắm nhìn người mình yêu hạnh phúc thì đó là tình yêu. Nước mắt, đau khổ, buồn tủi và hờn dỗi là những cảm xúc cần có để con người ta trân trọng và yêu quý nhau nhiều hơn. Tất yếu của đời người chỉ khao khát được điều như vậy đã quá đủ rồi. Mặc định về tình yêu vĩnh cữu chỉ vĩnh viễn có được khi ta thật lòng vì nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui