1001 Đêm Tân Hôn

Thư ký tôn đem một bồ vest mới cùng một đôi giày tới: “Thiếu gia, quần áo!”

Lương Nặc vẫn ngơ ngẩn đứng ở đó.

Bắc Minh Dục cười hếch một bên lông mày lên, vỗ nhẹ vào gáy cô: “Thấy tôi được ra ngoài mà không vui thế à?”

“Không phải vậy.”

Lương Nặc lắc đầu liên tiếp, nước mắt vẫn không ngừng lăn xuống.

Bắc Minh Dục đưa tay lên lau nước mắt cho cô, kết quả càng lau nước mắt càng chảy ra như mưa, cuối cùng anh có chút bực dọc nói: “Khóc như trời sắp sụp ấy mà còn nói là vui, tôi đi thay đồ, em đứng đấy khóc chán đi thì tự thôi!”

Nói xong anh đi thẳng tới nhà vệ sinh nam gần đó.

Lương Nặc nhìn lưng anh càng lúc càng xa dần cô vội vàng lau khô nước mắt, rồi chạy theo anh.

Không phải là cô không vui mà là do cô quá xúc động và kích động, do kết quả phiên tòa của anh, do sự thất bại trong âm mưu của Đổng Hàn Thanh.

Thư ký Tôn hai mắt tròn xoe nhìn Lương Nặc chạy vào nhà vệ sinh nam, miệng cười giật hết cả lên rồi bảo thuộc hạ đi lấy tấm biển đang sửa để trước cửa nhà vệ sinh nam.

Lúc này trong nhà vệ sinh nam ngoài Bắc Minh Dục cũng còn hai người đàn ông nữa đang tiểu tiện, Bắc Minh Dục cũng chẳng đi hẳn vào trong làm gì, anh đứng luôn trước gương mà thay đồ.

Lương Nặc lau khô nước mắt chạy theo anh, vừa vào tới nơi nhìn thấy anh đang cởi quần ra, mặt cô đỏ bừng lên xấu hổ, hốt hoảng quay mặt đi chỗ khác, nhưng tệ hại hơn, cô lại nhìn thấy.....

“Aaaaa....”


Hai người đang tiểu tiện bị cô nhìn thấy với tiếng hét lên lanh lảnh đột nhiên như bị dọa bởi ma, co rúm người lại, kéo vội khóa quần lên.

Bắc Minh Dục quay người ra nhìn thấy Lương Nặc đang quay lưng về phía mình còn hai người đàn ông ở phía sau anh thì nhìn Lương Nặc như kiểu đang gặp phải kẻ thần kinh, anh sầm mặt lại, lườm hai người đó: “Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy vợ chồng trẻ vào nhà vệ sinh dã chiến bao giờ à?”

Mặt Lương Nặc càng đỏ hơn, cô ngồi xổm xuống đất cúi mặt úp vào đầu gối.

Ước gì bây giờ có khe nứt nào mà chui xuống.

Cô...cô thế mà lại vào nhà vệ sinh nam.

Hai người đàn ông kia nhanh chóng giải quyết vấn đề sinh lú rồi lẩm bà lẩm bẩm đi nhanh ra ngoài, nhìn thấy tấm biển đang sửa để ngoài cửa cùng với hai người đàn ông mặc đồ đen đứng canh lại càng sợ hơn, đi như bay cách xa cái nhà vệ sinh ra.

Lương Nặc ngồi đấy nhất định không chịu đứng lên.

Làm thế nào....mất mặt quá đi thôi.

Bắc Minh Dục từ từ mặc chiếc áo vest vào, thay đôi giày da bóng lộn, rồi lại dấp nước vuốt lại mái tóc, thậm chí còn vuốt vuốt cằm không hài lòng với bộ râu mọc lởm chởm. Chỉ vài động tác đơn giản anh đã trở lại với hình ảnh phong độ hàng ngày.

Nhưng không có dao cạo râu. Anh nheo mày không vui lắm.

“Người ta đi cả rồi còn ngồi đó làm cái gì?”

Lương Nặc nghe thấy vậy, hai tay đang che mặt bắt đầu hé hé ra nhìn. Ánh mắt ướt ướt của cô đảo mắt nhìn bốn phía, lúc chắc chắn không còn ai rồi mới bỏ tay ra nhìn anh.


“Xin lỗi, em không phải là cố ý đi vào nhìn trộm đâu....”

“CÒn không mau đứng dậy?!”

Bắc Minh Dục nghe thấy hai từ nhìn trộm có chút khó chịu, Lương Nặc ngơ ngác, có chút đáng thương tuân lệnh đứng lên, kết qua do ngồi xổm lâu quá, máu không lưu thông, khi vừa đứng lên, cô thấy hoa mắt chóng mặt, đứng không vững mà ngã về phía anh.

Bắc Minh Dục chưa kịp quay người đi thì cơ thể cô đã nghiêng cả về phía anh.

Theo phản xạ tay anh đỡ lấy cô nhưng vẫn nghiêng người về phía sau, lưng bất ngờ bị chạm vào bồn rửa tay nên một cơn đau truyền tới phần eo, anh kêu lên một tiếng.

“Thiếu...thiếu gia?” Lương Nặc vội vàng hỏi: “Có đau không? Em không phải cố ý....”

Lương Nặc muốn bỏ anh ra để xem xem có bị thương không.

Bắc Minh Dục lại ôm chặt lấy cô không chịu bỏ ra.

Có mấy giây ngắn ngủi, anh ôm chặt ép cô vào người làm cô thấy khó thở, khuôn mặt lại đỏ lên, nhìn anh ngại ngùng: “Anh...anh....”

“Không phải bảo em vỗ béo vào à? Sao lại vẫn ghầy như thế này chứ? tôi sờ đều thấy đau tay đây này.”

Nói xong, không đợi Lương Nặc có bất kỳ phản ứng gì, anh liền ngả người cô ra, một tay đỡ lấy gáy cô một tay ôm eo, nhanh như con thú vồ mồi, anh khống chế cô chỉ bằng một nụ hôn – không hề nhẹ nhàng mà vô cùng lỗ mãng.


Chìm đắm trong nụ hôn cùng anh nhưng cô cũng không hề quên nghĩ tới những gì đã diễn ra trong những ngày qua, những lo lắng sợ hãi mà cô phải chịu đựng, mắt cô lại đỏ lên.

Nước mắt lăn dài trên má.

Một lúc sau, Bắc Minh Dục cảm nhận được vị mặn của nước mắt, có chút ngạc nhiên bỏ cô ra, bàn tay với các ngón tay dài nâng cằm cô lên: “Hôn thôi mà em cũng không bằng lòng à?”

“Không phải vậy....” Lương Nặc với khuôn mặt đỏ và hai mắt ngấn nước nhìn anh.

Bắc Minh Dục cảm thấy thật là mất hứng, lại nói: “lẽ nào sự thật đúng là như bên ngoài nói, em và cái tên Đổng Hàn Thanh đó có quan hệ gì...để bây giờ em coi thường cái tên từng ăn cơm tù như tôi đúng không?”

“Không phải....”

Lương Nặc lắc đầu liên tiếp.

“Cái này không phải, cái kia cũng không phải, thế thì em nói cho tôi biết, em phải chịu ấm ức gì mà khóc?”

“Em....” Lương Nặc nghe thấy hai từ ấm ức, nước mắt lại trào ra như mưa, rồi ngả đầu vào vai anh, cô nói: “Em xin lỗi anh, là em đã hại anh....Đổng Hàn Thanh cố ý tiếp cận em, anh ta lừa em....để lấy trộm bí mật của tập đoàn....lại còn chú Hai nữa, chú ấy ở sau lưng cũng nói lời không hay về anh, mắng anh...tất cả đều là lỗi của em...em lại còn làm cho lão phu nhân tức đến nỗi phải nhập viện....hu hu hu....em là người như thế này đây, đúng như lời Lý đạo trưởng nói...em không nên tiếp tục ở bên cạnh anh nữa.”

Bắc Minh Dục ôm cô vào lòng nghe cô trút bầu tâm sự mà lòng cũng thấy xót xa, nhưng anh nheo mày khó chịu khi thấy cô nói vậy.

“Đừng khóc nữa.Đổng Hàn Thanh cố ý tiếp cận em, tôi sớm đã biết rồi, còn chú Hai, vốn dĩ đã là một nhân vật chả quan trọng gì, có gì đáng phải khóc chứ, giờ chẳng phải tôi đã bình an vô sự ra ngoài rồi đấy thôi.”

Anh không nói với cô, khi mà Đổng Hàn Thanh kiếm cớ để tới phòng tài vụ, anh đã lường trước được vấn đề, đoán được mục đích của Đổng Hàn Thanh, chỉ là không điều tra được gốc rễ vấn đề rằng Tô Tư chính là bạn gái của anh ta.

Còn Đổng Hàn Thanh làm tất cả điều này là để báo thù cho bạn gái của anh ta.

Trong phòng nội bộ của tòa án, Đổng Hàn Thanh không hề khăng khăng buộc tội Bắc Minh Dục về vụ rửa tiền mà chỉ nhấn mạnh tới cái chết của Tô Tư, đây mới chính là mục tiêu và cũng là nguồn gốc để Đổng Hàn Thanh giăng ra cái lưới này.


Nói về việc rửa tiền, Bắc Minh Dục nhấn mạnh những khoản tiền được chuyển đi tới các tài khoản khác nhau ở các nước đều liên quan tới việc kinh doanh của tập đoàn, như đã đoán trước được sự tình, anh đã tự cho người xác minh và đem tới các chứng từ cần thiết, anh cũng nhấn mạnh tòa án có thể tiến hành kiểm tra lại lần nữa. Còn về cái chết của Tô Tư, nhìn thì có vẻ kỳ lạ nhưng thực ra không hề có liên quan gì tới bộ phận tài vụ của tập đoàn. Nếu sự việc thứ nhất đã được sáng tỏ thì cũng chứng minh việc Đổng Hàn Thanh nói Bắc Minh Dục mưu sát Tô Tư là hoàn toàn vô căn cứ.

Cuối cùng, tòa án tuyên bố Bắc Minh Dục vô tội. Sắc mặt Đổng Hàn Thanh ...dường như là tuyệt vọng hoàn toàn, anh ta như không thể tin vào tai mình và cũng không tin vào sự thật đã vừa được chứng minh.

Nhưng dường như, trong tiềm thức của Bắc Minh Dục, cái chết của Tô Tư là do chính anh ta tạo ra vậy, tại sao anh lại nghĩ như vậy? sự nhận thức này xuất phát từ việc Ngô Đồng ép Ngô Mộng Dao nhảy lầu tự tử đã xảy ra trước đó.

Bắc Minh Dục cau mày, anh cảm thấy như nước ở thành phố Hải Thành này đang bị khuấy đục, hơn nữa, lần này anh cũng thoát nạn chẳng có gì là quá khó khăn, chắc chắn sóng gió vẫn sẽ còn chứ không hề kết thúc đơn giản như thế này.

Những suy nghĩ này đương nhiên anh sẽ không nói cho Lương Nặc biết.

Lương Nặc vẫn ngả vào lòng anh, giọng thấp xuống nói: “Không giống nhau....”

“Được rồi!” Bắc Minh Dục ôm cô chặt hơn, với lời nói ấm áp hiếm có: “Nếu không phải em dính bẫy của Đổng Hàn Thanh, làm anh ta tưởng mình đã nắm bắt được yếu điển của tôi thì luật sư biện hộ cho anh cũng không thể trả đũa anh ta thành công như thế được!”

“Thế nhưng vẫn là em hại anh. Những tài liệu đó....có gây cho anh phiền phức gì không? Có bị coi là làm lộ bí mật kinh doanh không? Em phải làm thế nào bây giờ?” Lương Nặc dựa vào lòng anh mà nói liên hồi: “Lão phu nhân hôm nay đến tòa án cũng không tới, chắc là bệnh tình lại nghiêm trọng hơn....hay là em để lão phu nhân đánh em một trận cho hả giận nhỉ? Sau này em nhất định coi Đổng Hàn Thanh là người xa lạ, không...là kẻ thù, em không ngờ anh anh ta lại lừa em....”

“Nói nhiều quá!!!”

Anh cúi đầu hôn vào môi cô để cô hết đường nói linh tinh.

Phải một lúc sau anh mới bỏ cô ra, ghé vào tai cô nói: “Ngoài câu cuối cùng em có thể nói thường xuyên ra thì những câu phía trước, một từ cũng không được nhắc tới nữa! Nếu em thật sự muốn bù đắp cho tôi thì sau khi về nhà hãy ngoan ngoãn nằm xuống giường!”

Lương Nặc lườm yêu anh rồi lấy tay đấm vào ngực anh: “Anh...lẽ nào anh thực sự không sợ rằng em sẽ hại anh à? Sự việc lần này đã là một lời cảnh báo rồi....”

“Đương nhiên là sợ.”

Lương Nặc đơ người ra nhìn anh, tim đập thình thịch, không biết nói gì: “Anh....”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận