1001 Đêm Tân Hôn

“Tối nay tiếp tục?”

“Không!” Lương Nặc làm mặt giận đẩy anh ra, đứng lên đi ra ngoài: “Nếu như không mua được thì thôi, dù sao thì thời gian em thực tập cũng không còn lâu nữa, hức!”

“Đợi đã.” Bắc Minh Dục cười cười gọi cô lại.

“Hả?”

“Em nói với ông chủ em rằng, vụ đấu thầu viên kim cương lần này, anh có thể đảm bảo sẽ không có bất kỳ gian lận nào mà sẽ làm theo đúng quy trình, chỉ cần họ chịu bỏ tiền, ai mua được giá cao thì người đó thắng, tuyệt đối công bằng.”

Năm nào cũng có rất nhiều các cuộc đấu giá về trân trâu bảo ngọc, nhưng trên thực tết thì không ít các sản phẩm chất lượng cao đều đã được người ta định sẵn, bán đấu giá chỉ là làm cho đúng quy trình mà thôi.

Lương Nặc gật đầu, nói: “Em biết rồi, cảm ơn anh nhé!”

Vừa mới có được thông tin chính xác từ miệng Bắc Minh Dục, cô liền đem tin này nói với giám đốc, anh ta vô cùng vui mừng, còn nói rằng không biết phải chi bao nhiêu tiền nhưng nhất định sẽ không tiếc tiền để mua bằng được viên kim cương màu xanh da trời này về.

Chỉ có thể thực sự có được viên kim cương này cùng với thiết kế ra một tác phẩm kinh điển vượt thời đại thì mới có thể nâng địa vị của C&A lên một bậc.

Sáng ngày hôm sau, Kỷ Sênh gọi điện đến nói rằng Châu gia xảy ra chuyện rồi, lão gia nhà Châu gia ở ngoài có bồ nhí, đến nay đưa cả con trai đến cửa làm loạn lên, phu nhân Châu gia cũng chả kém, ông ăn chả bà ăn nem, bà ta ở ngoài cũng bồ bịch, anh ta cũng tìm đến cửa rồi, bây giờ Châu gia đang rối như nồi cháo lòng, đối mặt với các tin đồn xấu, đến Châu Thụy cũng bị người ta nghi ngờ rằng đó không phải con đẻ của nhà Châu gia, đang cãi nhau đòi đi giám định.

Lương Nặc còn chưa tỉnh ngủ, nghĩ tới việc lệch giờ cô mới định hình lại và tập trung vào câu chuyện: “Thế chị tớ giờ thế nào rồi?”

“Chị cậu bây giờ thì không ai bằng rồi! Châu gia loạn lên như thế người được lợi nhiều nhất chính là chị cậu, giờ cô ấy sắp nắm trọn lấy Châu Thị rồi, tớ và Tiêu Hàn đều đang đoán, người hãm hại Chau gia chính là cô ấy, nếu không thì sao lại trùng hợp thế, mọi chuyện lại cùng xảy ra một lúc?”

Lương Nặc không mảy may lo lắng cho Châu gia, chỉ cần Lương Vân và Lương phu nhân không sao thì tất cả với cô chẳng có nghĩa lý gì.

Tắt máy điện thoại đi, cô vẫn đang nằm vuốt vuốt mái tóc, vẫn thèm ngủ nên ngáp một cái, vừa quay đầu ra liền nhìn thấy Bắc Minh Duc đang nhìn cô chằm chằm, vài giây sau, anh bắt đầu bị chảy máu mũi.

Lương Nặc sợ hãi đơ người ra: “Thiếu...thiếu gia, sao anh lại bị chảy máu mũi thế này?”

Cô vội vàng đứng lên đi lấy giấy vệ sinh và khăn ướt đến giúp anh: “Anh ngẩng cao đầu lên, để em giúp anh lau đi hãy, có phải anh làm việc vất vả quá không? Từ trước tới giờ em đã bao giờ nhìn thấy anh bị chảy máu mũi thế này đâu?”

Bắc Minh Dục không hề nói lời nào, với thân hình cao lớn, thỉnh thoảng anh chỉ liếc mắt xuống nhìn cô, đúng lúc đó thì nhìn thấy bầu ngực nõn nà trắng ngần của cô đang phập phồng vì thở mạnh, lo lắng, mũi anh cứ thế chảy máu ra không ngừng, Lương Nặc có làm thế nào cũng không ngăn lại được, vừa lo lắng vừa đau lòng nói: “Chắc chắn là do em không chăm sóc tốt cho anh, để em đi gọi điện thoại kêu bác sĩ.”

Lương Năc bỏ tay ra rút lấy điện thoại, Bắc Minh Dục đúng lúc đó cầm lấy cổ tay cô, ánh mắt vẫn liếc xuống bầu ngực cô, thấp giọng nói: “Em đi mặc đồ vào hãy.”

Lương Nặc lúc này mới cúi đầu xuống nhìn, cô đúng chỉ là đang mặc có bộ đồ ngủ mỏng te.

“Hả!” Cô vội vàng vứt cả giấy vệ sinh đấy vội vàng chui vào chăn, tay chân bới loạn lên tìm quần áo mặc vào.

Bộ dạng của cô trong bộ đồ mỏng cùng với thái độ luốn cuống vừa rồi của cô trước mặt anh không làm anh chảy máu mũi mới lạ.

Cơ thể thấy thoải mái hơn một chút, anh cũng đã tự lấy giấy lau mũi được rồi, nói với cô giọng trách móc: “Ai bảo em hôm qua nấu ăn cho lắm ớt thế, ăn vào nóng quá mới thế này đấy, lát nữa đi mua ít thuốc giải nóng về nhé.”

Lương Nặc cố cãi: “Không phải anh bảo đồ ăn ở đây không giống với Hải Thành, bảo em cho nhiều ớt tí còn gì?”

“Lại còn cố cãi à?”

Lương Nặc bĩu môi nhìn anh chọc tức, rồi chạy vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, lúc đi ra liền nhìn thấy Bắc Minh Dục đang đứng ở cửa sổ, tay cầm điện thoại, sắc mặt trầm xuống không hề vui vẻ chút nào, đôi đồng tử mắt lạnh lùng sâu thẳm.

“Xảy ra chuyện gì rồi à?”

“Cô hình như đã phát hiện ra điều gì rối, yêu cầu anh lập tức trở về Hải Thành.”

“Chẳng phải anh đã nói là đi Bỉ công tác à?”

“Ừm.” Sắc mặt Bắc Minh Dục rất khó coi, lấy ngón tay trỏ ngoắc ngoắc gọi Lương Nặc lại gần, anh ôm lấy Lương Nặc trong lòng mình, hít thở một hơi thật sâu, thật dài: “Anh gần đây ở bên này lộ mặt nhiều như vậy, bị lộ ra như vậy cũng rất bình thường.”

Sắc mặt Lương Nặc biến đổi, cô sợ Bắc Minh phu nhân sẽ đem những bức ảnh kia để lộ ra.

“Thiếu gia....em....”

“Đừng nói gì cả, để anh ôm em một lát.”

Lời Lương Nặc muốn nói cứ nghẹn ứ trong cổ họng, nuốt tất cả nỗi lo lắng, sợ hãi vào trong, cô từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận sự hạnh phúc ngắn ngủi trong thời khắc này.

Buổi chiều Bắc Minh Dục liền đặt vé máy bay, Lương Nặc giúp anh thu dọn đồ đạc, tiễn anh ra sân bay, trước khi đi, hai người ở trong xe giùng giằng mãi, không lỡ xa nhau.

Thư ký Tôn đánh liều giục anh tới mấy lần, nhìn thấy hai người như sắp phải rời xa nhau vào chỗ chết mà anh không đành lòng.

Lão phu nhân nhất định phải bắt đôi tình nhân phải rời xa nhau sao?

Haiz.

“Thiếu gia, máy bay thực sự sắp cất cánh rồi. Hai người không cần phải lưu luyến như li biệt sống chết như vậy, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, thông qua mạng xã hội thì ngày nào chẳng có thể nhìn thấy và nói chuyện được với nhau!”

Lời thư ký Tôn như thức tỉnh hai con người vẫn còn đang chìm trong giấc mộng, họ thống nhất với nhau cách liên lạc thuận tiện nhất.

“Buổi tối sau khi tan làm em sẽ gửi tin nhắn cho anh!” Lương Nặc lưu luyến không muốn rời khỏi lòng anh, giơ điện thoại lên: “Anh nhìn thấy tin nhắn là phải trả lời em đấy!”

“Chỉ sợ trí nhớ em kém lại quên gửi tin ấy chứ!”

“Không đời nào!”

Sau khi tiễn Bắc Minh Dục, tâm trạng Lương Nặc tuy có chút trầm mặc nhưng không giống với những ngày bình thường trước đây – buồn rầu ủ rũ mà ánh mắt vẫn ánh lên niềm hi vọng và sự vui mừng.

Về tới công ty, giám đốc như nhìn thấy tâm trạng của cô.

“Có chuyện gì mà vui thế?”

Lương Nặc gật đầu: “Giám đốc, công ty chuẩn bị bao nhiêu tiền để mua viên kim cương kia?”

“Công ty mua viên kim cương đó không chỉ là muốn ép sự cạnh tranh của đối thủ xuống mà còn hi vọng thông qua viên kim cương này để nâng cao vị thế cũng như danh tiếng của công ty, thế nên, chi tiền nhất định không thể ít, có điều chồng cô là người có mỏ kim cương đó – có tiền như vậy thì số tiền đó trong mắt cô chắc cũng là chuyện nhỏ!”

Vài ngày sau, không ít những loại kim cương quý giá khác nhau được tập trung ở một khách sạn để bán đấu giá, Lương Nặc cũng nhận được giấy mời, đương nhiên, là cùng đi với nhân viên nội bộ của công ty, Lương Nặc nghĩ có thể đi mở rộng tầm mắt một chút.

Trên đường đi, giám đốc còn đặc biệt đưa cô tới một cửa hàng tạo hình gần đó, trang điểm lại, tạo kiểu tóc mới, chiếc váy dài sang trọng kết hợp với chiếc vòng cổ bằng đá quý màu đỏ làm tôn thêm cho cô vẻ kiều diễm, sang trọng, thanh lịch nhưng cũng không kém phần gợi cảm.

Tít tít tít.

Vừa đi tới cửa của buổi đấu giá, điện thoại Lương Nặc trong túi bỗng dưng vang lên, đó là thông báo của wechat, cô lập tức đứng gọn vào một chỗ dán mắt vào điện thoại.

【Em đang làm gì đấy?】Bắc Minh Dục hỏi.

Lương Nặc gửi đi một hình mặt cười, trả lời: 【Em đang đi tham gia buổi bán đấu giá kim cương, hình như ngoài viên kim cương nối tiếng nhất màu xanh da trời kia còn có hai viên khác cũng là từ mỏ khai thác của anh được đem ra bán đấu giá thì phải.】

Một lúc lâu sau không thấy Bắc Minh Dục trả lời, không biết có phải đang bận không, Lương Nặc đợi thêm một lát nữa không thấy gì, cô cất điện thoại đi, đang chuẩn bị đi tìm giám đốc, kết quả vừa mới quay người ngẩng mặt lên trong giây phút đó cô nhìn thấy một người mặc một bộ đồ âu với áo choàng dài, trên khuôn mặt mang một chiếc mặt nạ màu bạc ánh kim, đứng trong đoàn người đông đúc, giơ chiếc ly về hướng cô.

Anh ta dùng miệng mấp máy: “Cheers!”

Lương Nặc đờ người ra, không ai khác, đó chính là Đổng Hàn Thanh.

Kể từ lần gặp trước, đã rất lâu rồi cô không hề gặp lại anh ta.

Đổng Hàn Thanh cầm lấy một ly rượu từ trên khay của người phục vụ đi lướt qua, anh ta tiến tới trước mặt Lương Nặc đưa cho cô: “Tôi rất có hứng thú với viên kim cương màu xanh da trời của tập đoàn Bắc Minh đưa ra lần này, nghe nói, công ty em cũng muốn có được nó?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui