1001 Đêm Tân Hôn

Bác sỹ khiêng Bắc Minh Dục đi còn cô tựa lưng vào thành giường thở hổn hển, cổ và cánh tay vẫn chảy máu nhưng không ai để ý tới cô. Lúc này có vài người xuất hiện trước mặt cô bao gồm cả phu nhân, cô đứng dậy, Bắc Minh phu nhân đi thẳng tới tát vào mặt cô: “Tôi bảo cô chăm sóc thiếu gia cẩn thận, cô chăm sóc thế này đấy hả?”

Lương Nặc bị cái tát làm cho điếng người đi, lắc lắc đầu cô mới tỉnh táo lại, nhìn bà ta nói: “Con cũng không biết tại sao, con đã rất cố gắng để giúp anh ấy rồi.”Cô nói mà giọng cứ nhỏ dần đi, cô biết cũng vì tại cú đá của cô mà Bắc Minh Dục mới ngã khỏi giường và phát bệnh.

Vẫn chưa nguôi giận, bà ta quay người sang nhìn vị đạo sỹ trung niên: “Đạo trưởng Lý, chẳng phải đạo sỹ đã nói chỉ cần tìm thấy người phụ nữ thiên mệnh của Bắc Minh Dục thì nó sẽ không phát bệnh, thế này là thế nào?”

Đạo trưởng Lý cầm chiếc la bàn xoay xoay: “Đúng, chắc chắn là như vậy”Lương Nặc hôm nay đã ở đây rồi, vậy tại sao Minh Dục vẫn phát bệnh? Đạo trưởng Lý, ông ở nhà Bắc Minh nhiều năm như vậy rồi, tính khí tôi ông không phải không rõ, nếu ông không thể cho tôi một câu trả lời hợp lí....”

Đạo trưởng Lý khẽ rùng mình sợ hãi, quay nhìn Lương Nặc: “Thiếu phu nhân, tôi hỏi cô, cô và thiếu gia đang tiến hành tới đâu rồi?”

“Cái gì?” Lương Nặc chớp mắt tỏ vẻ không hiểu.


“Đạo trưởng lý nhẹ nhàng giải thích: “Thiếu gia phát bệnh sau khi hai người quan hệ hay trước đó? Trước khi phát bệnh, thiếu gia có chịu tác động gì khác lạ không? Ví dụ như “Đập đầu vào đâu không?”

“Tôi...”

“Phu nhân, bác sĩ tới rồi.” Lương Nặc chưa nói hết câu, vú Hà đột nhiên đi vào nói với phu nhân, theo sau là một vị bác sỹ, bác sỹ nói: “Phu nhân, tháng này thiếu gia tái phát tới hai lần, điều này được coi là một cảnh báo không lành, ngoài ra, vết thương trên đầu thiếu gia không phải quá nghiêm trọng, tôi đã tiến hành băng bó rồi.”

“Vết thương trên đầu?” Sắc mặt Bắc Minh phu nhân đột nhiên tối sầm lại, quay đầu nhìn Lương Nặc: “Thế này mà cô nói là cố gắng hết sức để chăm sóc đấy à?”

“Con...”


Bắc Minh phu nhân nhìn trên nền nhà thấy chiếc đèn ngủ nằm chỏng chơ, bà ta cười lớn trong tích tắc, chỉ vào chiếc đèn ngủ nói: “Cô dùng chiếc đèn này đập vào đầu thiếu gia đúng không? Đạo trưởng Lý, vết thương trên đầu có tính là nguyên nhân dẫn đến phát bệnh?”

“Tính tính tính...” Đạo trưởng gật đầu lia lịa.

Bác sỹ đứng đó cũng không nói không phải, Bắc Minh phu nhân quay sang phía cô giáng xuống mặt cô một cái tát trời giáng: “Cô chỉ là đứa tôi mua về để thiếu gia giải trí, làm trò tiêu khiển chứ không phải rước về là thiếu phu nhân, thế mà cô lại dám đánh nó?”

Lương Nặc bị đánh mạnh tới mức ngã xuống đất, các vết thương thì không ngừng chảy máu, nước mắt cứ thế tuôn ra, cô chỉ biết cắn môi và lau nước mắt trong sự căm hận.

“Lúc đó tình hình nguy cấp, nếu tôi không làm vậy thì bây giờ tôi đã chết rồi! Lẽ nào trong tình huống đó tôi vẫn phải áp sát anh ta cho anh ta cắn chết? Phu nhân, kể cả tôi đã ký bản hợp đồng đó nhưng mạng của tôi cũng là một mạng người mà!”“Hai tỷ để mua cái thái độ này của cô đấy à?”

Chỉ một câu nói của bà ta làm cô không biết phải phản bác lại thế nào, thực sự mà nói, dùng tiền để tính thì việc cô đánh chủ nhân làm anh ta phát bệnh, Bắc Minh phu nhân hoàn toàn có đủ lí do để mà tức giận.

Cơn giận của Bắc Minh phu nhân không hề giảm, bà ta nhìn chiếc nhẫn gắn đá thủy tinh màu xanh trên tay Lương Nặc nói: “Vú Hà, đưa cô ta tới phòng thờ, còn nữa, rút chiếc nhẫn tổ tiên truyền lại trên tay cô ta ra, hại Minh Dục thành ra thế này, cô ta không xứng đáng để đeo nó.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận