1001 Đêm Tân Hôn

Hòa mình vào dòng người đông đúc, Lương Nặc cầm chặt chiếc điện thoại chạy thật nhanh nhưng không có phương hướng, không biết bản thân chạy đi đâu, mắt thì đỏ hoe, đến khi mệt rồi, cô dừng lại ngồi bên lề đường, tay càng nắm chặt chiếc điện thoại hơn, các khớp xương mỏi như sắp rời ra vậy.

Chẳng bao lâu, chiếc điện thoại rung lên còn cô chẳng có tâm trí đâu mà quan tâm tới nó nữa nhưng người gọi ở đầu dây bên kia thì có vẻ rất kiên nhẫn, liên tục gọi.

Cuối cùng thì cô cũng chịu nghe máy, cầm điện thoại ấn nút nghe đến câu alô chưa kịp nói thì đã nghe thấy tiếng ở đầu dây bên kia xa xả: “Cô làm cái gì thế hả? Chị cô vừa mới trở về, sao cô không chịu nhường nó một tí? Bây giờ nó đang mang bầu, không chịu được sự kích động, giờ đang đi bệnh viện kiểm tra, nếu chị cô mà có vấn đề gì thì cô cứ liệu hồn với tôi đấy!”

Lương Nặc phải để chiếc điện thoại ra xa tai một chút, chẳng nói gì, im lặng đợi Lương phu nhân nói hết.

Đợi Lương phu nhân bớt giận, Lương Nặc mới nói: “Mẹ, lần trước về nhà chăm mẹ ốm, con có mang về một tập các bản thiết kế trang sức, mẹ có cho ai xem qua không vậy?”


Lương phu nhân đột nhiên lặng người đi, im lặng vài giây rồi mới tiếp tục nói cụt lủn: “Không biết!”

“Thế nhưng trừ hôm con về thăm mẹ ra thì mọi lúc khác con đều đem bản thiết kế bên mình, không thể có vấn đề gì được.”

“Tai cô có vấn đề à? Tôi nói rồi không biết là không biết!” Nói xong bà ta cúp máy không một lời chào, Lương Nặc nghe tiếng tít tít, đôi lông mày được tỉa gọn gàng bỗng nhiên nheo lại, cô không phải con đẻ của Lương phu nhân, Lương Vân mới là con gái do bà ta sinh ra, cô sớm đã dự đoán trước được kết quả này nhưng tại sai vẫn cảm thấy thật khó có thể chấp nhận?

*

“Thiếu gia, người ngồi bên đường kia hình như là thiếu phu nhân?” Trong lúc đứng đợi đèn đỏ phía xa, người lái xe nhìn ra bên đường qua ô cửa xe, thấy hình ảnh Lương Nặc khóc nức nở, vừa nhìn đã nhận ra cô. Bắc Minh Dục mở hé cửa kính xe, nhìn theo hướng tay chỉ của người lái xe, quả nhiên là cô, hai tay đang ôm lấy đầu gối, khóc nấc lên nhìn rất đáng thương.

Lại còn ngồi khóc bên lề đường, đúng là mất mặt quá!

“Không cần quản cô ta, lái xe đi!” Ánh mắt anh rời khỏi cô rồi lại nhìn vào tờ báo đang cầm trên tay, nhưng cầm một lúc tờ báo cũng vẫn ở trang đó, không được lật đi, ánh mắt anh nhìn vào tờ báo nhưng tâm trí anh lại nghĩ đi đâu?


Người lái xe sớm đã nghe nói thiếu gia thích thiếu phu nhân, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, nghe thiếu gia nói chỉ gật đầu, vừa lái xe đi, đột nhiên, từ phía gương chiếu hậu của chiếc xe nhìn người tài xế thấy hình ảnh Lương Nặc lững thững hướng về phía giữa đường bước ra từng bước, chú hốt hoảng sắc mặt đột nhiên biến đổi.

“Thiếu gia, hình như thiếu phu nhân muốn tự sát!”

Bắc Minh Dục quay đầu nhìn ra phía sau, Lương Nặc vẫn đang từng bước từng bước hướng ra phía đường, cô vẫn khóc nức nở, đầu óc trống rỗng, hình ảnh hiện ra trước mặt Bắc Minh Dục là một cô gái nhỏ nhắn mảnh mai đang vô cùng bất lực và muốn tìm đến cái chết để giải thoát cho bản thân.

“Dừng xe!”

Tài xế tiến xe lại gần bên đường, chưa dừng lại hẳn nhưng Bắc Minh Dục đã vội vàng mở cửa chạy ra khỏi xe, nhanh chóng chạy đến gần bên cô.

Lương Nặc vẫn đang chậm rãi bước, đột nhiên cổ tay cô có ai đó nắm chặt, giật phắt người cô lôi về phía lề đường, anh lôi cô mạnh tới mức mũi cô đập vào vai anh làm cô thấy đau, lấy tay xoa xoa mũi rồi ngửng đầu lên, muốn biết đã xảy ra chuyện gì cô liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng tối sầm đang chằm chằm nhìn cô.


“Cô muốn chết đấy à?”

Lương Nặc nhìn khuôn mặt khôi ngô tuấn tú lại có vẻ anh dũng vừa lôi mình, cô cảm thấy vô cùng quen thuộc, cô nghĩ trong giây lát nhưng không nghĩ ra đã gặp anh ta ở đâu, nhanh chóng đẩy anh ta ra: “Anh làm cái gì vậy? Mau bỏ tôi ra.”

“Tôi làm gì à? Tôi thì đang muốn hỏi cô muốn làm gì? Sao? Vừa mới thất bại một tí đã muốn đâm đầu vào ô tô tự sát à? Lại còn muốn làm liên lụy tới người lái xe đâm phải cô à, muốn người ta phải trả khoản tiền mai táng cho cô đúng không?”

Lương Nặc mếu máo, rồi đẩy anh ra vừa vừa khóc vừa nói: “Sao anh lại độc mồm thế chứ? Ai muốn tự sát? Ai muốn đòi tiền người ta, tôi có phải cái loại gốm sứ vừa đụng vào là vỡ đâu chứ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận