1001 Đêm Tân Hôn

Khi Lương Nặc tỉnh lại thì cô đang ở trong bệnh viện, cô đã không còn nhớ nổi trong có nửa năm nay cô đã phải bao nhiêu lần vào viện rồi.

Bắc Minh Dục ngồi bên cạnh giường cô, hoặc cũng có thể nói Trầm Duệ đang ngồi trông cô.

Anh vẫn với khuôn mặt đầy vết sẹo như rết bò đó.

Ngoài cửa sổ tiếng chim hót líu lo không ngừng, Lương Nặc nằm trên giường nhìn lên trần nhà cảm thấy có chút buồn bực, cô chẳng muốn động đậy gì nữa.

Một đôi bàn tay đột nhiên kéo chăn đắp lên tận cổ cô.

“Em tỉnh rồi?”

Giọng nói nhẹ nhàng hiền từ vang lên bên tai cô, cô từng mong ước nghe thấy giọng nói này hơn bao giờ hết, nhưng bây giờ lại có chút nghi ngờ không chắc chắn, cô quay đầu sang một bên, Bắc Minh Dục đưa tay ra vén những sợi tóc lòa xòa trên trán cô.

Lương Nặc đột nhiên co rúm, thu mình lại né tránh anh.

Bàn tay anh lơ lửng trong không trung.

“Trách anh à?”

Lương Nặc suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói: “Lẽ nào em không nên trách anh à? Từ đầu tới cuối anh đều để em ngoài cuộc, bây giờ....còn lợi dụng em!”

Hơn nữa, lúc trước đó cô còn hại chết Diệp Thành Minh.

Chỉ cần nghĩ lại cảnh tượng cô đạp và anh ta rơi xuống đất vỡ đầu, trái tim cô lại như bị một tảng đá đè chặt lên, cả người cô lại run lên hốt hoảng.


Cô cố gắng kìm nén cảm xúc không cho phép bản thân mình tiếp tục suy nghĩ thêm nữa.

“Tình thế bất đắc dĩ mà thôi!” Bắc Minh Dục giải thích: “Bây giờ anh thú nhận hết với em, em muốn biết điều gì?”

Cuống họng Lương Nặc nghẹn lại, cô đang đấu tranh với hình ảnh khi DIệp Thành Minh bị rơi xuống đất.

Cuối cùng, cô kìm nén hết lại, đem sự chú ý hướng về phía Bắc Minh Dục, giả vờ với bộ dạng như không làm sao.

“Thư ký Tôn sớm đã thông đồng với anh rồi đúng không?”

Anh không nói gì, đưa tay với lấy tờ giấy vệ sinh bên cạnh giúp cô lau mồ hôi trên trán, Lương Nặc tự cho rằng anh thầm thừa nhận rồi, trong lòng càng thấy phản cảm hơn.

“Bây giờ em không muốn biết thêm điều gì nữa!” cô ngồi dậy, sau đó nói: “Em muốn về nhà!”

“Được! Thư ký Tôn đã giúp chúng ta chuẩn bị phòng rồi!”

“Xin lỗi anh, ý em nói là em muốn về Lương gia, chứ không phải là đi cùng anh.”

Sắc mặt Bắc Minh Dục có phần hơi khó coi: “Em có thể đừng nhõng nhẽo được không?”

Lương Nặc khẽ cười, để lộ hàm răng trắng: “Tôi thích nhõng nhẽo đấy, Trầm tiên sinh! Anh đi mà làm Trầm Duệ của anh chẳng phải tốt hơn à, làm Bắc Minh Dục làm cái gì? Bây giờ Bắc Minh Dục là kẻ phạm tội chạy trốn đấy, anh thừa nhận làm gì? Lại muốn lợi dùng tôi à? Thế nhưng Lý đạo trưởng và Diệp Thành Minh đều chết rồi, anh muốn lợi dụng tôi làm cái gì? Lẽ nào muốn tôi gả cho Đổng...aa...”

Lồng ngực rộng của anh đột nhiên áp sát vào người Lương Nặc, anh dang tay ôm chặt cô vào lòng, rồi hôn cô cuồng nhiệt ngăn lại toàn bộ hơi thở của cô.

Cách xa mấy tháng trời, giống như sự kiên nhẫn của anh tới giờ đều được giải tỏa hết ra.


Anh đột nhiên đè cô xuống giường, hai tay giữ chặt vai cô hôn cô một lúc lâu, rồi mới từ từ mở mắt ra nói: “Anh biết em đang giận anh, sau này anh sẽ không làm cho em tức giận nữa, đều nghe em hết, em bảo anh làm cái gì anh sẽ làm cái đó....”

Hai mắt Lương Nặc đỏ ngầu lên, cô đưa hai tay đập vào vai anh giận dỗi, cánh cổng tình cảm lại được rộng mở, mọi cảm xúc được thổ lộ hết ra.

“Anh là đồ lừa đảo! Tên lừa đảo lớn nhất thế giới~”

“Ừm, anh là kẻ lừa đảo đã lừa dối em.”

Bắc Minh Dục liên tục gật đầu, dùng làn da mặt sần sùi của mình cọ sát vào làn da mềm mại của cô, đôi mắt lờ mờ, bàn tay quờ quạng khắp cơ thể cô.

“Đừng....đừng như thế!” Lương Nặc đẩy anh ra, có chút khó chịu: “Anh dậy đi, đừng có lần nào cũng dùng cái chiêu này, em còn chưa nói hết, em sẽ không bị ảnh hưởng bởi anh đâu, em rất kiên định đấy!”

Càng nói, âm thanh phát ra từ miệng cô càng lớn, rồi không nhịn được mà òa khóc.

Vì cơ thể phải chịu sự đè nén nên nhịp thở không đều, hơi thở hổn hển của cô làm cho người khác có cảm giác muốn ăn thịt cô ngay vậy.

Bắc Minh Dục cười nụ cười nhìn đểu đểu, một tay vòng qua cổ cô, cơ thể dưới của anh ghì chặt lấy cơ thể cô.

Cảm giác cơ thể phía dưới mình như đang có gì đó đè nén, sắc mặt Lương Nặc càng đỏ lên tức giận: “Em bảo anh đứng dậy!”

Ngày hôm bay Bắc Minh Dục nhẹ nhàng ngọt ngào điềm đạm hơn bất cứ khi nào, anh cúi đầu chạm nhẹ đôi môi mọng nước của mình vào tai cô, nhìn tai cô đang đỏ rực lên anh càng lấy làm thích thú, anh cười hỏi: “Em chắc chắn là muốn bây giờ anh đứng lên chứ không phải ấn mạnh hơn à? Anh cứ tưởng tối nay em rất cần anh đấy!”

“Ai thèm vào mà cần anh!” hơi thở Lương Nặc càng không ổn định, cô run run nói: “Anh là đồ lừa đảo, tới bây giờ em cũng không biết Lý đạo trưởng có phải là anh hại chết không, đứa con của Diệp Thành Minh chỉ là bất ngờ sảy thai hay do anh hãm hại, em thực sự không hiểu được anh rồi.....”


“Thương nhân thì có quy tắc của thương nhân, anh có thể bước chân vào chỗ tối nhưng tuyệt đối không bao giờ cố ý chà đạp lên thế giới này.” Bắc Minh Dục cắn môi mình vào tai cô, vị trí đó càng làm cho Lương Nặc kích thích: “VÌ vậy, em cứ yên tâm đi!”

Lương Nặc vẫn còn đang suy nghĩ anh lừa cô bao nhiêu lần, nhưng không kịp tố cáo anh, đột nhiên cơ thể lạnh toát, anh cầm lấy một tay cô đi tháo chiếc thắt lưng da trên người anh ra.

Cô tròn xoe mắt: “Không được, đây là bệnh viện, chúng ta....”

“Quan tâm nhiều thế làm gì? Khi mà em ép anh phải thừa nhận anh là Bắc Minh Dục thì em nên biết trước điều anh sẽ làm với em khi gặp em là thế này rồi chứ!”

Nói xong, anh điên loạn hôn lên môi để ngăn lại mọi sự phản kháng của cô, trong giây phút ngắn ngủi, Lương Nặc dường như cảm thấy anh như muốn nuốt chửng lấy cô....

Tình cảm mãnh liệt của hai người làm họ quấn chặt lấy nhau, họ phớt lờ đi nơi họ đang làm chuyện đó là bệnh viện.

Trong đúng giây phút đó, cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Két két...

Tiếng cửa đột nhiên bị mở làm cho Lương Nặc toát mồ hôi sợ hãi, chẳng quan tâm được gì nhiều, như một phản xạ tự nhiên, cô đẩy mạnh Bắc Minh Dục ra, kéo chăn chùm kín lên đầu.

Lý Tranh Diễn sau khi đẩy cửa đi vào nhìn thấy cảnh đó còn cố ý đi ra ngoài nhìn lại tấm biển ghi là phòng bệnh dán trên cửa, anh ta cười cợt nhả đi vào: “Ồ! Đúng là cảnh trẻ con không nên xem, may màu tôi không đưa con trai tôi tới!”

Bắc Minh Dục thả lòng cơ thể nằm xuống giường, nhìn anh bạn hỏi: “Nghe nói con trai cậu đáng yêu lắm?”

“Ừm, tuy mới được có hai tháng nhưng dù gì cũng là do được thừa hưởng gen của tôi mà lại.”

Ánh mắt Bắc Minh Dục hơi trùng xuống không nói gì.

Lý Tranh Diễn dường như cái gì cũng biết, liếc nhìn khuôn mặt Bắc Minh Dục hỏi: “Khi nào cậu định bóc cái lớp da ghớm ghiếc trên mặt cậu đi? Nghe nói đeo lâu sẽ làm cho da co lại xấu đi đấy.”


Nói tới chuyện này, Lương Nặc mới từ từ thò đầu ra từ trong chăn: “Anh đeo mặt nạ à?”

“Chẳng lẽ em tưởng anh bị thành ra thế này thật à?” Bắc Minh Dục có vẻ không vui lắm liếc mắt nhìn cô, Lương Nặc bĩu môi: “Bị thành ra thế này cũng tốt, đỡ ra ngoài mua ong tìm bướm!”

Bắc Minh Dục: “........”

Lý Tranh Diễn ra ngoài để cho hai người họ chỉnh lại quần áo, Lương Nặc cũng làm luôn thủ tục xuất viện, nhưng trước khi đi, Bắc Minh Dục để cô lên xe trước, anh có vài lời muốn nói cùng Lý Tranh Diễn.

Lương Nặc cũng không suy nghĩ nhiều, ngoan ngoãn lên xe, sắc mặt tự nhiên trắng bệch ra.

Hai người đàn ông quay người bước đi khá lâu, bọn họ men theo mép đường cứ thế đi thong thả, cuối cùng Lương Nặc không nhìn thấy bóng dáng họ đâu nữa.

Hai người đi vào một một con hẻm tối om.

Bắc Minh Dục đột nhiên đấm vào mặt Lý Tranh Diễn, không biết có chảy máu không nhưng tay anh thấy ướt ướt.

“Nói rồi là đừng có đánh vào mặt!”

Lý Tranh Diễn cười lạnh lùng sau đó cũng đáp trả lại bằng một cú đấm vào bụng Bắc Minh Dục, cứ như vậy, hai người anh một cú tôi một cú đánh đối phương không lương tay.

Mười mấy phút sau, cả hai đều mệt rồi, mặt đối mặt dựa lưng vào tường của con ngõ hẹp.

Trước mắt cả hai đầy những ngôi sao lởn vởn.

Hai người đều rút thuốc ra hút.

Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, tóc mái ướt đẫm dính vào trán.

Không biết cả hai im lặng bao lâu, đột nhiên Lý Tranh Diễn mở miệng xóa tan bầu không khí trầm lặng: “Có biết tại sao tôi theo đuổi Kỷ Sênh bao nhiêu năm như thế không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận