1001 Đêm Tân Hôn

“Đặng tiểu thư có biết bọn họ đang ở đâu không?” Lương Nặc hỏi.

Đặng Diểu Diểu hơi vênh mặt lên nhìn bộ mặt đầy sẹo của Bắc Minh Dục, thể hiện không rõ nét lắm sự coi thường, đồng thời có chút không vui, lại nói: “Ở đâu thì tôi thực sự không biết, có điều thiếu gia tức giận thì đúng là có thật.”

“Vậy....cô có biết tại sao anh ấy tức giận không? khả năng lớn nhất là sẽ ở đâu?”

“Tôi làm sao mà biết được!”

Không có được câu trả lời chính xác, Bắc Minh Dục chỉ có thể tự mình ra tay đi điều tra, Lương Nặc trong lòng nóng như lửa đốt, yên lặng đợi câu trả lời cuối cùng.

...........

Cùng thời khắc đó, ở một nơi vắng vẻ tiêu điều.

Kỷ Sênh bị hai tên vệ sĩ ép quỳ xuống dưới đất, trước mặt vẫn là hai ngôi mộ trước kia.

Lý Tranh Diễn thì đang ngồi trên một chiếc ghế đá tròn cách đó không xa.

Trên tay người thư ký đứng cạnh đang bế một đứa bé sơ sinh, hình như đang ngủ, đứa bé không hề gây ra bất kì một tiếng động nào dù là nhỏ nhất.

“Lý Tranh Diễn, anh thả con bé ra.”

Lý Tranh Diễn đứng lên bước từ từ về phía trước mặt cô, ánh mắt anh nhìn về phía bức ảnh trên hai bia mộ kia nói nhàn nhạt: “Hai đứa con của tôi đều đã chết rồi, cô nói cho tôi biết, đây là ai hả?”

Kỷ Sênh mím chặt môi: “Tôi nhặt nó ở cô nhi viện về!”

Dựa theo tính cách của Lý Tranh Diễn, nếu anh ta biết Khả Khả là con của anh ta thì cô sẽ phải đối mặt với hai con đường.


Một, Khả Khả sẽ bị anh ta cướp đi, phân khai cô và Khả Khả; hai, thân thế Khả Khả bị lộ ra, cả cuộc đời sau này của cô và Khả Khả sẽ đều bị người đời mắng nhiếc.

Không biết là một hay hai cô đều không muốn chấp nhận.

“Nhặt về?”

Lý Tranh Diễn cười lớn rồi dừng lại ngay, nháy mắt ra hiệu cho thư ký, ngay lập tức thư ký của anh ta bế đứa bé lại trước mặt anh ta, người đàn ông đưa tay nới lỏng tấm vải che đứa bé, chớp mắt nhìn nó chằm chằm.

“Là một bé gái rất xinh xắn, có điều....cha mẹ nào mà lại nhẫn tâm bỏ đi một đứa bé còn nhỏ thế này?”

Kỷ Sênh trong lòng biết rõ, anh ta căn bản là đang lừa dối bản thân.

Ánh mắt Lý Tranh Diễn lóe lên sự hận thù, đột nhiên giơ tay ra hiệu cho thư ký.

Đôi tay người thư ký bế đứa bé đột nhiên giơ cao lên, Kỷ Sênh nhìn đứa bé cách mặt đất càng ngày càng xa, tim cô đập thình thịch sợ hãi.

“Anh....anh muốn làm gì?”

“Dù gì thì cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, chẳng bằng để tôi cho nó mãi mãi ở lại trên núi này cùng với con của chúng ta, cô thấy thế nào?”

Kỷ Sênh trợn trừng mắt, hai tai ù đi sợ hãi: “Anh điên rồi, đó cũng là một mạng người đấy!”

Lý Tranh Diễn khẽ cười khểnh: “Đến Minh Dục của cô tôi còn dám ra tay cơ mà, huống hồ là một đứa bé chẳng có quan hệ gì....”

Tên thư ký dùng lực, nét mặc có chút ảm đạm.


Kỷ Sênh sợ hãi, hốt hoảng kêu lên: “Đừng....anh không thể làm hại nó.....”

“Tại sao tôi lại không thể làm hại nói?”

“Oe oe....”

Đứa bé dường như cảm nhận được hoàn cảnh mình đang gặp phải, đột nhiên khóc thét lên, trên đỉnh ngọn núi yên tĩnh, tiếng khóc như xé trời, chân tay Kỷ Sênh đang nhũn ra, con tim cô như đang bị thắt chặt lại.

“Lý..., Lý Tranh Diễn, đó là con gái của....”

“Ra tay đi!”

Lý Tranh Diễn đột nhiên kêu lên ra lệnh, át đi cả tiếng nói của Kỷ Sênh, tên thư ký với khuôn mặt lạnh lùng buông tay ra khỏi đứa bé.

“Đừng....Khả Khả!”

Kỷ Sênh như phát điên muốn vùng ra khỏi sự khống chế của hai tên vệ sĩ.....

Bụp....

Đứa trẻ từ trên không trung rơi xuống đất như một vật bỏ đi, tiếng khóc lại càng the thé lên, Kỷ Sênh trợn mắt trừng trừng nhìn đứa con của mình rơi xuống đất mà không làm được gì, sau tiếng bụp là tiếng khóc đột nhiên dừng lại.

Tiếng khóc của cô cũng dừng lại ngây giây phút đó, cô đờ đẫn nhìn vào cảnh tượng trước mặt.

Hai tên vệ sĩ vẫn làm hết chức trách của mình, dùng hết sức để giữ cô quỳ dưới đất, cô muốn bò ra để nhìn đứa con một cái cũng không được, chỉ có thể tuyệt vọng đờ người ra quỳ ở chỗ cũ.


Lý Tranh Diễn đi tới trước mặt cô, đỡ cằm cô hất lên: “Cảm giác đau xót thế nào hả?”

“Lý Tranh Diễn, anh không phải là người, tại sao anh không chịu nghe tôi nói hết....đó là con của anh, là con gái của anh...của anh.... anh đã tự tay giết chết con mình...ha ha, Lý Tranh Diễn, chẳng phải anh vẫn luôn muốn tôi sinh con cho anh à?

Tôi sinh rồi đấy, nó tên là Khả Khả, bời vì khi nó được sinh ra, nó không giống với những đứa trẻ khác là cất tiếng khóc mà chỉ phát ra tiếng động như thể đang rất vui, nhìn nó cũng rất xinh, rất đáng yêu mà....con gái anh cũng thích cười lắm đấy.....”

Đột nhiên Kỷ Sênh vừa khóc lại vừa cười.

Lý Tranh Diễn đứng đó, nhìn bộ dạng cô từ đầu tới chân, anh ta nhìn vào mắt cô vô hồn như đang nhìn vào một người lạ, anh không hề cảm thấy thương xót.

“Con gái tôi? Ai có thể chứng minh đó là con gái tôi chứ?”

“Tôi đã mua chuộc bác sĩ ở bệnh viện, cô ấy biết tôi mang thai cũng biết về thời gian tôi mang thai, còn nữa, trong thời gian ở Anh, bảo mẫu đã tận mắt nhìn thấy tôi sinh con ra.”

Kỷ Sênh nghiến răng, hận Lý Tranh Diễn hơn bao giờ hết, không ngừng nói ra hết sự thật.

Cô muốn làm cho anh ta phải hối hận, làm cho anh ta phải buồn đau.

Nhưng Lý Tranh Diễn lại cười phì phì: “Nói như vậy có nghĩa là một năm trước cô cô sý lừa tôi là đã bỏ đứa bé đi, nhưng trên thực tế thì lại trốn đi Anh để sinh nó?”

“Tôi không muốn anh biết đến sự tồn tại của đứa bé, tôi cũng không muốn con tôi biết rằng bản thân nó có một người cha đầy thú tính như anh!”

“Nếu không phải tôi nghe thấy điện thoại của cô thì cô định giấu nó cả đời chắc?”

Lý Tranh Diễn ra hiệu cho vệ sĩ bỏ cô ra, không còn bị khống chế, hai tay Kỷ Sênh vung tứ tung, đôi mắt cô đỏ ngầu, cô xông thẳng lên người Lý Tranh Diễn đập vào anh ta như một con thú điên.

“Lý Tranh Diễn, đúng đấy, đúng là tôi muốn giấu nó cả đời đấy, anh đã hại chết Khả Khả, tôi phải giết chết anh....sao anh lại có thể nhẫn tâm như thế chứ? Đó là một mạng người, đó lại là con của anh nữa....”

Hai người ngã lăn ra đất, Lý Tranh Diễn dùng lực, lật người cô lại đè xuống đất.


“Bây giờ mới chịu thừa nhận à? Lúc trước cô đã từng làm gì?” anh ta dùng bàn tay đẩy ngược cằm cô lên, làm cho Kỷ Sênh muốn nói cũng không nói ra được rõ ràng, chỉ có thể kích động lên án: “Lý Tranh Diễn, anh đúng là một con ác quỷ!”

“Tôi là ác quỷ, vì vậy Kỷ Sênh, đây là những gì cô phải chịu đựng về nỗi đau mất đi con gái.”

Kỷ Sênh kích động quá mà trước mắt đột nhiên tối đen như mực, cô rơi vào trạng thái hôn mê.

Lý Tranh Diễn bỏ cô ra, từ từ đứng lên.

Anh ta nghĩ, đây có lẽ là việc làm đúng đắn nhất của anh ta.

Lúc cô ôm nỗi đau đớn tới tận cùng thì cô lại đủng đỉnh rời đi, dựa vào cái gì mà cô ấy không biết trời cao đất dày là gì? Hoặc cũng có thể, nên cho cô chịu một sự trưng phạt.

“Đưa Kỷ tiểu thư đi.”

Hai tên vệ sĩ bế cô đưa đi, tứ phía dần dần yên tĩnh trở lại.

Thư ký liền bế “đứa bé” ở dưới đất lên, chiếc máy ghi âm ở bên trong đã hỏng mất rồi, anh ta nhìn Lý Tranh Diễn: “Lý thiếu gia, còn dùng tới “đứa bé” này nữa không? máy ghi âm hỏng mất rồi.”

“Hỏng rồi thì bỏ đi!” Lý Tranh Diễn ngước mắt nhìn lên trời, nói: “Khả Khả bây giờ thế nào rồi?”

“Tiểu thư uống sữa xong thì ngủ say rồi.” Thư ký khen đứa bé: “Tiểu thư đúng là ngoan thật đấy, không khóc không quấy gì cả, những người giúp việc đều tranh nhanh bế.”

Tâm trí Lý Tranh Diễn lúc này có chút hỗn loạn và phức tạp, một lúc lâu sau anh ta mới nói: “Con gái tôi anh cũng có thể bế chắc?”

Thư ký khẽ gật đầu cười trộm.

“Đúng rồi Lý thiếu gia, nếu Kỷ tiểu thư đã không bỏ đi đứa con của anh vậy tại sao anh lại....làm cho sự việc trở nên gay gắt thế này? Sau này lại khó giải quyết ra, dù gì thì tiểu thưu cũng vẫn không thể mất đi mẹ mình!”

“Cô ta như thế là đáng đời.” Lý Tranh Diễn cười lạnh lùng: “Để tôi phải chịu tang tóc cô ta thì không à?”

Thư ký khẽ rùng mình, gần đây Lý thiếu gia càng ngày càng kì quái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận