1001 Đêm Tân Hôn

Bắc Minh Dục thở hắt ra, ánh mắt có chút khinh bỉ: “Bà cố ý lấy Lục gia ra để đánh lạc hướng chúng tôi, còn tạo áp lực cho tòa án, bà không cảm thấy làm như thế là càng muốn giấu thì càng lộ à?”

Đại thái thái liếc mắt nhìn Phúc Bắc ra hiệu, Phúc Bác lập tức bế Tiểu Bắc đi.

Lương Nặc lòng nóng như lửa đốt, đứng nhìn Tiểu Bắc bị đưa đi.

“Tiểu Bắc! Không được bế con tôi đi....trả lại con cho tôi, đại thái thái, rốt cuộc chúng tôi đã làm gì cho bà tức giận mà bà lại phân khai gia đình ba người chúng tôi!”

Đại thái thái đột nhiên cầm chiếc cốc thủy tinh bên cạnh đáp về hướng Lương Nặc.

Bắc Minh Dục giật mình, kéo cô ôm vào lòng, quay lưng lại đỡ chiếc cốc, chiếc cốc đập vào lưng anh trước khi rơi xuống đất. Tuy là không chảy máu nhưng Lương Nặc rõ ràng cảm nhaanjd được khi chiếc cốc bay đến có sức đập mạnh thế nào.

“Thiếu gia!”

“Anh không sao!” Bắc Minh Dục xua tay, liếc nhìn chiếc cốc thủy tinh vỡ dưới đất, cười: “mẹ cả chỉ có chút bản lĩnh thế này thôi à? một hai câu mà đã tức giận như vậy rồi? vậy khi bà cướp đi đứa con trai của tôi, bà có nghĩ tới nỗi tức giận khi bị mất con không?”

“Thần Thần bây giờ không phải con trai của ngươi nữa, ta đã chuyển tên nó thành con của đạo thiếu gia rồi, sau này nó chính là cháu của ngươi.” Đại thái thái lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống nói.

Nhị thái thái không nói gì từ nãy đến giờ cũng giật bắn mình.

“Chị...chị cả, Thần Thần là con trai của tam thiếu gia? Sao lại có thể như vậy? chẳng phải chị luôn coi tiểu thiếu gia là người thừa.....”

“Cô không nói cũng không ai bảo cô bị câm đâu!”


Đại thái thái đột nhiên ném cho nhị thái thái một cái nhìn như phun ra lửa, nhị thái thái bịt miệng không nói câu gì, tự mình suy nghĩ.

Lương Nặc trợn trùng mắt: “Bà thật nhẫn tâm! Đó rõ ràng là con trai tôi, tôi đã để lạc nó bốn năm...không đúng! Bốn năm trước chính một tay bà đã lên kế hoạch cố ý cướp nó đi.”

“Vậy thì sao nào?” đại thái thái không hề có một chút áy náy, ngược lại còn cười lạnh lùng chế giễu: “Nó là cháu trưởng của Thẩm gia chúng ta, cô dựa vào cái gì mà đòi nuôi nó? Để nó lại bên các người, các người có thể cho nó những gì?”

“Tôi có thể cho nó tình thương máu mủ, có thể cho nó có một tuổi thơ đúng nghĩa!” Lương Nặc gào khóc nói.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, Hảo Hảo bị người ta cố ý cướp đi, càng không ngờ được rằng, có một ngày Hảo Hảo ở trước mặt cô mà cô lại không nhận ra con mình!

Cô còn từng nghĩ, rốt cuộc Lục gia là một gia đình như thế nào mà làm cho một đứa trẻ bé như thế bị ép tới mức mắc chứng tự kỷ.

Nhưng bây giờ lại được biết, căn bản đó không phải là vì Lục gia.

Mà là sự ngược đãi của Thẩm gia.

Là một tay đại thái thái nắm giữ quyền kiểm soát, bà ta không thương tiếc để cho tam thái thái tự tay bóp chết đứa con của mình để có thể giữ được sự vinh hoa phú quý trong Thẩm gia! Nếu lớn lên trong một môi trường như thế này, bảo sao Tiểu Bắc....mắc phải chứng tự kỷ?

Chỉ cần nghĩ tới thời gian bốn năm qua, những khổ cực và những cấm đoán mà Tiểu Bắc phải chịu ở Thẩm gia, con tim Lương Nặc lại như bị dao đâm, đau đớn vô cùng!

Cũng có thể, cả đời này cô cũng sẽ không bao giờ quên được sự kích động và sự choáng váng khi tận mắt nhìn thấy bản báo cáo kết quả giám định lúc ngồi trong xe.

Đôi vai của Lương Nặc run rẩy, dường như quá sốc.


Một tay Bắc Minh Dục đỡ lấy cô cho cô dựa vào mình, khẽ khàng vỗ tay vào vai cô an ủi, lại nhìn đại thái thái nói: “Kể từ khi tôi xin gạch tên mình khỏi gia phả của Thẩm gia, con trai tôi cũng sẽ không còn là con cháu của Thẩm gia nữa, hãy trả lại con cho tôi!”

“Hoang tưởng!” đại thái thái tự nghĩ đã cầm chắc phần thắng trong tay, bà ta nói: “Nói thực lòng với ngươi, khi xưa khi ngươi sinh non ta đã cho người đến để bế đứa bé đi, nếu không phải có cái tên Lý Tranh Diễn kia nhúng tay vào thì ngươi tưởng các ngươi còn có cơ hội để ở cùng nó vài tháng à?”

“Bà.....” Lương Nặc lúc này cảm giác dường như máu trong cơ thể đang sôi lên sùng sục, cô choáng váng không ngờ được.

“Lý thiếu gia nói hóa ra đều là sự thật, hóa ra những người đó đều là người của bà, là bà muốn cướp đi đứa con của tôi!” lúc trước khi Lý Tranh Diễn trả lại đứa con cho bọn họ cũng đã nói, còn có người đang muốn cướp đứa trẻ, lúc đó cô còn không tin!

“Là ta.” Đại thái thái sắc mặt bình tĩnh: “Ta thấy bệnh của tam thiếu gia cũng đã khỏi rồi, buổi chiều hãu trở về Hải Thành đi, sau này bước sông không phạm nước giếng.”

“Bà đừng có nằm mơ!” Lương Nặc trợn mắt lên nhìn bà ta như thách đấu: “”Bà cướp con tôi đi còn muốn chúng tôi dễ dàng rời đi như vậy? mụ yêu quái kia, bà sẽ khong được chết yên thân đâu!”

“Hỗn láo!”

“Tôi không chỉ hỗn láo, tôi còn muốn giết chết bà nữa kia!” Lương Nặc hận không thể chạy lại mà móc mắt đại thái thái ra.

Bắc Minh Dục ôm chặt lấy Lương Nặc trong lòng, tiến lên phía trước một bước, ánh mắt kiên định: “Mẹ cả, bà đừng có ép tôi, cùng lắm thì cá chết lưới rách!”

“Ở đây là Âu Thành, người có bản lĩnh gì mà nói cá chết thì lưới rách với ta?”

Ánh mắt Bắc Minh Dục đầy hận thù, nói quyết liệt: “Kể cả tôi có khuynh gia bại sản thì cũng muốn bà chết thì sao?”


Đại thái thái ánh mắt trùng xuống.

Bốn năm trước Bắc Minh Dục có thể nói rằng chỉ là một kẻ sống vượt qua được hoạn nạn đã là may, nhưng bốn năm trở lại đây Bắc Minh Dục rất kín đáo, thực lực của anh bây giờ rốt cuộc đang ở mức nào, bà ta cũng không thể nắm chắc được.

“Được!” trong lúc suy tính, bà ta có một ý nghĩ, nói: “Các người muốn có đứa bé thì đó là điều không thể, nhưng các người có thể ở lại trong Thẩm viên để cùng sống với nó, nhưng không có sự đồng ý của ta thì các người không được phép ra khỏi Thẩm viên một bước!”

Lương Nặc đương nhiên không chịu, nhưng Bắc Minh Dục thì lại nhường một bước mà đồng ý: “Được!”

“Còn nữa, đứa bé đứng dưới tên của đại thiếu gia, bất kể ai cũng không thể thay đổi, nó chính là cháu đích tôn của Thẩm gia!”

“Có thể!”

Lời Bắc Minh Dục vừa dứt, cơ thể Lương Nặc trong lòng anh liền nhũn ra, cô rơi vào trạng thái hôn mê.

Trước mắt rõ ràng là con trai của mình, nhưng chỉ có thể nghe nó gọi mình là thím, cô làm thế nào mà chấp nhận được chứ?

................

Khi Lương Nặc tỉnh lại, cô thấy mình đang ở trong một căn phòng lạ hoắc.

Trên bức tường trắng có chạm khắc những hoa văn bằng đá cẩm thạch, Lương Nặc vừa nhìn đã nhận ra cách trang trí này khi tối hôm trước cô nói chuyện video với Tiểu Bắc, sau lưng thằng bé cũng là những nét hoa văn trang trí như thế này.

“Em tỉnh lại rồi?” Bắc Minh Dục đưa cho cô một cốc nước.

Lương Nặc một tay hất cốc nước ra: “Sao anh lại có thể đồng ý với mụ yêu quái già kia! Đó là con trai của chúng ta, bây giờ không những em không thể gọi nó là con trai, mà còn phải gọi nó là cháu, không, em làm không nổi điều đó....”

Tiếng cốc nước rơi xuống đất, Bắc Minh Dục nheo mày.


“Làm không nổi cũng phải làm.”

Anh đột nhiên dùng lực lôi cô dậy kéo vào nhà vệ sinh, anh mở vòi nước hoa sen và vòi nước bồn rửa tay ra, tiếng nước chảy rào rào.

Anh nắm lấy hai tay cô ấn người cô vào tường.

“Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta!”

Lương Nặc nước mắt chảy như mưa, không biết nên làm thế nào, cô không biết dựa vào đâu lại thấy bất lực.

“Dựa vào tình hình hiện tại của chúng ta căn bản không thể nào đấu lại với bà ta, nếu hôm nay chúng ta bước ra khỏi cánh cửa này, có thể cả đời sẽ không bao giờ có cơ hội quay trở lại Âu Thành.”

“Thế nhưng....” trong lòng Lương Nặc đang rất hỗn loạn, vô cùng buồn bã: “Tiểu Bắc đã trở thành con trai của đạo thiếu gia rồi.....”

“Em vẫn có thể chăm sóc cho nó cơ mà!” Bắc Minh Dục cầm cằm cô đẩy lên cao, thấp giọng xuống dường như sắp hết kiên nhẫn: “Lẽ nào em còn muốn thử xem mẫu tử phải phân li thực sự nó sẽ như thế nào?”

“Không!”

“Em tin anh không?”

Lương Nặc cố nín khóc, nhìn anh gật đầu lia lịa: “Tin.”

“Anh nhất định sẽ đem con chúng ta trả lại cho em!” Bắc Minh Dục cúi đầu hôn lên môi cô, khẽ cắn: “Vốn dĩ anh đã không muốn tranh với bà ta cái gì, nhưng bà ta lại cứ muốn tranh cướp với anh thứ không thuộc về mình, bây giờ....chúng ta sẽ so xem nước cờ ai cao hơn ai, em yên tâm, chúng ta sẽ không bị áp bức lâu nữa đâu.”

Sau cùng, Bắc Minh Dục nói với cô: trong phòng nhất định bị gài máy nghe trộm, sau này có chuyện gì quan trọng đểu phải vào trong nhà vệ sinh nói.

Tiếng nước chảy có thể làm cho tiếng nói chuyện được giấu đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận