1001 Đêm Tân Hôn

“Khi mẹ tôi sinh tôi thì khó sinh, còn ông thì vẫn đang nhớ nhung tới kẻ thứ ba vừa mới biến mất, khi bà ấy đau buồn không vui thì ông lại vui vẻ bên người mới, khi bà ấy chết, ông vẫn đang ở bên cạnh người phụ nữ khác, mãi cho tới khi chết, bà ấy vẫn không gặp được ông lần cuối cùng như ý nguyện! Tôi hận ông! Đặng Vũ, là chính ông đã hại chết mẹ tôi!”

“Chẳng phải ông vẫn luôn thích loại con gái lẳng lơ như hồ ly tinh à? Tôi trở thành con hồ ly tinh được toàn Âu Thành hâm mộ và cũng bị khinh bỉ nhất còn gì, tạo cho Đặng gia tiếng xấu trăm năm rửa cũng không sạch được, tôi phải làm cho ông bị tai tiếng, tôi phải làm cho ông nếm được mùi vị thế nào là bất lực, thế nào là thông khổ!”

“Tôi sớm đã từ bỏ cái tình thân này rồi, tôi nói cho ông biết, không phải là ông ruồng bỏ tôi mà là tôi chủ động ruồng bỏ ông! Đặng Vũ, kể từ ngày hôm nay, quan hệ giữa hai chúng ta sẽ không còn nữa! Tới khi ông chết tôi cũng sẽ không gặp lại ông thêm một lần nào nữa!”

Đặng Vũ thất sắc ngạc nhiên: “Tử....”

Đặng Tử Manh lập tức cắt ngang lời ông ta, lời nói lạnh vào tới tận xương tủy, đột nhiên nhìn Bắc Minh Dục và Lương Nặc: “Là tôi mù mắt, là tôi ngu ngốc! Lúc trước khi còn ở căn biệt thự đáng lẽ tôi nên mặc xác con trai các người cho nó chết quách đi!”

Lương Nặc hai bên đều thấy khó xử: “Đặng tiểu thư, thực ra....”

“Thực ra tôi phải hi sinh bản thân mình để đi cứu ba người bọn họ, tôi hiểu.”

Giọng nói của cô ta ảm đạm nhưng rõ ràng, cô ta chẳng thèm quay mặt nhìn thêm Thẩm Tịch Nam và Đặng Vũ một giây nào nữa, đi thẳng về phía Thẩm Cách: “Chẳng phải anh muốn tôi đi cùng anh à? Chẳng phải anh muốn báo thù tôi à? OK, bây giờ anh đạt được mong ước rồi đấy!”

Thẩm Cách cười ha ha đắc chí: “Đặng Tử Manh, tôi sớm đã nói rồi, cô chạy không thoát khỏi tôi đâu!”

“Thế nhưng thực lòng tôi không muốn phải nhìn thấy cái mặt xấu không thể xấu hơn, xấu tới mức buồn nôn của anh!”

Đặng Tử Manh như nhổ vào mặt anh ta một câu, bỏ hết sự đề phòng, lặng lẽ, trầm mặc đi tới phía Thẩm Cách, đi tới bên cạnh Tiểu Bắc - vừa mới được lôi lên.


Trong lúc mất cảnh giác, cô ta giơ tay lên giáng cho Tiểu Bắc một cái tát.

Tiểu Bắc đột nhiên bị đánh, lại vừa ở dưới nước lâu như thế, chẳng còn sức lực gì, cậu bé ngã lăn xuống đất và rơi vào trạng thái hôn mê.

“Tiểu Bắc!” Lương Nặc lớn tiếng hét lên.

Thẩm Cách không ngờ rằng cô ta lại đột nhiên đánh ngất Tiểu Bắc, hắn ta vỗ tay hưởng ứng, cười híp mắt lại: “Khá lắm, xem ra cô cũng không vô vị như tôi tưởng tượng, có thể suy nghĩ để bản thân sống lâu hơn được một chút, như thế này mới thú vị chứ....”

Đôi mắt cô ta trùng xuống, cười: “Thế nhưng, anh sẽ mãi mãi không có được cơ hội này đâu!”

Một giây sau, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, cô ta chạy ra chỗ nước, nhảy xuống biển, cắm đầu về phía trước.

Đêm sâu, nước biển lạnh, ánh sáng yếu ớt.

Nhảy xuống như thế, chỉ cần bơi đi rồi thì sẽ rất khó để tìm về được....

Thẩm Cách tức giận giậm chân xuống đất, hắn nhanh chóng giật lấy chiếc súng trong tay vệ sĩ bắn loạn xạ xuống dưới nước.

“Dừng tay, dừng tay!” Đặng Vũ hai mắt đỏ lên: “Thẩm Cách, dừng tay lại cho tôi!”


Lương Nặc cũng tròn xoe mắt sợ hãi: “Đặng Tiểu thư!”

Lý Tranh Diễn cũng vô cùng kinh sợ, lập tức sai thuộc hạ đi quanh bờ biển để tìm người về, nhưng chưa được mấy bước đã bị người của Thẩm Cách ngăn lại. Thẩm Cách chĩa súng vào Kỷ Sênh: “Các người dám lại đây, ngay bây giờ tao sẽ giết bọn chúng!”

Giây phút đó tất cả mọi người đều dừng lại mọi hành động, không dám lại gần bờ biển nữa.

Tuy tiếng súng đã dừng lại, thế nhưng chỉ vài giây ngắn ngủi sau đó, ánh mắt Lương Nặc sợ hãi: “Máu! Nhiều máu quá....thiếu gia anh mau nhìn kìa, dưới nước nhiều máu quá.....”

Thẩm Cách cười lớn tiếng ha ha: “Ác giả ác báo! Đáng đời!”

Đặng Vuc toàn thân nhũn ra dựa vào vai Thẩm Tịch Nam, giọng nói lạnh lùng: “Cứu người! mau cứu người....Thẩm Cách, Nếu Tử Manh chết, kể cả tao có phải liều cái mạng già này cũng sẽ bắt mày đi cùng nó! Tử Manh....”

Lý Tranh Diễn âm thầm ra hiệu bằng mắt cho thuộc hạ, tranh thủ trong lúc Thẩm Cách còn đang cười như một kẻ điên liền nhảy xuống nước.

Thẩm Cách đang định ra lệnh ngăn bọn họ lại, Bắc Minh Dục nói: “Một tỷ anh có cần nữa không?”

Nghe thấy vậy, Thẩm Cách liếc nhìn xuống nước, dường như mặt nước đã bị nhuộm lên cả một màu đỏ, hắn ta nói vẻ chẳng vui vẻ gì: “Rẻ cho mày rồi đấy!”

“Thượng đế phù hộ, nhất định phải tìm được cô ấy....” Lương Nặc vừa lo lắng vừa hốt hoảng: “Là chúng ta ích kỷ đã hại chết cô ấy, xin lỗi!”vừa tự trách mình, Lương Nặc lại quay sang phía Đặng Vũ không ngừng xin lỗi: “Lỗi là do chúng cháu, thực sự xin lỗi.....”


Đặng Vũ nhìn chằm chằm vào mặt nước không rời mắt, dường như không để ý và không nói gì.

Thẩm Tịch Nam là người bình tĩnh nhất, dường như không có việc gì xảy ra vậy, thế nhưng Bắc Minh Dục chỉ liếc mắt nhìn thì thấy trên mu bàn tay anh ta, gân xanh nổi lên thành đường rõ nét.

......................

Bầu trời dần dần chuyển sang thành màu trắng bạc.

Số tiền Thẩm Cách yêu cầu cuối cùng đã được đưa tới, Bắc Minh Dục và Lý Tranh Diễn tay cầm mấy chiếc túi đầy ắp: “Một tay trao tiền một tay nhận người!”

Thẩm Cách trước tiên cho người lại gần kiểm tra số tiền và thật giả xem có bị lừa không sau đó mới đồng ý tiến hành trao đổi, cầm được tiền rồi, hắn ta lập tức lên thuyền tháo chạy, để đề phòng việc bọn họ lập tức đuổi theo, Thẩm Cách lại sai kẻ sát thủ đang trốn trong bóng tối nổ vài phát súng.

Tiếng động cơ mỗi lúc một xa hơn, Thẩm Cách đi xa rồi.

Người của Lý Tranh Diễn ở dưới nước tìm Đặng Tử Manh tìm đã mấy giờ đồng hồ mà cũng không tìm thấy người đâu, chỉ thấy mùi tanh của máu càng lúc càng nặng hơn.

Còn sau khi Thẩm Cách chạy đi không lâu, tên sát thủ bắn tỉa đột nhiên hành động, muốn đem bọn họ giết sạch, đúng lúc đó, xe cảnh sát ập đến và bắt được tên đó, coi như là cứu được Bắc Minh Dục và Lý Tranh Diễn một mạng.

Lý Tranh DIễn và Bắc Minh Dục lại lập tức đưa Tiểu Bắc, Khả Khả và Kỷ Sênh tới bệnh viện kiểm tra.

Ba người họ đều trong tình trạng sốt cao.

Bác sĩ nói sức khỏe Khả Khả yếu ớt, sốt cao 39 độ, cần ở trong phòng theo dõi đặc biệt để ngăn chặn bệnh tình thay đổi bất thường, còn Tiểu Bắc và Kỷ Sênh thì chỉ nằm ở giường bệnh bình thường thôi.


Phía cảnh sát lập án hỏi rốt cuộc nguyên nhân dẫn tới vụ bắt cóc, Bắc Minh Dục lúc này cũng đưa luôn đoạn ghi âm lời của đại thái thái cho phía cảnh sát, tố cáo đại thái thái và Thẩm Cách là đồng phạm, đại thái thái sau khi hôn mê tỉnh lại thì liền bị cảnh sát đưa đi.

Đương nhiên bà ta sẽ không chịu thừa nhận, bà ta giữ im lặng cho tới khi luật sư tới.

Lúc này, công an biển Hải Thành đột nhiên thông báo xảy ra một vụ nổ du thuyền nghiêm trọng, trên thuyền có tổng cộng hơn 10 người, không một ai còn sống, qua kết quả pháp nghiệm tử thi đã chứng minh, đó là chiếc thuyền do Thẩm Cách lái đi.

Nguyên nhân của vụ nổ vẫn chưa được làm rõ, chỉ nói có khả năng do ống xả khí bị chặn lại.

Nói chung, sau vụ nổ, đại thái thái muốn nói thế nào thì nói, bác bỏ việc bà ta bắt cóc, nhưng vụ án mưu sát nhị thái thái lúc trước dường như đã trở thành vụ án nghiêm trọng, thêm với việc bà ta bị cáo buộc là thao túng giá cổ phiếu.

Bắc Minh Dục đa phải tận dụng rất nhiều mối quan hệ Đặng Vũ cũng mới tham gia vào trong đó.

Đại thái thái đã mời một luật sư có tiếng nhất Âu Thành, kết quả cuối cùng bị phán tù chung thân, đương nhiên đây là chuyện của sau này.

ở bệnh viện, Kỷ Sênh là người tỉnh lại sớm nhất.

Cô vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy Lý Tranh Diễn râu ria xồm xoàm ngồi bên cạnh mình, cô đưa tay ra xoa xoa lên cằm anh, có chút chê bai nói: “Xấu quá, có phải anh không được nghỉ ngơi không?!”

Lý Tranh DIễn thấy cô tỉnh lại, cuối cùng cũng thở phào một tiếng.

Cố tình dụi râu trên cằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô làm cho nheo mày lại nhưng không né đi.

Lúc này Lý Tranh Diễn mới nói vẻ rất nghiêm túc như đang trách cô: “Còn dám bỏ nhà đi nữa không hả?! xem xem em đã làm ra chuyện tốt gì, đưa Khả Khả tới đây, em có mấy cái mạng chứ? không muốn sống nữa có đúng không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận