1001 Đêm Tân Hôn

Lương Nặc nắm lấy tay Kỷ Sênh, lắc đầu: “Hôm qua tuy rằng tớ rất đau nhưng thực ra vẫn có ý thức, tớ biết thiếu gia là vì bệnh của tớ nên mới.....” nói rồi cô không kìm được mà bật khóc, ôm lấy Kỷ Sênh: “Kỷ Sênh làm thế nào bây giờ? Tớ có lỗi với anh ấy, tớ có lỗi với anh ấy....”

Kỷ Sênh không hiểu gì: “Cái gì mà có lỗi?”

“Tớ, tớ....” Lương Nặc khóc nấc lên, căn bản không biết bắt đầu từ đâu.

“Thôi được rồi, có phải vì anh ấy bị ép lấy Tăng Du không? Yên tâm đi, nếu không phải vì anh ấy thì bây giờ cậu vẫn là một người bình thường, tốt nghiệp đại học xong hoặc là vào làm ở công ty thiết kế, hoặc là tự mở công ty riêng của mình, làm gì phải trải qua nhiều khổ nạn thế này chứ?”

Những lời an ủi của Kỷ Sênh chỉ làm cho Lương Nặc càng khóc lớn hơn.

“Tớ sẽ không làm cho anh ấy thất vọng....sẽ không đâu!” cô lặng lẽ nghiến răng, nói kiên định.

...............

Không bao lâu sau, đột nhiên truyền tin Bắc Minh Dục và Tăng Du kết hôn và tổ chức hôn lễ.

Tất cả mọi người đều tưởng rằng Lương Nặc sẽ khóc ngất đi, nhưng ai mà biết được cô giống như một người không có chuyện gì, chỉ lặng lẽ quan tâm tới những hành động của Bắc Minh Dục, những việc khác không mở miệng hỏi một lời.

Cô uống thuốc, ngủ nghỉ đúng giờ, đối diện với sự khiêu khích và chế nhạo của Tăng Du cô vẫn giữ thái độ im lặng.

Tăng Du cuối cùng không kìm được nữa: “Cô có biết xấu hổ không hả, bây giờ tôi là nữ chủ nhân ở đây, tôi yêu cầu cô lập tức thu dọn hành lý và cút khỏi đây, nhìn thấy cô mà thấy bực mình!”

Kỷ Sênh phẫn nộ nói: “Đồ chó cái, dám nói một câu nữa không, tôi xét rách miệng cô ra.”

“Ai sợ ai chứ! tôi cứ nói....”

Hai người vừa mở miệng ra là cãi nhau, những năm gần đây Kỷ Sênh rất ít khi tự mình ra tay, tuy bây giờ vẫn nhớ nhưng tay chân không còn được lanh lợi và nhanh nhẹn như trước nữa, còn Tăng Du thì sở trường về dao kéo, thường xuyên làm phẫu thuật, mỗi lần đứng cũng mấy tiếng đồng hồ, thể lực đương nhiên là tốt hơn cô rồi.

Lương Nặc lo lắng, vội vàng khuyên can: “Đủ rồi, hai người đừng có cãi nhau nữa....”

“Tăng tiểu thư, bây giờ tôi có dọn ra ngoài cũng không biết ở đâu, huống hồ cô và thiếu gia cũng chưa tiến hành hôn lê, đợi hai người kết hôn rồi tôi sẽ tự rời khỏi đây! Tiểu Sênh, cậu cũng đừng cãi nhau nữa....”

Tăng Du nghe thấy vậy đanh định vênh mặt nói lại Lương Nặc, kết quả Kỷ Sênh liền giáng cho cô ta một cái tát, móng tay còn cào cả lên mặt cô ta, để lại một vết xước đỏ dài.

Ngay sau đó, hai mắt Tăng Du đỏ lên, cô ta xông tới.

Kỷ Sênh chân đứng không vững mà trẹo chân về một bên, cả người cô đột nhiên ngã về phía lan can, Lương Nặc lập tức đỡ lấy cô, kết quả Lương Nặc lại bị Tăng Du đấy về phía sau, cô ta dùng lực mạnh, cả hai ngã dụi xuống đất.

“Tiểu Sênh!”

Đúng lúc này Lý Tranh Diễn có việc đi tìm Bắc Minh Dục, vừa bước chân vào phòng khách đã nhìn thấy cảnh này.

Kỷ Sênh lưng bị hất vào lan can, vốn dĩ cô muốn ôm bingj đứng dậy để đáp trả, nhưng khi đang ôm bụng, người vẫn còn khom khom thì ở vùng bụng truyền tới một cơn đau, cô nhăn mặt lại, ngồi rụp xuống đất ôm bụng.

“Kỷ Sênh, cậu sao thế?” Lương Nặc phẫn nộ nhìn chằm chằm Tăng Du, nghiến răng nói: “Nếu cô ấy có làm sao, kể cả tôi có phải liều mạng cũng không tha cho cô.”

Lý Tranh Diễn nhanh chóng chạy lại, bế Kỷ Sênh lên, sắc mặt lo lắng: “Tiểu Sênh, em sao rồi? đau ở đâu?”

“Mau....Mau tìm bác sĩ, có thể em...có thể em mang....”

Lý Tranh Diễn không nghe rõ câu nói sau cùng của cô, anh bế cô chạy nhanh vào phòng của Lương Nặc, vừa chạy vừa gọi người làm kêu bác sĩ, trước khi đi anh còn ném cho Tăng Du một cái nhìn lạnh lùng, tuy không nói gì nhưng toàn thân anh toát ra sự lạnh lùng làm người khác thấy ớn lạnh.

Khi bác sĩ tới, Kỷ Sênh đau quá mà ngất đi rồi.

Lương Nặc tự trách mình, nói: “Lý thiếu gia, đợi Tiểu Sênh tỉnh lại anh hãy đưa cô ấy rời khỏi đây, là lỗi của tôi, nếu vừa nãy tôi ngăn cô ấy lại thì đã không xảy ra chuyện thế này.”

“Tính cách của cô ấy không phải cô không biết, đã định việc gì thì có mà mười con bò kéo cũng không lại, chưa nhìn thấy cô yên ổn, cô ấy nhất định sẽ không chịu rời đi.”

Bác sĩ kiểm tra xong, đột nhiên nở nụ cười rất tươi.

Lý Tranh Diễn giơ chân ra đạp cho anh ta một nhát: “Cô ấy thành ra thế này rồi mà anh còn cười cái gì hả?”

Bác sĩ bò dậy từ dưới tấm thảm, đứng lên nói giọng run run: “Lý phu nhân mang thai rồi, lẽ nào đứa trẻ này...không phải....không phải là của anh?”

Căn phòng rộng rãi bông im bặt vài giây, mọi người như chết lặng đi, thậm chí tới hơi thở cũng như ngừng lại.

Lương Nặc cũng ngạc nhiên tròn xoe hai mắt.

Sau sự im lặng, Lý Tranh Diễn đột nhiên cười lớn, rồi nhìn chằm chằm vào bác sĩ, hai tay bám lấy cánh tay anh ta: “Anh vừa nói cái gì?”

“Tôi...tôi....” vị bác sĩ toát mồ hôi hạt trên trán, đưa tay lên lau rồi mới nói: “Anh tức giận như vậy, lẽ nào Lý phu nhân cắm sừng anh rồi?”

Lương Nặc tròn mắt ngạc nhiên, sao lại có vị bác sĩ ngây ngô thế không biết?

Cô nhìn chằm chằm vào anh ta.

Lý Tranh Diễn không những không tức giận, vẫn cố hỏi lại: “Không phải câu này, là câu trước đó cơ!”

Bác sĩ nhìn sắc mặt anh lúc vui vẻ lúc hơi khó coi, cũng không biết nên dùng thái độ gì để nói, ông ta như dặn ra một câu: “Lý phu nhân mang thai rồi, tầm khoảng hai tháng, tình hình cụ thể thế nào thì khuyên anh hãy đưa cô ấy tới bệnh viện làm kiểm tra chi tiết.”

“Ha ha...” Lý Tranh Diễn đi tới cạnh giường Kỷ Sênh, anh nắm lấy tay cô, nhìn sắc mặt trắng bệch của cô vừa thương nhưng cũng lại vui mừng: “Tiểu Sênh, chúng ta lại có con rồi, em có nghe thấy không?”

“Chúc mừng anh Lý thiếu gia!” Lương Nặc suy nghĩ rồi lại nói thêm một câu: “Anh thật hạnh phúc.”

Lý Tranh Diễn vui mừng, ngay tại đó lấy ra ngân phiếu viết cho anh ta một tờ, sau đó mới liếc nhìn Lương Nặc: “Những ngày tốt đẹp của em cũng không còn xa nữa đâu, đợi đó mà xem!”

Kỷ Sênh sau khi tỉnh lại nghe chuyện mình mang thai, không có thái độ gì tỏ ra bất ngờ, nhưng lại tức giận.

Đưa tay lên véo tai Lý Tranh Diễn.

“Có phải anh giấu em làm chuyện gì không? Rõ ràng lần nào cũng có tránh!”

Lý Tranh Diễn vẫn cười tươi như hoa, kéo tay cô xuống nắm lấy, vừa nói vừa cười: “Có chuyện gì thì về nhà cãi nhau, em ở đây làm loạn lên mất mặt anh lắm!”

“Kệ anh!” Kỷ Sênh bĩu môi, rồi mếu máo: “Rõ ràng anh đã đồng ý với em đợi tính cách Khả Khả khá hơn mới sinh đứa thứ hai, anh còn đáng ghét hơn cả lão Bắc ấy!” nói rồi cô lấy gối đập vào người anh: “Mau nói đi, có phải anh dùng bao mà chọc thủng ra không?”

Lương Nặc đứng bên cạnh nhìn bọn họ mà bật cười.

Lý Tranh Diễn đỡ lấy chiếc gối vứt lên đầu giường, nói giọng khàn khàn: “Anh thừa nhận, là anh giở trò đấy!”

“Lý Tranh Diễn! Anh là cái đồ đại lừa đảo!”

“Cậu đừng tức giận!” Lương Nặc vừa cười vừa an ủi, rồi lại xoa tay lên bụng Kỷ Sênh: “Trong bụng cậu còn có một em bé đấy, kể cả không vui thì cũng không được kích động, Lý thiếu gia đã mong chời rất lâu mới có.”

Kỷ Sênh sụt sịt, tủi thân: “Làm tớ lần nào cũng tính tính thời gian, thấy bất thường một cái là liền uống thuốc tránh thai....”

Lý Tranh Diễn lại cười rồi nói: “Thuốc tránh thai em giấu trong tủ quần áo thực ra sớm đã bị anh đổi thành vitamin rồi, bao nhiêu lâu như thế, lẽ nào em không phát hiện ra?”

Kỷ Sênh đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt như sắp phun ra lửa.

.......

Có nói thế nào Kỷ Sênh cũng không chịu cùng về với Lý Tranh Diễn, nhất định đòi ở lại cùng Lương Nặc, mãi cho tới khi trước một hôm Tăng Du và Bắc Minh Dục tổ chức hôn lễ.

Lương Nặc lặng lẽ thu dọn đồ đạc, hành lí.

Lặng nhìn căn biệt thự quen thuộc và những người quen thuộc, cô đi ra khỏi căn biệt thự cùng với Kỷ Sênh.

“Nặc Nặc, chúng ta ra ngoài ở, sau này sống cuộc sống tự do tự tại, chẳng thèm nhìn sắc mặt cái đồ phụ nữ rẻ tiền đó.”

“Ừm!”

Lương Nặc kéo va li hành lý cùng Kỷ Sênh đi ra.

Nhưng chiếc xe vừa lái ra khỏi cổng lớn của căn biệt thự chưa bao lâu, một chiếc xe Bently phóng tới, tài xế đạp vội chân phanh, theo quan tính, Kỷ Sênh và Lương Nặc dúi đầu về phía trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui