1001 Đêm Tân Hôn

Ai cũng đều không biết, ở trong một góc nhỏ có con mắt nhìn như mắt rắn độc đang không ngừng quan sát bọn họ.

Lần này Kỷ Sênh đã sinh đôi, một trai một gái.

Đúng là thai long phụng.

Nhưng vẫn chưa đặt tên cho bọn chúng.

Ngày hôm đó, Bắc Minh Dục và Lương Nặc, Lý Tranh Diễn và Kỷ Sênh, cùng với Tiểu Bắc và Khả Khả đều ngồi lại với nhau thảo luận xem đặt tên cho hai em bé là gì, Khả Khả vừa cười vừa nhìn vào hai đứa bé: “Ba à, con thấy em trai rất là xinh.”

“Thế con cảm thấy đặt tên gì nghe hay nào?” Lý Tranh Diễn tiện miệng thì hỏi.

“Lý Tiểu Sửu!” Khả Khả cười đắc ý nói: “Cô giáo con nói rồi, đặt tên càng khó nghe thì lớn lên sẽ ngược lại với tên, tức là sau này em ấy có lớn lên nhất định sẽ rất đẹp trai, muốn vậy thì khi nhỏ phải đặt là Tiểu Sửu.”

Lý Tranh Diễn ném cho cô con gái lớn một cái lườm, cái con bé này đúng là không những nghịch ngợm mà còn mồm mép.

Phải rèn dần thôi.

Buổi tối về tới nhà, Lương Nặc hòa cho Tiểu Bắc một cốc sữa, dỗ cậu đi ngủ, sau đó Bắc Minh Dục liền quấn lấy cô: “Lý Tranh Diễn đã ba đứa con rồi đấy, chúng ta đến cái thai thứ hai còn chưa có....”

“Kỷ Sênh cũng chỉ mang thai tổng cộng có hai lần mà.”

“Anh không biết!”

Bắc Minh Dục vẫn không chịu buông tha cho cô, anh ghé sát lại người cô....

Nhưng cái bụng của Lương Nặc vẫn không thấy có dấu hiện gì, đợi cả mấy tháng, dường như đêm nào cũng hoạt động và ngày nào cũng dậy muộn nhưng vẫn không có thai.


Bắc Minh phu nhân trừng mắt mắng Bắc Minh Dục: “Có phải mấy năm nay con cứ bận công bận việc rồi cơ thể suy yếu rồi không? Mấy bà bạn của ta, Trương lão phu nhân, Tôn lão phu nhân người ta đều lấy việc bế cháu làm niềm vui, còn ta chỉ có mỗi một Tiểu Bắc....không được, ngày mai hai đứa con đi kiểm tra đi, nhất định phải sinh nhanh nhanh chóng chóng lên....”

Bắc Minh Dục và Lương Nặc bốn mắt nhìn nhau, nhưng vẫn như đã định đi tới bệnh viện kiểm tra, đi tới cửa bệnh viện, anh để Lương Nặc xuống xe trước.

“Anh đi đỗ xe, em ở đây đợi anh nhé.”

Lương Nặc ngoan ngoãn gật đầu, chớp chớp mắt: “Thực ra lão phu nhân cũng hơi vội, chúng ta vẫn còn trẻ, kể cả có vấn đề gì thật đi chăng nữa thì cũng có thể cứ từ từ đã.”

Bắc Minh Dục rất muốn cãi lại, anh bây giờ đã 33 tuổi, tới cuối năm đã là 34 tuổi.

Nếu không mau mau sinh thì anh cũng sắp già mất rồi.

Bắc Minh Dục đỗ xe xong trở lại chỗ ban đầu nhưng không nhìn thấy Lương Nặc đâu.

Anh đi xung quanh chỗ đó tìm khắp một lượt cũng không tìm thấy cô.

Anh lập tức gọi điện cho thư ký Tôn, bảo thư ký Tôn định vị GPS xem Lương Nặc đang ở đâu, thư ký Tôn trả lời sau đó không lâu rằng Lương Nặc đang đi về hướng cảng ở phía đông với tốc độ rất nhanh, rõ ràng là đang ngồi trên xe.

Bắc Minh Dục đi theo hướng mà thư ký Tôn cung cấp thông tin.

Mãi cho tới khi tới cửa cảng phía đông.

Anh vừa mới xuống xe liền nhìn thấy phía trước có một chiếc thuyền đang đỗ trên mặt biển, trong một góc Lương Nặc bị trói lại, hình như còn trúng thuốc, ánh mắt cô lờ đờ, thân thể không còn chút sức lực nào, còn trên boong thuyền nhìn về phía Lương Nặc với vẻ đắc ý và chế nhạo.

“Chẳng phải Bắc Minh Dục lúc nào cũng tự cho mình là rất thông minh à? sao lại không điều tra ra rằng tôi cũng đã tới Hải Thành? Hức! Đi theo các người ba tháng trời, cuối cùng cũng có cơ hội để báo thù rồi....”

Hai tay Lương Nặc bị trói rất chặt, không thể cử động đừng nói tới vùng vẫy.


“Tăng Du, cô tỉnh lại đi, chỉ cần cô chịu thả tôi ra, tôi sẽ coi như sự việc này chưa từng xảy ra, cô vẫn có thể sống cuộc sống mà mình muốn....”

“Ha ha...sống cuộc sống mà tôi muốn?” Tăng Du cười lạnh lùng, có vẻ tuyệt vọng: “Tôi tự tay mình bóp chết đứa con duy nhất của mình, hạ độc giết chết người anh trai duy nhất, sau này tôi cũng chẳng còn sinh được con nữa, cũng không có ai yêu tôi nữa! Cô còn nói cái gì mà cuộc sống như mong muốn, cuộc sống mà tôi mong muốn nhất đó chính là muốn cô phải chết, muốn Bắc Minh Dục phải đền mạng cho con tôi và anh trai tôi!”

Lương Nặc đột nhiên cảm thấy rất buồn nôn, mùi tanh mặc của gió biển thổi tới từng cơn.

“Tăng Du!” Bắc Minh Dục chẳng quan tâm được nhiều, sau khi gửi một tin nhắn cho thư ký Tôn, anh liền xông lên thuyền: “Tôi đã cho cô một con đường sống nhưng cô lại từng bước ép tôi thế này?”

“Bắc Minh Dục! Anh cũng tới rồi?” Tăng Du cười lớn đểu giả: “Đến là tốt! Tôi còn đang định gọi điện thoại cho anh....”

Bắc Minh Dục nhìn cô ta với ánh mắt tức giận: “Tất cả mọi việc đều là do tôi làm, không liên quan gì tới cô ấy cả, cô thả Lương Nặc ra, tôi để cho cô trói tôi lại.”

Tăng Du giáng cho Lương Nặc một cái tát, sau đó rút ra một khẩu súng, nóng súng chĩa thẳng về phía Lương Nặc, sau đó ném cho Bắc Minh Dục một con dao: “Anh tự sát, tôi sẽ thả cô ta ra.”

“Không!” Lương Nặc giật mình hét lên, mắt cô nhìn chằm chằm vào con dao đó: “Thiếu gia, anh đừng có đồng ý cô ta, kể cả anh có tự sát cô ta cũng nhất định không tha cho em đâu.”

“Câm mồm! đồ rẻ tiền!”

Tăng Du dùng súng ấn vào thái dương Lương Nặc.

Bắc Minh Dục đột nhiên nắm chặt hai tay thành nắm đấm, anh tính toán thời gian thư ký Tôn sẽ tới, ở đây cũng cách chỗ thư ký Tôn không bao xa, cũng không mất bao nhiêu thời gian cả.

“Được, tôi đồng ý với cô!”

Anh đột nhiên nói, Lương Nặc nước mắt chảy ra như mưa: “Không, không thể....”


Bắc Minh Dục cầm con dao lên nắm chặt trong tay, ánh mắt kiên quyết.

Lương Nặc chỉ biết trợn mắt nhìn toàn bộ cảnh này, dường như không khí trong lồng ngực cô đã bị hút hết đi rồi, tim cô tại giây phút này cũng như ngừng đập, rất nhanh, trong đầu cô xuất hiện một ý nghĩ.

Cô dường nhu dùng hết tất cả mọi sức mạnh, hướng về phía Tăng Du.

Đoàng!

Tiếng súng nổ vang khắp trời, dường như tại giây phút đó, cả thế giới đều yên lặng, Tăng Du không ngờ Lương Nặc vẫn còn có được dũng khí và tốc độ như vậy.

Lúc đó, như phản xạ, cô ta nổ súng.

Tiếng súng vang lên làm cho Lương Nặc vội vàng lùi sang một bên....

“Không!”

Ánh mắt Bắc Minh Dục lúc này tối sầm lại, muốn dùng toàn bộ sức lực của mình để chạy lại ôm lấy cô, còn Tăng Du dường như nghĩ tới điều gì đó, lại nhanh chóng đạp Lương Nặc một nhát.

Cơ thể Lương Nặc không kiểm soát được, và cô trượt ra khỏi con thuyền, rơi xuống biển.

Gió biển thổi tới, phản ứng đầu tiên của cô đó là.... Tăng Du không còn gì để có thể uy hiếp Bắc Minh Dục nữa, anh có thể an nhiên không lo lắng gì nữa rồi.

Bùm!

Lương Nặc rơi xuống biển, nước bắn lên tung tóe, anh không chút do dự nhảy xuống biển, nhưng Tăng Du nào chịu? Cô ta lại cầm súng hướng về phía anh, bước chân của Bắc Minh Dục liền bị cô ta ngăn lại, trong ánh mắt anh là sự phẫn nộ và căm hận, một cú đấm hướng về phía cô ta, khẩu súng trong tay cô ta liền rơi khỏi tay Tăng Du.

Tốc độ nhanh chóng mặt làm cho Tăng Du không có cách nào phản kích.

Chiếc súng rơi xuống, anh lại một cú đấm nữa tung ra, Tăng Du không chịu được mà ngất đi, Bắc Minh Dục đá khẩu súng và con dao đi, cởi chiếc áo khoác ra nhảy xuống nước.

Thư ký Tôn nghe thấy tiếng súng, khi vộng vàng tới nơi, chỉ nhìn thấy hình ảnh một người đang nhảy xuống nước.


..............

Ba ngày sau.

Người của Bắc Minh Dục và người của đội tìm kiếm đã ba ngày ba đêm không ngủ để tìm kiếm, đúng 72 giờ đồng hồ, nhưng vẫn không có được kết quả gì, Bắc Minh Dục không tin Lương Nặc lại biến mất như vậy.

Anh nhất quyết không chịu bỏ cuộc, tiếp tục tìm kiếm thêm ba ngày nữa.

Kết quả....không có gì thay đổi so với ba ngày trước.

Tối hôm đó anh cuối cùng cũng đã kiệt sức và ngất đi, Lý Tranh Diễn bảo anh hãy nghỉ ngơi, nhưng anh vẫn không chịu rời khỏi con cảng đó, chỉ có thể sắp xếp một chiếc tàu để cho anh nghỉ lại trên đó.

Ngày hôm sau, khi Lý Tranh Diễn tới thăm anh, Bắc Minh Dục đã không còn ở trên thuyền nữa rồi, anh đi tới bãi cát ở gần đó ngồi đơ người ra, trong tay còn cầm một bức ảnh.

Trong bức ảnh là một cô gái với mái tóc dài tung bay mềm mại, đôi lông mày lá liễu và đôi mắt sáng long lanh.

Cô gái đó đang cười rất tươi nhìn anh, anh khẽ cười đau khổ, hướng ánh mắt ra phía biển khơi, lại cúi đầu xuống nhìn bức ảnh: “Anh biết em không thích một mình cô đơn, vì thế anh tới với em đây.”

Khi Lý Tranh Diễn tìm thấy anh, anh ta giật mình nhìn tóc của Bắc Minh Dục: “Câu...tóc của cậu?”

Bắc Minh Dục quay đầu ra nhìn Lý Tranh Diễn, nói như không có vấn đề gì: “Trắng hết rồi.”

Một đêm bạc đầu!

Kỷ Sênh cũng vì chuyện của Lương Nặc mà ngất lên ngất lên ngất xuống mấy lần, cô tới cảng, chỉ thấy biển mênh mông, những cơn gió thổi ào ào mang theo mùi tanh và mùi muối mặn, trên bãi cát gần đó có một ngôi nhà bằng gỗ mới được dựng lên, Lý Tranh Diễn đi bên cạnh Kỷ Sênh: “Ông trời sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu, Tiểu Nặc Nặc nhất định sẽ trở về!”

Bắc Minh phu nhân cũng vô cùng buồn thương, nếu không phải bà ta nhất quyết giục hai người họ đi bệnh viện thì chưa chắc Tăng Du đã có cơ hội để làm hại bọn họ.

Lão phu nhân thường xuyên đưa Tiểu Bắc tới thăm Bắc Minh Dục.

Một cảnh tượng cứ lặp đi lặp lại đó là cảnh ba người thờ thẫn nhìn về phía xa, bọn họ đều tin rằng một ngày nào đó, người đó sẽ nhất định trở về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận