1001 Đêm Tân Hôn

Kỷ Sênh sau khi vứt Khả Khả ở nhà Lương Nặc, Lương Nặc đã cho người sửa lại căn phòng bên cạnh phòng Tiểu Bắc thành phòng một bé gái.

Khả Khả sẽ ở trong căn phòng đó.

Buổi tối, Tiểu Bắc ôn tập xong những kiến thức mà ngày hôm đó học trên lớp, lại đem bài sẽ học của một tuần tiếp theo đọc trước xong, rồi sắp xếp hết những đồ dùng học tập trên bàn để gọn gàng vào đúng vị trí của chúng, xong hết cả rồi cậu mới đi tắm.

Cậu từ từ cởi chiếc áo ngoài ra mắc lên ngoắc rồi với lấy một chiếc khăn tắm, lúc này mới bước chân vào phòng tắm.

Vừa mới đóng cửa lại, từ cánh cửa phòng một thân hình bé nhỏ luồn vào, miệng còn lẩm bẩm: “Không nói với người ta đó là cái gì, tối nay ta sẽ tự mình sờ, hức, không tin anh có thể làm gì em....”

Tiểu Bắc tắm xong đi ra, đứng trước cửa sổ lau tóc cho khô, tuy tuổi còn nhỏ nhưng khuôn mặt của cậu đã thể hiện những nét lạnh lùng, cử chỉ nhìn không hề giống một đứa trẻ mà giống một người đàn ông chín chắn và lãnh đạm hơn.

Lau khô người xong, cậu lại từ từ đem chiếc khăn tắm ngoắc lên.

Sau đó cậu đi về phía tường, ấn nút công tắc tắt đèn đi rồi leo lên giường, vừa tắm xong cơ thể vẫn còn lạnh, nên cậu lập tức chui vào chăn ngủ.

“Tiểu Tiểu Bắc, anh nằm lên tay em rồi!” đột nhiên, một giọng nói non nớt phát ra từ trong chăn, sau đó từ trong chăn thò ra một cái đầu: “Có điều mông anh nhìu thịt lắm nên không đau.”

Tiểu Bắc nhanh chóng ngồi dậy, hất chăn ra vứt xuống đất.

“Lý Khả Khả!”

Cậu nói gầm lên gọi tên cô bé từng chữ một.

Lý Khả Khả đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại, cánh tay hướng về phía trước, ngoắc vào tay cậu: “Đừng có mà gọi to thế, em vào trộm đây đấy.”


“Bỏ tay ra!”

Tiểu Bắc nói lạnh lùng, gằn giọng xuống nói, Lý Khả Khả mím mím môi, không chịu bỏ tay ra, tay kia với xuống phía dưới cơ thể cậu: “Tại sao dưới này cái của em và của anh lại không giống nhau?”

Tiểu Bắc mặt hằm hằm, lấy tay giữ lấy tay Khả Khả trước hành động kì lạ của cô bé.

Khả Khả không sờ tiếp được xuống phía dưới, ánh mắt lại ngước lên, hai chân di chuyển rồi vắt lên chân cậu, nói: “Đồ kẹt sỉ, sờ một tí chứ có bị mất đi đâu, cô nói rồi anh là anh của em, mẹ em cũng nói anh sau này sẽ là chồng của em....”

Tiểu Bắc tối sầm mặt lại, đột nhiên đứng lên, hất Khả Khả ra.

Khả Khả không ngờ cậu lại đột nhiên đứng dậy, không kịp phản ứng lại, hai chân đang vắt lên chân cậu bị hất ra rồi ngã lăn xuống đất, hai mắt hoa đi, mông ê lại, cô bé nghiến răng mím môi, ánh mắt đầy vẻ vô tội, nhìn ra vẻ đáng thương.

Tiểu Bắc thở hắt ra một tiếng lạnh lùng, bước chân qua người cô bé đi với lấy chiếc khăn rồi đi thẳng về phía nhà tắm.

Khả Khả bĩu môi đứng lên, chạy lên trước mặt cậu: “Chẳng phải là anh tắm rồi à?”

“Sao anh không trả lời em?”

“Đồ ki bo kẹt sỉ, chỉ là sờ một cái thôi mà? lại còn làm em bị ngã xuống đất, có thiệt gì đâu chứ...đừng có mà đi nhanh như thế, em đuổi không kịp.”

Khả Khả chạy theo phía sau Khả Khả.

Rõ ràng Khả Khả chỉ cao hơn cô bé một cái đầu mà sao đi lại nhanh như thế?

“Nếu anh không vui, vậy thì ngày mai em sẽ đem điều bất ngờ mà bà dành cho em để tặng lại anh, anh không được tức giận nữa! Em lấy thân phận là đại tiểu thư của Lý gia để mệnh lệnh cho anh, không được tức....ối a....”

Trong lúc cô bé đang đuổi theo Tiểu Bắc và lẩm bẩm thì Tiểu Bắc đột nhiên dừng lại, làm cho mặt Khả Khả va vào lưng Tiểu Bắc, mũi cô bé đỏ lên, Khả Khả tủi thân, mếu máo rồi khóc òa lên.

Mẹ mình không cần mình nữa, ba cũng không thương mình nữa, ngay đến cả Tiểu Bắc cũng chê mình.

Tiểu Bắc quay đầu lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn Khả Khả: “Đừng có mệnh lệnh cho anh, còn nữa, chúng ta thân nhau lắm à?”

“Từng ôm nhau, cũng sờ rồi, vẫn không thân à?”

Khả Khả càng cảm thấy tủi thân hơn.

Tiểu Bắc nghiến răng nhìn chằm chằm Khả Khả, nói với nét mặt cảnh cáo: “Không được nói về chuyện này nữa, bằng không em cứ đợi đấy!”

“Có gì mà hung dữ thế hả?” Khả Khả giậm chân, vênh mặt lên nhìn Tiểu Bắc: “Dù gì em cũng đáng yêu, xinh đẹp thế này, người nào thấy cũng phải khen, em sờ vào anh, ôm anh đấy là phúc phận của anh, anh còn hung dữ với em....hu huhu.”

Những tĩnh mạch trên trán Tiểu Bắc dường như đang căng ra.

Cậu nhanh chân bước vào nhà tắm, tiếng vòi nước chảy bên trong rất nhanh sau đó truyền ra ngoài, Khả Khả gãi gãi đầu, trên miệng còn nở nụ cười xấu xa, đắc ý, đi quanh phòng Tiểu Bắc quậy phá.

Cô bé biết, một khi cô khóc thì Tiểu Bắc sẽ chẳng dám làm gì.


Từ trước tới nay cô bé đều dùng cái chiêu này.

Khả Khả đi tới phía trước giá sách của Tiểu Bắc, hai hàng sách được xếp gọn gàng ngăn nắp Khả Khả nhìn mà chép miệng, lại nghĩ tới giá sách của mình loạn hết cả lên.

Sau đó rút từ giá sách ra vài quyển.

“Hồng Lâu Mộng”, “Giáo dục tình yêu”,....

Những thứ quỷ quái gì thế này?

“Sao mà không giống với những gì cô giáo dậy ở trường?”

Liếc nhìn trang đầu đề, toàn là những từ ngữ lạ mà khó hiểu, cùng lắm cô bé chỉ biết được mất chữ như: “Một, hai,” những chữ phức tạp khác cô bé chỉ biết tròn mắt nhìn....

Lúc này, cửa phòng tắm được mở ra.

Ánh mắt Tiểu Bắc hơi run lên, đôi đồng tử mắt sâu hoắm, lạnh lùng nhìn Khả Khả.

Lý Khả Khả nắm tay lại chảy nước miếng ra.

Woa.

Tiểu Tiểu Bắc của cô nhìn đẹp trai thật đấy!

ở cửa phòng tắm, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào cơ thể Tiểu Bắc một màu trắng bạc lấp lánh hiện lên, một cái mũi thật cao, hai hàng lông mi dài, khi mà Khả Khả đang đơ người ra nhìn cậu cậu từ từ mở miệng: “Đang làm cái gì đấy?”

“Nhìn chồng em.”

“Đi ra!”

Khả Khả bị Tiểu Bắc đẩy ra khỏi cửa, ngã phịch xuống đất ngoài hành lang.


Khả Khả phủi mông đứng lên, hức một tiếng: “Kiểu gì cũng sẽ có một ngày em sờ được hết anh cho mà xem.”

Lương Nặc nghe thấy ngoài hành lang có tiếng động, cô tưởng xảy ra chuyện gì, liền đẩy người Bắc Minh Dục: “Tiến gì thế?”

“Tiếng bọn trẻ thôi, kệ chúng nó.”

Bắc Minh Dục xoay người lại, đặt một bàn tay lên trước ngực cô rồi tiếp tục ngủ.

“Không được!”

Lương Nặc đẩy anh ra rồi ra khỏi giường, nhìn thấy Khả Khả đứng trước cửa phòng Tiểu Bắc với khuôn mặt ai oán, cô đơ người ra: “Khả Khả, sao con lại đứng ở đây làm gì?”

“Cô ơi!” Khả Khả vẫn thút thít rồi chạy tới trước mặt Lương Nặc: “Khả Khả sợ, không muốn ngủ một mình, con có thể ngủ cùng cô được không?”

“Cái này....”

“Không được!”

Lương Nặc đang định trả lời, từ phía sau lưng cô một tiếng nói lạnh lùng truyền ra, trên tay Bắc Minh Dục còn cầm một chiếc áo khoác màu đen khoác lên vai Lương Nặc, nói lạnh lùng: “Buổi tối lạnh thế này, em mặc có như vậy đi ra, ốm ra đấy thì ai chăm em hả?”

Lương Nặc cảm thấy thật ấm áp, cô ngoái đầu ra sau nhìn anh: “Em biết anh thương em.”

Bắc Minh Dục chẳng thèm quan tâm tới cô nữa, cúi đầu nhìn Khả Khả, nheo mày lại: “Có muốn chú gọi điện cho ba con không? Sao chú lại nghe được ở đâu là buổi tối con toàn ngủ một mình nhỉ?”

Khả Khả hai vai run lên: “Ba con đúng là quá đáng thật đấy, đến cái này mà cũng nói với chú!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận