1001 Đêm Tân Hôn

“A....”

Khả Khả hét lên lanh lảnh, muốn ngửa đầu ngồi thẳng dậy, ai biết được luống cuống thế nào, không có đà nên cô vừa ngoi lên lại ngã rụp xuống, lần nào cũng ngã đúng vào điểm đen đó, cô rõ ràng cảm thấy bầu không khí trong xe càng lúc càng trở nên lạnh thấu xương.

Cô lặng lẽ ngẩng mặt lên nhưng lại nhìn vào chỗ đó, hậu quả là Bắc Minh Huân tối sầm mặt lại, nhìn chằm chằm cô.

“Lý Khả Khả!”

“Có!”

Cô giống như một cô học sinh ngoan ngoãn, dựa đầu vào đùi anh, giơ tay lên nói: “Này...tại....sai bảo anh đột nhiên đổi phương hướng, em...em ngồi không chắc, không trách được em.....”

“Ngồi dậy.”

Bắc Minh Huân nói như ra lệnh, Khả Khả nhún vai rồi ngồi thẳng người lên.

Vô tình, hơi thở ấm nóng quanh quẩn phía dưới cơ thể anh.

Cảm xúc của Khả Khả cuối cùng cô lại cảm nhận một cách vừa thật, vừa không thật.

Ực ực.

Cô nuốt nước bọt ừng ực, sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt như muốn giết người của anh, cô gân cổ lên nói: “Hình như biến thành to hơn rồi thì phải, có phải bị em đập vào bị đau lắm không?”


Bắc Minh Huân rõ ràng là tức giận không hề nhẹ: “Xuống xe!”

Trong lòng Khả Khả vẫn còn ôm lấy chiếc ba lô, cô lắc đầu kiên quyết: “Không được, là anh đã bảo thầy cô giáp phạt em đứng, bây giờ hai chân em tê hết cả đi rồi, em không xuống đâu, nếu như anh bị đau vậy thì đi khám là được mà? không có tiền em cho anh mượn, nói thực là lực bản thân em đụng vào đó thế nào em biết, không gãy được đâu....a....đừng có động tay động chân, em tự mình đi.....”

Rầm!

Cửa xe bị đóng lại, rồi chiếc xe nhanh chóng được lái đi.

Khả Khả đã bị vứt lại trên đường như vậy đấy!

Cô vừa lê lết hai chân tê mỏi đi về phía trước, vừa lẩm bẩm: “Phát xít, Hít le....nói đuổi người ta xuống là đuổi xuống thật.....có điều hình như không đúng....lần trước cô đá vào cái đó của Tống Tử Văn thì làm gì thấy nó to lên như thế nhỉ....”

Khả Khả tuy nói rằng khi lên cấp ba thường chơi với đám con trai, nhưng trên thực tế đối với những việc thế này cô vẫn là một cô bé không biết gì....

Ngược lại, Mộc Mộc nhìn thì có vẻ rất ngây thơ nhưng cái gì cũng biết.

Cô quả quyết phải tìm đến Mộc Mộc nhờ tư vấn.

“A lô? Mộc Mộc, tớ hỏi cậu cáu này, tớ vừa nãy không cẩn thận đã va vào cái đó của nam thần, sau đó anh ấy mặt tối sầm lại đuổi tớ xuống xe.....”

Khả Khả còn chưa nói hết, Mộc Mộc liền kêu lên cắt ngang lời cô: “Aaaa....! cậu chạm vào chỗ đó rồi à? trời đất, to không? Chị mày đây đọc truyện bao nhiêu năm nay mà chưa thấy của thật nó thế nào! Cảm giác thế nào hả?”

“..........” Khả Khả nheo mày, gầm lên trong điện thoại: “Cậu có biết đâu mới là trọng điểm không hả?”


“He he!” Mộc Mộc cười xấu xa rồi mới hắng giọng hai tiếng, nói nghiêm túc: “Chỗ đó của đàn ông là không chạm vào được, anh ta sầm mặt vào cũng là bình thường, ví dụ như lần trước cậu đá vào chỗ đó của Tống Tử Văn đấy, người ta cũng vừa mới được xuất viện không lâu đấy thôi.”

“Cái đó của anh ấy to lên, Tống Tử Văn có thế đâu....” Khả Khả hỏi với giọng khó hiểu, nói vẻ oan ức: “Vậy tớ có nên mua ít đồ cho anh ấy rồi nói xin lỗi không?”

“Ố ồ!”

Mộc Mộc tỏ ra ngạc nhiên rồi rõ ràng nuốt ực nước bọt mà Khả Khả cũng nghe thấy, sau đó nói: “Chỗ đó to lên à? đây không chỉ đơn thuần là đau đâu, đây là phản ứng sinh lý! Bài học sinh lý được học từ năm trước cậu đều quên hết cả rồi à? đúng là óc chó! Đừng có nói với người khác là cậu với tớ là bạn, hủy hoại sự anh minh của tớ ra!”

Khả Khả đột nhiên tròn xoe mắt, rồi rùng mình một cái.

Cô đến kiến thức cơ bản về sinh lý cũng đều quên sạch sành sanh rồi, cô rốt cuộc là ngốc tới mức độ nào đây không biết nữa?

Không nói thêm một lời nào, cô lập tức chạy tới một hiệu sách gần đó nhất, tìm kiếm một quyển sách toàn tập về kiến thức sinh lý, cô dựa lưng vào giá sách trong một góc nhỏ bắt đầu đọc, nhoáng cái trời đã tối rồi.

Cũng hiểu phần nào rồi, Khả Khả mới ý thức được rằng Bắc Minh Huân có phản ứng với bản thân mình.

Cô lại có chút lâng lâng phơi phới trong lòng, xấu hổ lấy hai tay áp vào má đang nóng đỏ lên, sau đó ra khỏi hiệu sách và bắt xe về nhà.

Vú Lý nhìn thấy cô về, sắc mặt có vẻ lo lắng: “Đại tiểu thư, sao cô bây giờ mới về? Tôi đã gọi điện thoại cho cô không biết bao nhiêu cuộc mà cô không nhận? Suýt nữa thì tôi tưởng cô gặp chuyện gì mà báo cảnh sát đấy!”

“Không có gì ạ, chẳng phải trước đây cháu đều muộn thế này mới về à?”


“Thế nhưng Minh Huân thiếu gia đang đợi cô!” Vú Lý nheo mày, bình thường khi Bắc Minh Huân tới cô đều về nhà rất sớm mà.

“Anh ấy?” Khả Khả như không tin vào tai mình, hai mắt tỏ vẻ hoài nghi: “Cháu tưởng anh ấy về nhà anh ấy rồi chứ, vậy vú giúp cháu làm gì đó để ăn, cháu lên lầu trước xem anh ấy thế nào....”

“Được!”

Khả Khả phi như bay lên phòng mình, lập tức mở tủ quần áo ra, tìm đông tìm tây, cuối cùng vừa tìm quần áo vừa cười ngốc nghếch.

..............

Bắc Minh Huân thực ra là đã về nhà mình rồi, nhưng Kỷ Sênh lại gọi điện về như thường ngày, Lương Nặc cũng giục anh đến giúp Khả Khả học bài, anh đến thế này chẳng khác nào bị ép cả.

Lúc này, anh đang đứng trước cửa sổ ngắm những vì sao sáng lấp lánh trên trời.

Sự việc lúc chiều vẫn như hiện ra rõ mồn một trước mắt.

Đây tuyệt đối là một hiện tượng không tốt đẹp gì.

Anh tới đây là để làm gia sư cho cô.

Khi mà anh đang chuẩn bị gọi điện cho Khả Khả hỏi xem khi nào cô về thì cửa phòng có người từ ngoài gõ, anh lập tức mở cửa ra, Khả Khả đang đứng dựa lưng vào cửa, mặc trên người là một chiếc áo màu trắng cổ hình chữ V gợi cảm, phía dưới...mặc một chiếc váy ngắn!

Một chiếc váy vừa đủ để che lại hai bên mông!

Bàn tay nhỏ bé đang quấn lấy mấy sợi tóc vương ra trước ngực, đôi mắt to tròn đưa đẩy, hỏi anh với bộ dạng vừa xấu hổ lại cố tỏ ra đáng yêu: “Tiểu Tiểu Bắc, em có xinh không?”

Bắc Minh Huân hắng giọng, mặt vẫn tối sầm nhìn cô: “Anh nói rồi, sau này em không được mặc như vậy nữa! Đi thay ra!”


Khả Khả chẳng để ý tới lời anh nói, cô luồn vào phòng, đóng cửa lại, hai tay ôm lấy eo Bắc Minh Huân: “Em cứ thích mặc thế này đấy, nếu thay thì cũng không phải không thể, có điều....anh giúp em thay? Nào, hôm nay em quên mình vì nghĩa....”

Bắc Minh Huân nheo chặt mày lại, lập tức đẩy cô ra: “Em có biết cấu hổ không hả?”

“Đương nhiên là không rồi!”

Khả Khả nói không ngượng mồm, lại cười cười: “Buổi chiều em đã đi xem bách khoa toàn thư rồi, anh có phản ứng với em đúng không? Ây za, nói thực lòng em biết thừa trong lòng anh vẫn có em, lúc nhỏ tuy là bỏ em làm em mất mặt, có điều không sao, anh phải chủ động cầu hồn em, coi như bồi thường cho em là được....”

Nói rồi cô đưa tay lên cổ anh luồn vào trong sờ.

Mềm mại, trơn trơn, trời, cảm giác thật tuyệt!

Bắc Minh Huân đột nhiên nắm lấy bàn tay đang sờ mó lung tung của cô, muốn đẩy cô ra ngoài, sắc mặt lạnh lùng, Khả Khả biết rõ rằng anh không phải là không có cảm giác với mình, lúc này nhất định sẽ không đi, đột nhiên cô nhảy lên, hai chân kẹp chặt lấy eo anh.

Cơ thể cô thì mềm mại như một con rắn còn cơ thể anh thì cứng đơ ra.

“Biến!”

“Không biến....em thích ôm anh đấy, hôm nay anh bỏ lại em một mình trên đường em còn không giận anh đấy!”

“Biến hay không hả?”

“Không biến, không biến đấy, có bản lĩnh thì đá em ra ngoài đi?”

Đối diện với cái miệng dẻo như kẹo của cô, Bắc Minh Huân đột nhiên không biết đầu óc mình bị sao thế này, thấp giọng mắng một câu: “Đáng chết!” tiếp sau đó, hai cánh tay như không khống chế được mà ôm lấy cô, quay người đặt cô lên chiếc ghế sô pha.

Đôi môi ấm nồng đặt xuống môi cô.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận