1001 Đêm Tân Hôn

Khả Khả coi như không nhìn thấy, chạy thẳng về phía bàn ăn ăn bữa tối.

Khi cô ăn được gần nửa rồi thì Bắc Minh Huân mới từ trên tầng đi xuống, vẫn cái bộ dạng lạnh lùngđó, vú Lý cũng không lấy bát đũa cho cậu, chỉ cố ý đặt ở một chỗ rất xa Khả Khả.

“Minh Huân thiếu gia, cậu còn muốn ăn thêm gì nữa không?”

“Không cần nữa đâu!”

Bắc Minh Huân tuy nói như vậy, nhưng vẫn ngồi đối diện khá xa với Khả Khả, vú Lý thở phào một tiếng, lại thử hỏi: “Khi nào thì cậu gọi điện cho phu nhân? Việc thế này không nên kéo dài làm gì, e rằng không được hay cho lắm, cậu thấy thế nào?”

“Vú đang vặn hỏi cháu đấy à?”

Trong ánh mắt Bắc Minh Huân là suy nghĩ và thái độ khó đoán được, anh nhướn mày nhìn vú Lý vẻ không vui.

Vú Lý vẫn có chút gì đó sợ Bắc Minh Huân, liền lắc đầu nói: “Làm gì có làm gì có, tôi chỉ là,,,chỉ là đứng ở góc độ đại tiểu thư mà nghĩ cho cô ấy thôi, dù gì thì cô ấy cũng là con gái, hơn nữa lại vẫn còn nhỏ.”

Bắc Minh Huân nhìn vào Khả Khả khi nghe vú Lý nói vậy.

Khả Khả vẫn đang cúi đầu ăn cơm, cái bộ dạng như chẳng quan tâm điều gì, nhưng ánh mắt thì thỉnh thoảng lại liếc lên, dường như cũng đang nghe ngóng và quan tâm đến câu chuyện hai người đang nói mà mình là nữ chính.

Một lúc lâu sau anh đột nhiên mới nói: “Cháu đã nói với cô Kỷ rồi.”

“Cái...cái gì?” vú Lý tròn xoe mắt ngạc nhiên: “Vậy phu nhân nói gì?”

Bắc Minh Huân chẳng quan tâm tới bà ấy nữa, cũng không trả lời thêm bất kì câu hỏi nào, mà lấy điện thoại ra ngồi nghịch, trong ánh mắt là sự suy nghĩ và tính toán không che giấu được.


Khi Khả Khả ăn cơm xong, phát hiện Bắc Minh Huân đang nhìn cô.

Không phải là cái ánh nhìn chỉ liếc qua không thôi, mà là....

Cái nhìn xấu xa!

Đúng, anh nhìn cô chằm chằm như đang tính toán điều gì.

“Anh...anh muốn làm gì?”

Bắc Minh Huân thản nhiên thu ánh mắt về, anh đi qua cô bước thẳng lên tầng, mười mấy giây sau trong tay cầm một tờ giấy và vài đề thi, Khả Khả tò mò ngước nhìn lên, trên tờ giấy toàn là những dãy số.

“73, 39, 21, 98....”

Sao lại có cảm giác quen thế nhỉ?

Đây là kết quả kiểm tra kì trước của năm học lớp 11 mà!

Xem tiếp phía sau, phát hiện đều là điểm sổ những lần kiểm tra trong mấy năm cấp ba, ba gồm cả những kì thi thử, thi giữa kì cuối kì đều đủ cả, thỉnh thoảng còn có lời phê của giáo viên, nói rằng môn học nào cũng chểnh mảng chỉ nghĩ tới chơi....

Còn chưa xem hết, Bắc Minh Huân đã thu tờ giấy về.

Trong lòng cô vẫn đang không hiểu, không biết Bắc Minh Huân rốt cuộc muốn làm gì, một giây sau, liền thấy anh đưa bảng điểm đó cho vú Lý rồi nói: “Dán lên tường ở vị trí dễ nhìn thấy nhất, phô tô và dán cả vào bếp giúp cháu!”

Vú Lý nhìn vào các con số.


Vật lý và sinh học điểm lại thấp thế này?

“Ồ, tôi lập tức đi làm ngay!”

Khả Khả nhảy dựng lên, nhanh chóng ngăn vú Lý lại: “Không được dán, việc này có hay ho gì đâu, ngộ nhỡ bạn học cháu đến nhìn thấy thì làm thế nào? Cháu còn mặt mũi nào nữa?”

“Chẳng phải em vẫn không biết xấu hổ là gì à?”

Chỉ một câu nói bâng quơ làm cho Khả Khả càng tức hơn, cô hai tay chống vào hông nói với nét mặt ghê ghớm: “Nói chung không được dán là không được dán.”

“Dán vào!”

“Không được!”

“Dán vào!”

............

Hai người vừa đấu khẩu mắt vừa trợn trừng nhìn nhau, Bắc Minh Huân đột nhiên không đấu khẩu vowisc ô nữa, mà cầm lấy chiếc điện thoại, Khả Khả đơ người ra, lập tức hỏi: “Anh gọi điện cho ai đấy?”

“Có thể mua vé máy bay đi nước ngoài cho Hứa Mộc Mộc rồi.”

“............” Khả Khả xông lên định cướp lấy chiếc điện thoại nhưng vô ích, cô giậm chân, miễn cưỡng nói với vú Lý: “Đừng dán ở những chỗ dễ nhìn thấy nhất, dán trong góc tường ấy, trong bếp thì dán vào chỗ bên cạnh thùng rác cũng được!”


Vú Lý suy nghĩ vài giây, rồi nói: “Đại tiểu thư, Minh Huân thiếu gia thực ra rất muốn cổ vũ cô mà, thế này là muốn tốt cho cô.”

Nói xong bà liền đi lấy keo dán tường để bắt đầu dán bảng điểm của cô lên.

Vừa liếc nhìn, tất cả đều là những nơi dễ thấy nhất.

Khả Khả hai tay ôm lấy mặt, miệng lẩm bẩm: “Sau này ai cũng không được đến cái nhà này.....đuổi hết đi cho cháu....mất mặt không thể mất hơn được nữa!”

Tinh tinh....

Cô còn chưa nói dứt lời, chuông cửa căn biệt thự liền vang lên.

Con tim Khả Khả lúc này như chết đứng.

Nhanh chóng đưa mắt nhìn theo vú Lý, bà ấy đã dán gần xong rồi, cô lại giậm chân: “Không cho phép mở cửa.”

Bắc Minh Huân hức một tiếng rồi chẳng thèm quan tâm tới cô, vú Lý dán xong liền đặt đồ nghề xuống một bên, chạy ra ngoài cửa, ngoài cửa hai cha con đang cãi nhau mặt đỏ tía tai.

Tống Tử Văn gân cổ nên nói: “Lý Khả Khả là một kẻ thần kinh, cái đồ không có não, ba, sao ba lại không tin con, con có ăn s*t cũng chẳng thèm đếm xỉa tới cô ta? Ngày hôm đó thực sự là một sự cố ngoài ý muốn, con cá cược với bạn bị thua rồi nên mới thế!”

“Câm mồm!” cha Tống Tử Văn tức giận, nói lạnh lùng: “Mày cũng không tự nhìn lại bản thân mình xem tao lại tin mày chắc?”

Khi vú Lý mở cửa ra, hai người vẫn đang đứng đối diện nhau cãi nhau kịch liệt.

Khi cha Tống Tử Văn nhìn thấy vú Lý, khuôn mặt thay đổi ngay sắc thái: “Xin hỏi Lý tiên sinh có nhà không?”

Vú Lý lắc đầu: “Xin hỏi ông là ai?”


Cha của Tống Tử Văn đẩy cậu ta ra trước mặt nói: “Đây là con trai tôi, nó là bạn học với Lý tiểu thư, lúc trước hai đứa trẻ có chút hiểu lần, hôm nay tôi đặc biệt đưa nó tới đây để nói lời xin lỗi, không biết liệu có thể cho tôi gặp Lý tiểu thư không?”

“Còn lâu con mới xin lỗi, con có làm gì cái con bé thần kinh đó đâu, ngược lại người nằm viện là con đây này!”

“Bốp!”

Cha Tống Tử Văn phẫn nộ tột cùng, giơ tay giáng cho cậu ta một cái tát, Tống Tử Văn ấm ức, ôm mặt, nhìn ông ta như không tin mình vừa bị đánh, cha cậu ta vì một Lý Khả Khả mà tát cậu ta? Được, Lý Khả Khả, mối thù này tôi nhất định phải báo!

“Cậu nói ai là con bé thần kinh?” đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Cha Tống Tử Văn liếc mắt nhìn, chỉ thấy Bắc Minh Huân hai tay cho vào túi quần, từ từ bước ra nhìn hai cha con với ánh mắt kiêu ngạo, đột nhiên nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng: “Con trai tôi nó chỉ chết vì cái mồm, cậu là?”

Bắc Minh Huân không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tống Tử Văn.

Lúc này, Khả Khả nhìn mọi người đều đứng chật ngoài cửa, trong tiềm thức cô không muốn những người đó đi vào trong, cũng đeo dép vào chạy ra vửa, từ phía sau lưng Bắc Minh Huân lò đầu ra: “Ai vậy?”

Nhìn rõ là hai cha con Tống Tử Văn, Khả Khả hai tay khoanh trước ngực: “Ồ, đây chẳng phải Tống đại thiếu gia sao? Mấy hôm trước đánh chưa đủ, hôm nay lại đến tận cửa để muốn ăn đòn à?”

Tống Tử Văn mới đầu nhìn thấy Khả Khả còn không nhận ra.

Lúc này khuôn mặt cô không trang điểm, trên người mặc một bộ đồ ngủ màu hồng, trên đầu còn mang một chiếc bờm đáng yêu, là cùng một bộ với đồ ngủ, đôi mắt to tròn, long lanh, bỗng chốc từ một cô bé thần kinh liền biến thành một cô công chúa đáng yêu.

“Lý...Lý Khả Khả?”

Cha của Tống Tử Văn kéo tay cậu ta, sau đó xin lỗi: “Bạn Khả Khả đúng không? Xin lỗi, bình thường ta bận công việc nên không dành nhiều thời gian dạy bảo con cái, sự việc lần trước đúng là vô cùng xin lỗi!”

Khả Khả vuốt tóc: “Dù sao thì cậu ta cũng đã viết bản kiểm điểm rồi, chẳng có gì!”

Ánh mắt Tống Tử Văn đột nhiên sáng lên, hơi cúi đầu xuống nói: “Sao lại chẳng có gì? Con gái quan trọng nhất là danh tiếng, lúc trước tớ đối xử với cậu như thế là tớ không đúngl Khả Khả, tớ nhất định sẽ cho cậu một cơ hội để đền tội, thế này đi, sáng mai tớ đến đón cậu đi học!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận