1001 Đêm Tân Hôn

Bắc Minh Dục hôm nay cũng rất sớm đã sắp xếp xong công việc ở công ty, đem một số công việc không quan trọng giao cho thư ký Tôn, trong lòng vui lâng lâng quay trở về tòa biệt thự, đồng thời cũng có chút tò mò, Lý Tranh Diễn rốt cuộc đã chọn quà gì giúp anh để tặng cho Lương Nặc?

Anh không thể chờ đợi thêm mà đi thẳng lên phòng của Lương Nặc, Bắc Minh phu nhân nói chuyện với anh anh cũng chỉ đáp lại vài câu cho qua chuyện.

Thế nhưng, vừa mới mở cửa phòng ra anh liền nhìn thấy Lương Nặc khoác một chiếc áo khoác dài như đang quấn chăn vào người ngồi trên giường, mắt lại đỏ ngầu như vừa khóc xong.

“Cô làm sao thế?” Bắc Minh Dục lạnh lùng hỏi: “Không hài lòng với món quà tôi tặng à?”

Chất lượng cái khăn cô tặng kém như thế anh cũng đã miễn cưỡng nhận rồi, Lý Tranh Diễn giúp anh chọn quà chắc cũng không đến nỗi tệ tới thế chứ? Nét mặt Bắc Minh Dục tỏ ra rất buồn.

Lương Nặc đứng lên nhưng lại cúi gằm mặt xuống: “Không có, quà anh tặng tôi rất thích.”

“Ngẩng đầu lên nhìn tôi!” Bắc Minh Dục đi tới trước mặt cô, nhìn cô từ đầu tới chân.

Lương Nặc từ từ ngẩng đầu lên, mắt đò ngầu, chứa đựng trong đó còn là sự mệt mỏi, Bắc Minh Dục đang không hiểu tại sao, có chút không bình tĩnh, đưa ta lên nâng cằm cô lên cao: “Không phải là đạt giải cao nhất rồi à? Khóc cái gì nữa?”

“Không có!” Lương Nặc bướng bỉnh lắc đầu, cố gắng không để nước mắt rơi ra.

Không được khóc.

Cô là người phụ nữ mà Bắc Minh gia mua về, Bắc Minh phu nhân muốn cô sinh cho bà ta một đứa cháu, cho dù Bắc Minh Dục không thích bản thân cô, không quan tâm tới sức khỏe của cô, lúc cô mang bầu mà vẫn còn muốn cùng cô làm chuyện đó, cô cũng không thể phản kháng được, cô chua xót nghĩ, đối với Bắc Minh gia, đối với Bắc Minh Dục, cô chỉ như một món đồ không hơn không kém.

Trong thâm tâm Lương Nặc luôn hiện lên cái sự thực này, cô làm vậy để nhắc nhở bản thân đừng để những quan tâm, lo lắng nhất thời của Bắc Minh Dục dành cho cô đánh lừa.


Cô lùi về sau một bước, sau đó từ từ kéo khóa chiếc áo khoác ra, chiếc áo khoác rất dài, tới tận đầu gối cô, nó bao trọn toàn bộ cơ thể nhỏ bé mảnh khảnh của cô chỉ để lộ ra hai bắp chân thon gọn trắng ngần.

Bắc Minh Dục đơ người ra trước hành động của cô, cô ấy đang định làm gì đây?

Anh suy nghĩ và cảm thấy hình như giữa hai người đang có hiểu lầm gì đó, lúc ngẩng đầu lên thì thấy Lương Nặc lột bỏ chiếc áo khoác ra khỏi người, để lộ bộ đồ ngủ hết sức gợi cảm đang ngoắc trên người cô, lớp vải gần như trong suốt để lộ nước da trắng mịn màng trên cơ thể cô, toàn thân anh như cứng đờ lại.

Ánh mắt hừng hừng nhìn chằm chằm vào cơ thể cô.

Lương Nặc xấu hổ lấy hai tay vắt chéo che trước ngực nhưng ánh mắt Bắc Minh Dục vẫn có thể nhìn thấy khe giữa của hai gò bồng đào.

Hơi thở của Bắc Minh Dục có phần gấp hơn, lồng ngực phập phồng: “Cô...”

“Đây không phải là quà anh tặng tôi còn gì? Sao, vẫn chưa vừa lòng à?” Lương Nặc ngắt lời anh, cười với vẻ chua xót: “ha ha, nếu như đứa trẻ có làm sao chắc anh càng....”

Lương Nặc chưa kịp dứt lời thì anh liền chạy bổ lại phía cô, ôm chầm lấy cô, vừa hôn vừa vuốt ve khắp cơ thể cô.

Đây là lần Lương Nặc cảm thấy những hành động của anh ấm ấp, nhẹ nhàng nhất.

Thế nhưng lần này cô lại khóc khi làm chuyện đó cùng anh.

Xong khi xong việc, cô cầm lấy bộ đồ ngủ đã nhàu nát, cười chế nhạo: “Anh đúng là lần nào cũng vội vã, không kiềm chế được, anh xem này, hỏng hết cả rồi...có điều cũng không sao, anh có tiền mà, mỗi ngày thay một bộ cũng chẳng ảnh hưởng gì.”


Bắc Minh Dục không phải kẻ ngốc mà không nhận ra thái độ của cô trong giọng điệu ấy.

“Cô thực sự không thích những thứ đó à?”

“Anh thích là được, hỏi tôi cũng có làm gì?” Lương Nặc vẫn cười cái nụ cười đó nhìn anh, vừa cười nhưng nước mắt vừa lăn trên má, cô thấy tủi thân cho số phận mình.

Bắc Minh Dục không hiểu chuyện gì đã xảy ra, buồn bã giơ tay lau nước mắt trên má cô, hành động có chút lỗ mãng không vừa ý, lau mạnh làm đỏ cả mặt cô lên, nhưng nước mắt Lương Nặc cứ vẫn như mưa, anh càng lau nước mắt càng chảy ra.

Anh vội vàng lật chăn ra khỏi giường: “Khóc cái gì mà khóc, trước lúc cuộc thi diễn ra, ai nói là nếu tôi có nhu cầu sẽ đáp ứng, phối hợp? Bây giờ cuộc thi kết thúc rồi thái độ của cô cũng thay đổi hẳn, có phải lợi dụng xong rồi muốn đa tôi đi đúng không?”

“Không phải vậy.” Lương Nặc khóc nức nở ngồi dậy, ôm lấy chiếc chăn bao quanh người nhìn anh.

Bắc Minh Dục cười nhạt một tiếng, nhìn bộ dạng đó của cô anh thấy ngán ngẩm, cầm lấy quần áo đang nằm dưới đất, nhanh chóng mặc vào người rồi bước đi, lúc tiếng chân anh bước ra khỏi cửa thì một tiếng rầm vang lên, cánh cửa đóng lại để lại Lương Nặc một mình trong phòng, cô lấy chăn chùm kín người, khóc thành tiếng to hơn.

Bắc Minh Dục sau khi rời đi liền gọi cho Lý Tranh Diễn, sau khi đến câu lạc bộ cao cấp Giang Nam liền gọi mấy bình rượu lên bàn, nhìn chỗ đó như kiểu anh muốn uống cho say không trở về nữa.

Lý Tranh Diễn cười điệu cười hồ ly nhìn anh: “Sao thế? Quà tôi chọn giúp cậu Nặc Nặc không thích à?”

Bắc Minh Dục giơ tay đấm mạnh vào vai anh ta một phát: “Cậu còn nói? Nếu không phải vì cậu đưa ra cái ý kiến quái quỷ đó thì giờ tôi lại ngồi đây uống rượu với cậu chắc?”

“Cô ấy không hài lòng à?” Lý Tranh Diễn lấy làm ngạc nhiên hỏi.


“Không phải.” Bắc Minh Dục lắc lắc đầu, lại uống liền một mạch hết một cốc rượu: “Hình như cô ấy hiểu lầm gì đó về tôi, tôi cũng hiểu lầm cô ấy....! Thôi bỏ đi, uống...phụ nữ à, không thể chiều quá được, chiều thành quen, đến lúc lại không biết trời cao đất dày là gì.

Thời gian gần đây, là anh chiều cô quá mà.

Lý Tranh Diễn cười híp mắt lại: “Ông bạn à, động lòng rồi.”

Đó không phải là một câu hỏi mà là một câu khẳng định.

Bắc Minh Dục nghe thấy vậy liền cười: “Tôi có thể sống bao lâu nữa còn không chắc chắn, cậu thấy tôi còn có thể động lòng trong cái lúc sống chết chưa biết đằng nào thế này à?” Bệnh của anh không ổn định, mỗi tháng tới đêm trăng rằng đều có thể phát bệnh, tuy nhìn thì chẳng khác gì với người bình thường nhưng bác sỹ sớm đã nói nếu trong một tháng mà anh phát bệnh hai lần thì đó là một sự cảnh báo nguy hiểm.

Lý Tranh Diễn lắc đầu: “ Người tốt mới hay chết sớm mà cậu thì có tốt đẹp gì đâu, làm gì có chuyện dễ chết thế? Lại nói, Nặc Nặc chẳng phải là người phụ nữ thiên mệnh của cậu à?”

“Cậu mà cũng tin lời mấy ông thầy ấy à, đó chỉ là lừa người để kiếm tiền thôi.”

“Ha ha... nào nào, anh em ta uống rượu, có điều sức khỏe cậu không tốt, uống ít một chút thì hơn, nếu không bà cô phù thủy của cậu lại lột da tôi ấy....”

“Cút!”

*

Một tuần sau kể từ khi Bắc Minh Dục rời đi, Lương Nặc không hề gặp lại anh, tuy vậy nhưng cô cũng thấy vui vẻ tự do tự tại.

Trở về trường, khi gặp hiệu trưởng, ông như biến thành con người hoàn toàn khác.

“Tiểu Nặc à! Em đúng là đem vinh quang về cho trường mình rồi, đạt được giải xuất sắc...thầy đã rất nghiêm khắc phê bình một số cán bộ lãnh đạo, sau này chắc chắn sẽ không có những lời đồn thổi không đâu nữa.”


Lương Nặc chỉ đoán chắc sau khi cô giành được giải thưởng thì những lời đồn đại bàn tán trong trường sẽ biến mất chứ không hề nghĩ rằng thầy hiệu trưởng lại khách sáo như thế này.

Cô cũng rất rộng lượng, không để bụng, nói: “Tất cả là nhờ thầy và nhà trường dạy dỗ tốt ạ!”

“Ừm, rất tốt, đúng là học trò ngoan, thắng mà không kiêu căng ngạo man.”

Sau khi rời văn phòng thầy hiệu trưởng, Lương Nặc vùng bạn thân đi lượn phố, trong tiềm thức cô không muốn đi trung tâm mua sắm lần trước, nhưng Kỷ Sênh cứ nói rằng có một cửa hàng có hàng mới, đều là của những hãng nổi tiếng, nên đòi đi cho bằng được, lại còn nhất quyết lôi Lương Nặc đi cùng.

Đến nới rồi cô mới biết, hóa ra cửa hàng mà Kỷ Sênh đòi đến lại đúng là cửa hàng mà cô có thể được giảm giá tới 80%.

Hơn nữa, cực kỳ trùng hợp, Ngô Mộng Dao và Ngô Đồng, hai người đều ở phía trong, Ngô Mộng Dao cười hạnh phúc đứng trước tấm gương thử đồ, còn Ngô Đồng có chút không kiên nhẫn lắm đang ngồi xem tạp chí ở bàn đợi.

Nhân viên phục vụ còn nhiệt tình bê cà phê lên mời.

“Anh yêu, bộ này thế nào? Có đẹp không?”

“Cũng được,” Ngô Mộng Dao cứ gặng gọi nên Ngô Đồng trả lời nhưng cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn.

Ngô Mộng Dao dường như quen với thái độ đó của Ngô Đồng, lại quay ra chọn vài bộ đồ nữa đem đi thử, sau cùng vui vẻ chọn mấy bộ trong đống đồ vừa thử, sau đó đưa cho nhân viên bán hàng, còn nói: “Tôi là bạn của Châu phu nhân, nhớ giảm giá 20% cho tôi.”

“Xin hỏi, cô nói Châu phu nhân là Châu phu nhân nào ạ?”

“Thì là vợ của Châu Thụy, Lương Vân.” Ngô Mộng Dao nói trong lúc đang âu yếm quàng tay qua cổ Ngô Đồng, dường như đối với cô ta, là bạn của Lương Vân và Châu Thụy làm cho vị thế xã hội của cô ta được tăng lên vậy.

Ngô Đồng nghe thấy vậy dường như có chút khó chịu, hất tay cô ra khỏi vai mình


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận