1001 Đêm Tân Hôn

“Châu Thụy! Anh rốt cuộc có phải đàn ông không hả?” Lương Nặc phẫn nộ không thể chịu đựng thêm được nữa, giơ tay lên tát cho anh ta một phát: “Hai người vẫn chưa li hôn, chị tôi bị bồ nhí của anh làm cho xảy thai, ấy vậy mà anh còn đứng đây để mắng chị ấy như thế?”

Ánh mắt Châu Thụy lóe lên sự nham hiểm độc ác, anh ta lấy một tay xoa xoa má rồi nhanh chóng với tay ra dùng lực mạnh nắm chặt lấy cổ tay cô giơ lên trước mặt.

“Nếu cô ta sớm ký vào đơn li hôn thì bây giờ có phải mọi chuyện đã xong rồi không? Lương Nặc, tôi cảnh cáo cô, tôi bây giờ không phải Châu Thụy của ngày xưa nữa, Châu Thụy của ngày hôm nay còn phải gánh vác Châu gia, thế nên tôi khuyên cô là đừng có mà tới phá đám tôi nữa....”

“Anh à, anh đối xử như vậy với một người phụ nữ có vẻ như không nên chút nào!”

Từ phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói của một người đàn ông nghe có vẻ rất hiền từ.

Hai người đều quay đầu lại nhìn, đó là Đổng Hàn Thanh, một tay đang đúc trong túi quần, tay kia đang kẹp một điếu thuốc, anh ta liếc nhìn về phía Lương Nặc khẽ cười rồi cúi đầu chào lịch sự, động tác nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng rất cuốn hút.

“Hóa ra là quen nhau.” Châu Thụy mặt lạnh tanh bỏ tay Lương Nặc ra: “Cô đi tới đâu cũng có tình nhân nhỉ, đúng là hạng rẻ tiền.”

Lương Nặc hai mắt đỏ hoe nhìn về phía Châu Thụy và chỉ thẳng vào mặt anh ta: “Châu Thụy, anh mới là đồ cặn bã đểu cáng.”

Châu Thụy bước sang phía bên cạnh một bước nhằm tránh hành động đả kích của Lương Nặc, sau đó định tiến lên đánh cô nhưng Đổng Hàn Thanh kịp thời can thiệp, kéo Lương Nặc về phía sau lưng mình, nói với Châu Thụy: “Anh à! Đây là nơi công cộng, anh đánh một người phụ nữ thế này, nhỡ có ai nhìn thấy, chụp ảnh mai anh lại được lên báo, điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng không tốt tới giá cổ phiếu của Châu gia. Anh thấy tôi nói đúng không?”

Châu Thụy lạnh lùng rút tay về nhưng ném cho Đổng Tiêu Hàn một cái nhìn khinh bỉ.

“Muốn bảo vệ hoa thì cũng phải xem rốt cuộc đó là bông hoa thế nào chứ? Một bông hoa dập nát mà cũng xem như báu vật thế? Đúng là có mắt như mù!” Châu Thụy thù hằn nói xong rồi quay người bước đi. Lương nặc chỉ biết tức tới mức hai mắt đỏ hoe lên nhìn anh ta.


“Xin lỗi, để anh Đổng thấy những cảnh này.”

“Không sao.” Đổng Hàn Thanh lấy khăn giấy ra đưa cô, khẽ cười nói: “Những câu nói vừa rồi của anh ta không làm thay đổi cách nhìn của tôi về cô Lương đâu.”

“Cảm ơn anh.”

Lương Nặc nói vài câu xã giao nữa rồi lại quay ra gọi điện cho Lương phu nhân, được biết Lương Vân vẫn chưa có tung tích gì, bèn nói: “Ngại quá anh Đổng, tôi còn có việc phải đi trước, lần sau sẽ lại cảm ơn anh.”

Đổng Hàn Thanh nhìn thẳng vào cô với ánh mắt rất chân thành: “Đúng lúc tôi cũng đang rảnh, cô Lương muốn đi đâu? Tôi lái xe đưa cô đi.”

“Cảm ơn anh nhưng không cần đâu, tôi bắt xe đi là được rồi.”

“Sắc mặt cô không được tốt cho lắm, hơn nữa buổi chiều tôi cũng không có việc gì....nếu cô thấy ngại thì có thể trả tôi tiền xe, coi như tôi lái xe cho khách.”

“Vậy thì....cảm ơn anh Đổng.”

Đổng Hàn Thanh lái xe đưa Lương Nặc về tới Lương gia, Lương phu nhân vừa khóc vừa nói hộ chiếu của Lương Vân cùng với một số tiền mặt lớn đều không thấy nữa, hai người nhìn nhau không biết nói thêm gì, Lương Vân đã bỏ đi rồi.

“Mẹ, chắc chị đang buồn nên muốn đi đâu đó cho khuây khỏa, qua một thời gian nhất định sẽ trở về.”


“Mẹ sớm đã nói Châu Thụy chẳng phải hạng tốt đẹp gì, sao nó không chịu nghe cơ chứ.....”

Sau khi an ủi Lương phu nhân, Lương Nặc liền rời Lương gia, lúc đó cũng không còn sớm nữa, nhưng cô phát hiện Đổng Hàn Thanh vẫn đỗ xe ở cửa Lương gia, cô đơ người ra vàu giây rồi nói với giọng xin lỗi: “Anh Đổng vẫn chưa về ạ? Lãng phí cả buổi chiều thời gian của anh, thật là xin lỗi quá.”

Đổng Hàn Thanh đem điếu thuốc vừa châm dụi dụi đi rồi vứt ra phía ngoài cửa xe, cười như không cười nói: “cô còn chưa trả tôi tiền xe thì làm sao tôi đi được?”

Lương Nặc lúng túng cười: “ôi...hình như tôi vội quá, quên cả trả tiền anh.”

“Không vội, bây giờ cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi, dù gì thì cũng sắp hết buổi chiều rồi, coi như cô thuê tôi cả buổi chiều đi, giá cao một chút là được.”

“Vậy thì...lại phiền anh rồi!”

Lương Nặc đi sang cửa xe phía bên kia đang chuẩn bị mở cửa thì đập vào mắt cô là một đống rất nhiều đầu thuốc lá, một nửa trong số đó đều chưa hút hết đã bị dập đi, mà còn bị dụi đến mức không còn nguyên hình điếu thuốc nữa.

Cô bồng thần người ra, cô nghĩ: Đổng Hàn Thanh thật sự rất yêu bạn gái anh ta.

Lương Nặc mời Đổng Hàn Thanh ăn cơm tối sau đó anh ta mới lái xe đưa cô về căn biệt thự, chiếc xe đỗ dưới đường bên ngoài đối diện cánh cửa sắt không xa, trời cũng nhá nhem tối, ánh đèn yếu ớt cũng không chiếu rõ được mọi vật.


“Cảm ơn anh, tôi xuống xe ở đây là được rồi.” Xe từ bên ngoài không được phép lái vào trong căn biệt thự.

Đúng lúc đó, xe Bắc Minh Dục cũng từ từ lái vào cánh cổng sắt, chú Trương thông qua cửa kính của xe nhìn thấy chiếc xe đỗ bên đường, vội vàng nói: “Thiếu gia, hình như thiếu phu nhân đang ngồi trong chiếc xe đằng kia! Hả...không đúng, thiếu phu nhân làm sao có thể ở cùng một người đàn ông khi mà trời đã tối thế này.”

Vốn dĩ đang nhắm mắt thư giãn nghỉ ngơi, Bắc Minh Dục nghe thấy câu nói sau cùng đột nhiên mở mắt: “Dừng xe.”

Chiếc xe phanh kít lập tức dừng lại.

Bắc Minh Dục thò đầu ra khỏi cửa xe nhìn về phía chiếc xe hummer đỗ bên đường, trời cũng đã tối hơn nhưng bên trong chiếc xe đó có bật đèn nên anh cũng lờ mờ nhìn thấy những gì đang diễn ra bên trong chiếc xe.

Lương Nặc mở ví ra rút tiền đưa cho Đổng Hàn Thanh: “Hôm nay thực sự cảm ơn anh rất nhiều.” Nói xong cô liền quay người đang định mở cửa xe bước xuống nhưng đột nhiên, một cánh tay nắm chặt lấy cổ tay cô.

Khuôn mặt anh tú của Đổng Hàn Thanh khẽ nở một nụ cười ấm áp nhìn cô: “Đợi đã, hình như trên đầu cô có cái gì thì phải, để tôi giúp cô bỏ nó đi.”

Lương Nặc vội lấy một tay kia vuốt vuốt mái tóc từ trên đỉnh đầu xuống, Đổng Hàn Thanh lại nhanh chóng nắm lấy nốt bàn tay còn lại của cô: “Đừng động đậy, hình như là một con côn trùng.”

“Côn trùng?” mặt Lương Nặc tái mét sợ hãi liền ngồi yên không động đậy trên chiếc ghế.

Đổng Hàn Thanh nhướn người về phía cô, lấy toàn tấm thân mình chùm lấy người Lương Nặc, một tay anh ta ôm lấy đầu cô, tay kia thì đặt lên vai cô, khoảng cách của hai người không gần cũng không xa nhưng cả hai đều cảm thấy hơi thở của đối phương đang phả vào mặt mình.

Lương Nặc lờ mờ cảm thấy hình như không khí có chút ngột ngạt, làm cô thở không được thoải mái lắm.

Ở một góc độ nào đó từ phía xa nhìn vào, cơ thể Đổng Hàn Thanh hoàn toàn bao trọn lấy cơ thể Lương Nặc, nhìn như hai người đang hôn nhau, hơn nữa còn là một nụ hôn nồng thắm vì ánh mắt họ đang hướng vào nhau.


“Thiếu....thiếu gia!” chú Trương chỉ sợ mình nhìn nhầm, lắp ba lắp bắp nói.

“Tôi cũng có mắt.” Bắc Minh Dục lạnh lùng nói: “Tối nay chú nhìn thấy những gì, một chữ cũng không được nói ra ngoài....rõ chưa?”

“Tôi không nhìn thấy bất kỳ điều gì cả!” Chú Trương vội vàng nói: “Thiếu gia, cậu cũng giữ gìn sức khỏe, hôm qua vừa mới bị ngộ độc thực phẩm như thế, hôm nay đã đến công ty làm việc cả ngày, ngộ nhỡ cậu ngục xuống đấy thì thiếu phu nhân phải làm sao?”

“Ngộ độc thực phẩm!” Bắc Minh Dục nghiến răng, gằn giọng nói ra bốn từ đó.

Ánh mắt anh hướng về nơi chiếc xe đang đỗ không xa bên đường, nhếch mép cười lạnh lùng, khinh bỉ: “Người ta vẫn nói tôi chắc chắn sẽ chết trong vòng ba năm nữa, không ngờ có một số người không kiên nhẫn để đợi được ba năm cho tới lúc tôi chết.”

“Thiếu.....”

“Lái xe!”

Bắc Minh Dục từ từ đóng cửa kính xe lại, chú Trương thấy vậy cũng không dám nói thêm gì, khởi động xe lái vào căn biệt thự.

Trực giác mách bảo Lương Nặc rằng không khí trên xe có gì đó khác thường, liền lúng túng đẩy anh ta ra, cũng chẳng quan tâm có hay không có côn trùng trên đầu nữa: “Côn trùng chắc là bay đi rồi đúng không anh Đổng? Hôm nay thực sự rất cảm ơn anh đã đưa tôi đi cả buổi chiều rồi lại đưa tôi về nhà, tôi cũng không làm phiền thêm anh nữa, chúc anh ngủ ngon.”

Nói xong, cô liền bước xuống xe, đi nhanh về phía cánh cổng sắt.

Đổng Hàn Thanh nhìn theo tấm thân nhỏ bé của cô đang rảo bước cho tới khi bóng hình cô đi khuất hẳn khỏi tầm mắt, anh ta mới từ trong túi quần rút ra bao thuốc, lấy một điếu rồi châm lửa, tay kẹp chặt điếu thuốc đưa lên miệng, nhanh chóng điếu thuốc được anh ta hút hết, sau đó liền vứt đầu thuốc ra ngoài cửa sổ.

Anh ta khởi động chiếc xe, rời khỏi căn biệt thự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận