Phong Thừa đang bị giam trong ngục tối.
Có lệnh của Vương gia nên hắn không bị ai dụng hình cả.
Ngay cả phòng giam cũng vô cùng sạch sẽ thoáng mát.
Hắn ta nhắm mắt ngưng thần, vẻ mặt ung dung không quan tâm sự đời.
“Phong thị vệ, ngươi ăn cơm đi.
Ngươi phải ăn cơm thì đám thuộc hạ của ngươi mới được ăn cơm.”
“Hừ.
Vương gia ngươi nhiều chiêu trò quá nhỉ?”
Tiêu Đắc dương dương tự đắc.
“Cái này không phải chủ ý của Vương gia mà là của Vương phi.
Vương phi thấy ngươi có lòng muốn hàng nên mới đối xử tốt với ngươi như vậy.
Tốt nhất là ngươi nên biết điều đi, có gì thì cứ khai hết ra.
Đừng phụ tấm lòng của người.”
Nghe Tiêu Đắc nhắc đến Điềm Tư Tư, Phong Thừa có hơi ngẩng người.
Đến tận lúc này hắn vẫn không hiểu được nàng ấy.
Điềm Tư Tư không có nét dịu dàng phong phạm của con nhà thế gia nhưng nàng ấy lại phóng khoáng tiêu dao tự tại không bị trói buộc.
Lúc thì lạnh lùng như băng lúc lại ấm áp như ánh mặt trời.
Một nữ nhân như vậy lần đầu đánh thức những cảm xúc khó nói trong lòng hắn.
“Lần này nàng đối xử tốt với ta như vậy là thật lòng hay muốn moi từ ta thông tin gì đây.”
- --------------------------------
“Sao rồi Tiêu thị vệ, Phong Thừa có khai cái gì ra không?”
“Hắn ta vẫn cứng đầu lắm Vương phi.
Hay người để thuộc hạ dùng cực hình với hắn đi.”
Điềm Tư Tư phất tay từ chối.
“Không được, đối với loại người như thế chúng ta cần phải dùng biện pháp mềm dẻo.
Cứng rắn sẽ gãy đó.”
Điềm Tư Tư chắc chắn rằng Phong Thừa biết bí mật về Linh Lan Điệp và cây bạch trâm Thái Hậu tặng nàng.
Hơn nữa nắm được hắn trong tay sẽ càng giúp Triệu Bình nhanh chóng lật đổ lão bà đó.
- -------------------------------
Lúc Điềm Tư Tư vào trong ngục thì Phong Thừa đã tuyêt thực được 2 ngày rồi.
Vẻ mặt hắn nhợt nhạt khô khốc, đôi môi nứt nẻ, cả ngưới yểu xìu không có lực.
“Phong Thừa, ngươi cần gì vì bà ta mà trả giá như thế?”
Hắn mở mắt nhìn người trước mặt.
Tư thái nàng vẫn thong dong như ngày nào, tựa hồ như không để bất kì thứ gì vào mắt vậy.
Ấy thế mà hắn vẫn thích nàng như thế.
“Điềm Tư Tư, nàng đến đây cười nhạo ta sao?”
“Ta không rảnh hơi cười nhạo ngươi.
Ta chỉ đến với mục đích lấy tin tức từ ngươi mà thôi.”
“Nàng cũng đủ thẳng thẳng nhì?”
Điềm Tư Tư đặt bát cháo xuống trước mặt Phong Thừa.
“Không thẳng thắng thì sao.
Dù gì ta và ngươi cũng đã nhìn rõ bản chất của nhau.
Cần chi xà quần dài dòng cho mệt nhọc.
Cháo này nấu rất kĩ, ngươi ăn đi rồi cho ta biết những gì người có được từ Thái Hậu.”
“Ha ha ha haha….”
Phong Thừa ngửa mặt lên trời cười to như điên như dại.
Điềm Tư Tư nàng cũng đủ tàn nhẫn.
Biết rõ ta thích nàng như vậy mà vẫn lạnh lùng sắt đá.
“Một bát cháo đổi lấy mật tin từ ta.
Điềm Tư Tư nàng đang xem thường ta đó sao?”
Điềm Tư Tư cũng không vội vã, nàng điềm tĩnh trao đổi với hắn ta.
“Thế ngươi có điều kiện gì cứ nói ra đi? Nếu trong khả năng của ta, ta tuyệt đối sẽ đáp ứng.”
“Được thôi, ta sẽ khai tất cả nhưng nàng phải đáp ứng ta, bỏ Triệu Bình về làm phu nhân của ta.”
“To gan lớn mật.
Ngươi nằm mơ đi.”
Điềm Tư Tư chưa kịp tức giận thì đã nghe tiếng Triệu Bình hét lớn lên.
Bình Nhạc Vương gia đang bận rộn công việc, nghe tin phu nhân nhà mình đi thăm tù thì ba chân bốn cẳng chạy đến ngăn chặn tình địch trước.
Chưa kịp bước chân vào nhà ngục đã nghe yêu cầu quá đáng của Phong Thừa, lửa giận trong hắn sôi sùng sục lên.
“Ngươi cứ nằm mơ đi.
Dạng như ngươi mà dám mơ ước Vương phi của ta.
Người đâu, lôi tên này ra ngoài chém.”
Điềm Tư Tư vội vã ngăn cản lại.
Không hiểu sao phu quân nàng ngày thường kiệt xuất thông minh như thế mà cứ đụng đến Phong Thừa là nhảy dựng cả lên.
“Vương gia, chàng đừng nóng.”
“Nàng không được bênh vực hắn đâu.
Hôm nay ta phải giết tên xuất khẩu cuồng ngôn này.”
Phong Thừa nhìn hai phu phụ kéo tay kéo chân trước mặt thì cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Hai người đó định biểu diễn phu thê ái ân cho hắn xem sao.
Bấm bấm lòng bàn tay, nhớ tới lời dặn của chủ tử, Triệu Bình sờ tay lên bên má phải của mình.
Nhân lúc Triệu Bình không chú ý, Phong Thừa vận hết nội công còn sót lại phun ra ngoài một thứ gì đó.
Ám khí bay thẳng đến chỗ Vương gia.
“Triệu Bình, cẩn thận.”
Điềm Tư Tư chỉ kịp đẩy Triệu Bình ngã nhào sang một bên rồi cảm nhận đau đớn toàn thân.
Chỉ trong tích tắc, nàng hộc máu đen rồi ngất lịm đi.
Triệu Bình lồm cồm bò dậy, không thể tin được vào cảnh trước mắt mình.
Nữ nhân hắn vốn trân quý trong tay giờ đây bị thương vô cùng nặng, máu đen chảy từ miệng ra, đôi môi tím tái là dấu hiệu của việc trúng độc.
“Tư Tư, nàng tỉnh lại.
Tư Tư, đừng dọa ta.
Người đâu, người đâu,…….”
Cả trạm dịch nhốn nháo cả lên.
Bắt đầu từ lúc Vương gia bế Vương phi chạy ra ngoài kêu cứu.
Đại Tráng hốt hoảng đi cõng lão đại phu chạy lại.
Tiêu Đắc lập tức đem Phong Thừa thẩm vấn.
“Ngươi điên sao.
Vương phi chưa từng có lỗi với ngươi.
Chính ngươi xâm nhập vào đội ngũ của chúng ta làm gian tế.
Thế mà bây giờ ngươi muốn ám hại Vương phi.”
Tiêu Đắc hai mắt đỏ bừng gat gắt chỉ trích Phong Thừa.
Nhưng Phong Thừa bây giờ đã nghe không lọt tai cái gì rồi.
Đầu óc hắn ta mơ hồ, dẻo quánh như có keo đặc trong đó vậy.
Hắn vừa làm hại người con gái mà hắn đem lòng yêu.
Độc dược nguy hiểm ấy sẽ lấy đi tính mạng của nàng.
Phong Thừa phun một búng máu, uất hận tự trách vô cùng.
Tiêu Đắc vội vàng phong bế mạch vị của hắn lại.
“Ngươi không thể chết được.
Ngươi phải sống để trả giá cho lỗi lầm của mình.”.