“Bẩm Vương gia, có tin từ phía Toạ Khổ Viện, Hàn Ninh đã bị người khác đưa đi.”
Triệu Bình đang dùng cơm với phu nhân mình lập tức ngừng đũa.
Xung quanh Toạ Khổ Viện hắn cho canh phòng vô cùng nghiêm ngặt thế mà tàn dư của bà ta vẫn cứu người được.
Xem ra là có chút bản lĩnh.
“Người đâu, tập hợp các vị đại thần chuẩn bị kế hoạch đối phó.”
Thị vệ chắp tay ra ngoài.
Triệu Bình nhìn Điềm Tư Tư, thấy nàng vẫn đang chăm chua dùng bữa liền phì cười.
“Nàng đoán xem, là hướng nào?”
Điềm Tư Tư nhướng mày, nhét đũa cơm vào miệng, nhồm nhoàm nói:
“Thiếp đoán nhé.
Là bên này.”
“Ha ha ha.”
Triệu Bình cười to.
Không hổ danh là Vương phi của hắn, đến suy nghĩ của hắn cũng hiểu rõ mười mươi.
“Vậy phải làm phiền nàng rồi.
Nhưng mà nàng đang có thai, phải cẩn thận.”
Điềm Tư Tư vỗ bụng tỏ vẻ chẳng sao.
Con của nàng sẽ không yếu ớt như vậy đâu.
“Tiểu bảo bối à, sắp tới con cũng phải tham gia vào cuộc chiến tranh giành ngôi vị Thái tử đó.
Con có sợ không nào?”
Bé con cẳng chân mạnh mẽ đạp bụng nàng nhô lên một chút.
Điềm Tư Tư cười cười nhìn Triệu Bình.
“Chàng xem, con có sợ đâu.”
Triệu Bình chiều chuộng nhìn phu nhân mình tinh nghịch.
Hiếm khi thấy nàng có vẻ hoạt bát như bây giờ nên hắn ta cũng đành hùa theo.
“Đúng vậy, đó mới là con của ta với nàng.”
————————————————————
Trong ngự thư phòng, Triệu Bình vẻ mặt nhăn nhó khó đăm đăm nhìn xuống dưới.
Bên dưới Trưởng Binh thị vệ canh giữ Toạ Khổ Viện đang quỳ, nét mặt hoảng loạn.
“Khi nào phát hiện?”
“Bẩm Vương gia, sáng nay, cung nữ đem đồ giặt giũ đến Toạ Khổ Viện nhưng không thấy Hàn Ninh ra nhận đồ.
Vào phòng bà ta kiểm tra thì chỉ thấy một đường hầm nhỏ nằm dưới giường.”
Rầm….
Tiếng đập bàn vang vọng khắp phòng.
Quan viên đứng phía dưới run như cầy sấy.
“Hơn trăm người canh giữ một bà già còn không được, rốt cuộc ta nuôi các ngươi làm gì nữa hả? Người đâu, cho quân lính toả ra khắp các ngỏ ngách kinh thành.
Ta không tin bà ta trốn được.”
————————————————————
Khắp kinh thành đâu đâu cũng thấy binh lính.
Riêng ở trong Hạ Hoa Viện vẫn một mảnh yên bình, Điềm Tư Tư sau khi Triệu Bình rời đi thì bày một bàn cờ tự mình chơi.
“Tiểu Lệ, ngươi nói xem tại sao bà ta lại chạy trốn vậy? Thế cục đã định, chạy thì có ích gì.”
“Vương phi, nô tỳ ngu dốt.
Thật sự không hiểu.”
“Có lẽ bà ta biết mình chỉ còn một hơi tàn nên mới….trốn ra ngoài để……giết ta.”
Nàng vừa dứt lời liền vứt quân cờ xuống dưới chân.
Một đám hắc y nhân nghe tiếng động từ trên nóc nhà bay xuống bao vây Điềm Tư Tư và Tiểu Lệ.
“Điềm Tư Tư hôm nay chính là ngày chết của ngươi.”
Điềm Tư Tư đếm đếm.
Tầm hơn 100 người.
Xem ra lão thái hậu đó chính là hận nàng đến tận xương tuỷ nhỉ nên mới vét sạch đám tử sĩ còn lại chỉ để giết nàng.
“Các người xem ra chuẩn bị lâu nhỉ.
Sao nào, hôm nay muốn giết ta sao?”
“Điềm Tư Tư ngươi đừng nên cứng miệng nữa.
Ngày hôm nay giết chết ngươi cùng đứa con trong bụng ngươi thì dù có bị phanh thây ta cũng có thể thoả mãn.
Ha ha ha.”
Nghe giọng cười ác nghiệt Điềm Tư Tư có thể nhận ra ngay đây chính là Hàn Ninh.
Bộ dáng bà ta gầy đét, đen đúa, hai bên má hóp lại.
Quả nhiên Toạ Khổ Viện là nơi đày đoạ người ta mà.
“Ngày trước Vương gia nhân từ nên mới tha mạng cho bà nhưng xem ra bà không biết quý trọng nhỉ?”
“Hắn chỉ muốn lợi dụng ta mang lại tiếng tốt cho bản thân thôi.
Nhưng hôm nay ta sẽ cho hắn thấy, vì sự nhẹ dạ của bản thân mà vợ con hắn sẽ….”
Xoẹt……
Điềm Tư Tư đặt viên cờ vào ô.
Ngay tức thì một cơ quan bằng sắt khởi động bao quanh ngôi đình của nàng và Tiểu Lệ thành một bức tường vững chắc khổng lồ.
“Cái gì….”
Hàn Ninh và đám hắc y nhân chưa kịp đình hình chuyện gì xảy ra thì pháo khói tẩm thuốc mê từ bên ngoài được thảy vào bên trong.
“Trúng kế rồi.
Chạy mau.”
Chỉ là không kịp nữa rồi.
Phía trên đã bị thị vệ phủ Bình Nhạc Vương bao lại bằng một tấm lưới thép chắc chắn đao cắt không đứt.
Đây chính là thiên la địa võng mà Triệu Bình và Điềm Tư Tư cất công tạo ra.
Chưa tới một khắc, hơn trăm người trúng thuốc mê cực mạnh đã ngã xuống.
Đợi khí mê tan đi hết thì cơ quan mới mở cửa, Điềm Tư Tư nhìn đám người nằm la liệt dưới đất nhẹ mỉm cười.
Trong triều, quan lại phía dưới đứng nghiêm túc không dám nói gì.
Triệu Bình ngồi phía trên thì gõ gõ bàn.
Lúc này, Tiêu Đắc bước vào trong đánh vỡ không khí yên lặng.
“Thưa Vương gia, Hàn Ninh và toàn bộ dư đảng đã bị bắt lại tại Phủ Vương gia.
Thuộc hạ cũng đã điều tra dấu vết cư trú của Hàn Ninh tại phủ hai vị Vương gia mới về kinh.”
Người thông minh nghe lập tức hiểu.
Chỉ sợ đây chính là cái lưới mà Triệu Bình giăng ra để bắt tất cả, loại trừ cả Ngũ Vương gia và Bát Vương gia.
Haiz nhưng muốn trách thì chỉ trách hai người họ tham lam mà thôi.
————————————————————
“Thả ta ra.
Ta không có tội, ta thật sự không biết gì cả.
Là Ngũ ca, là ngũ ca sai khiến.
Ta không biết gì cả.”
Triệu Tùng la hét ngư lợn bị chọc tiết, bị hai thị vệ lôi xềnh xệch trên giường xuống ra trước cửa.
Hắn đang mây mưa cùng mỹ nhân thì quân lính xông vào.
Quần áo giày cũng chưa kịp mang chỉnh tề đã bị bắt đi.
“Ta là Vương gia, các người vô lễ.
Thả ta raaaa.”
Thấy bá tánh tạp trung khá đông trước cửa, Tiêu Đắc mới hắng giọng nói to.
“Ngũ Vương gia và Bát Vương gia chứa chấp Hàn Ninh cùng đồng đảng.
Lên kế hoạch ám sát Vương phi.
Tạm thời bắt giam, định ngày xử tội.”
Bá tánh lập tức ồ lên.
Không ngờ nha.
Hai đứa con lại chứa chấp tiếp tay cho kẻ cắm sừng cha mình.
Chuyện này mới li kì làm sao.
Triệu Tùng sợ hãi không khống chế được tè ra cả quần.
Hắn nhìn qua phủ bên cạnh.
Ngũ Ca Triệu Hành Xuyên của hắn cũng bị thị vệ lôi ra.
Vẻ mặt xám xịt tâm như tro tàn.
“Ngũ ca, ngươi cứu ta.
Cứu ta với.”
Triệu Hành Xuyên nhìn tên ngu ngốc kia.
Tâm trạng xuống dốc, bất lực vô cùng.
Hoá ra, ngay từ đầu đã là một vở kịch lớn.
Triệu Bình bày ra tất cả, bọn họ tự chui đầu vào.
Ngay khi từ đất phong về kinh thành, họ đã định sẵn trở thành một tên hề mua vui chi người.
Triệu Hành Xuyên ngửa mặt lên trời cười như điên.
Hắn thua, thua thật sự rồi.
Bây giờ đừng nói Hoàng vị, ngay cả mạng sống cũng khó giữ nữa..