1001 Phương Pháp Nghịch Tập Của Vương Phi Bá Đạo


“Oe oe oe……”
“Ngoan nào… ngoan nào… Con vừa mới bú sữa mà.”
Triệu Bình hai tay bế con, miệng thì dỗ dành.

Chả hiểu sao tiểu tử này quấy phá vô cùng.

Cho dù đã cho bú sữa no, tã cũng đổi sạch sẽ nhưng cứ thích khóc là khóc.
Haiz, Bình Nhạc Vương gia ta đây trước giờ chưa ngán một ai, thế mà bây giờ cũng có lúc bó tay với tên nhóc này.
“Chàng đưa cho thiếp bế con.

Chắc con muốn gần thiếp đấy.”
“Nàng đang mệt, đừng bế.

Nam tử hán đại trượng phu gì mà cứ suốt ngày đòi mẹ.

Không có chí khí gì cả.”
Vừa nói Triệu Bình vừa nhéo nhéo cái mũi của tiểu tử nhà mình, đổi lại chính là một tràng khóc to hơn.

Triệu Bình không có cách nào khác đành bế nhãi con vào lòng của Điềm Tư Tư.

Ngửi được mùi hương của mẹ, đứa bé dần an tĩnh rồi quơ quơ tay vui sướng, chốc lát sau đã ngủ.
“Thằng nhãi vô tâm.

Phụ thân ngươi chăm ngươi kĩ đến vậy mà chỉ biết đến mẫu thân ngươi thôi.”
Điềm Tư Tư dịu dàng mỉm cười xem cuộc đối thoại ấu trĩ giữa hai cha con.

Tâm nàng mềm mại như nước.

Nhìn đứa con trắng trẻo bụ bẫm ngủ say trong vòng tay mình, lúc này nàng mới hiểu được cảm giác thiêng liêng của tình mẫu tử ấy.
“Quan viên trong kinh thành không hối thúc chàng sao? Việc lên ngôi vị cũng chậm trễ mấy tháng rồi.”
Nghe Vương phi mình nhắc đến, Triệu Bình lại cảm thấy đau đầu với đám quần thần đó.


Bọn họ mỗi ngày ra rả bên tai hắn chuyện lập đế rồi lập hậu.

Mỗi ngày ngoài xử lý đống tấu chương chất đống còn phải đánh Thái Cực quyền với bọn họ nữa.
“Tư Tư, ta muốn tổ chức Lễ đăng cơ đi cùng với lễ lập hậu.

Cho nên, thể nào cũng phải đợi nàng ở cữ xong đã.”
Điềm Tư Tư hiểu rõ phu quân mình.

Không biết từ bao giờ, hắn mỗi khi làm việc gì đều suy nghĩ cho nàng.

Bây giờ thì suy nghĩ cho con nữa.

Nàng nắm lấy bàn tay to lớn của Triệu Bình.
“Thiếp chỉ sợ đám Vương Công quý tộc ấy đến làm phiền chàng thôi.”
“Nàng yên tâm.

Ta đã sắp xếp hết rồi.

Đảm bảo không một ai có thể làm phiền phu phụ chúng ta.”
————————————————————
Trước cửa ngự thư phòng, Tiêu Đắc đang gom tấu chương đem về Vương phủ cho Vương gia xử lý.

Từ ngày Vương phi hạ sinh tiểu điện hạ, Vương gia liền chuyển mọi công việc đến Hạ Hoa Viện nên Tiêu Đắc lại có thêm trách nhiệm vận chuyển tấu chương này.
Vừa thấy bóng một chiếc trường bào xanh xám, Tiêu Đắc đã vội vã ba chân bốn cẳng bỏ chạy nhưng cuối cùng vẫn không kịp.
“Tiêu thị vệ chậm đã.

Người nghe lão phu nói.”
Người gọi Tiêu Đắc lại là Vệ Quốc Công.

Gia tộc của ông trung dũng ba đời, có công lao phò Thái Tổ lên ngôi nên được phong cho chức vị Quốc Công truyền giữ qua nhiều đời.

Đến bây giờ, vị Vệ Quốc Công đương nhiệm cũng chính là người trung thành với vua.
Tiêu Đắc vừa nghe ông gọi là biết ngay có chuyện gì.

Vương gia cũng thật là.

Có vợ có con rồi phủi tay cho hắn việc rắc rối này đây.

Nhưng dù sao lão nhân trước mắt cũng đáng tuổi cha hắn, Tiêu Đắc vẫn phải trưng gương mặt tươi cười ra.
“Không biết Vệ Quốc Công gọi thuộc hạ có chuyện gì?”
“Hộc… hộc… Tiêu thị vệ quả nhiên thân thủ cao cường.

Lão phu chạy theo mệt mỏi a.”
Đợi Vệ Thành thở mấy hơi lấy lại sức lão mới nói.
“Chuyện lập Đế không biết Tiêu Thị vệ có nghe được gì từ phía Vương gia hay không? Nước không thể một ngày không có vua được.”
Tiêu Đắc đầu đầy hắc tuyến.

Câu này hôm qua cũng hỏi rồi, hôm nay lại hỏi nữa.

Hắn trả lời cũng mệt mỏi a.

Nhưng không trả lời thì không được, dù sao đây cũng là lão thần trong triều à.
“Vệ quốc công xin người thứ lỗi, thuộc hạ quả thực không dám nghiền ngẫm tâm tư Vương gia.”
Ý chính là ta cũng không biết.

Vương gia cũng phiền lắm rồi.


Các người mau biến đi đi.
Nhưng đời nào Vệ Thành bỏ cuộc dễ dàng như thế, lão vẫn bám riết lấy Tiêu Đắc không tha.

Cuối cùng xác định được không biết Vương gia định khi nào đăng cơ lão mới thở dài một hơi nói với Tiêu thị vệ.
“Thú thực với Tiêu thị vệ, ta nghe được tin Dao quốc đang phái người đến đây nghị hôn.

Nước chúng ta hiện tại vô chủ.

Thật sự khó nói a.”
Tiêu Đắc nghe đến đây liền cười giả lã mấy tiếng vô hại nhưng triệt để ghi nhớ chuyện này trong đầu.

Dao quốc phái người sang nghị hôn chính là chuyện lớn.

Chọn lúc nào không chọn lại chọn lúc tình hình hoàng thất rối ren.

Quả thực vừa nhìn vào là biết không có ý tốt.

Cần phải bẩm báo Vương gia ngay.
————————————————————-
“Vậy là Dao quốc sẽ cho người tới nghị hôn?”
Triệu Bình gật đầu.

Nhưng quan trọng là họ chưa đưa ra chiết tử, Triệu Bình cũng chưa đồng ý.

Không biết Vệ quốc công lấy được thông tin ấy ở đâu nữa.
“Vệ quốc công làm việc ở trong triều đã lâu.

Có được vài nhân mạch cũng là chuyện bình thường.

Vương gia, chuyện quan trọng bây giờ là phải đối phó với yêu cầu nghị hôn của Dao quốc.”
Triệu Bình hừ lạnh.

Lúc nào không tới lại tới lúc này, chín phần không có ý tốt.

Hơn nữa trong Hoàng thất hiện giờ không có Hoàng tử công chúa nào thích hợp cưới gả.

Duy chỉ có……
“Tư Tư, bọn họ đến lần này có vẻ như nhắm vào vị trí Hoàng hậu.


Cũng to gan thật đấy.”
Điềm Tư Tư cũng hiểu lý lẽ đó.

Muốn đến ngay lúc nàng đang ở cữ, xem nàng là quả hồng mềm muốn bóp thì bóp sao.
Lúc này, bên ngoài đã có thị vệ thông báo có sứ thần đưa thư từ Dao quốc đi tới.

Hai người trong phòng nhìn nhau.

Nhanh thật!
————————————————————
Trong thư phòng, Triệu Bình đọc thư gửi từ nước láng giềng mà cười lạnh.

Nói là đi nghị hôn mà giọng điệu cứ như thông báo chứ không có mấy thành ý.
Vệ quốc công cũng xem qua thư.

Ông tức giận đến mức run run mấy cộng râu.
“Khinh người quá đáng, Vương gia, bọn họ thật sự khinh thường chúng ta.”
“Thế chúng ta phải làm gì? Sợ à?”
“Ông điên à.

Chúng ta mà phải sợ bọn họ.

Tuy rằng bây giờ tạm thời Vương gia chưa đăng cơ nhưng xử lý công việc đâu vào đó, bọn họ cứ đến chúng ta tuyệt đối có thể ứng phó được.”
Phía dưới các vị quan lại bàn luận rôm rả.

Có người chủ hoà nói nên mềm mỏng với họ, có người hừ lạnh bảo có gì thì cứ đánh thẳng.
Đợi họ bàn luận gay gắt hơn nữa Triệu Bình mới khẽ gõ gõ bàn, không khí lập tức yên lặng hẳn đi.
“Các vị không cần lo lắng.

Ta đã có kế hoạch đối phó bọn họ.”
Hơn nữa, nhắm vào vị trí chính thê của hắn, cho bọn người này nếm mùi lợi hại của thê tử hắn vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận