Sau khi Đường Nghi Nhu về thành phố, cô đi tìm Đỗ Nhạn Lan, cãi nhau với bà một trận.
Đỗ Nhạn Lan đương nhiên không cãi lại cô, chỉ biết ngồi trên sofa lã chã rơi lệ.
Đường Nghi Nhu càng giận: Mẹ muốn gặp bọn họ thì con mặc kệ, nhưng đừng lôi con vào! Mẹ muốn giúp anh mình thì tự đi kiếm tiền đi! Cô cười lạnh: Lúc trước chúng ta ra sao, bác ta đến cả một câu cũng không nói giúp nổi.
Bây giờ mẹ có chút tiền liền đưa cho người khác, rốt cuộc đức hạnh của mẹ phải vĩ đại đến cỡ nào!
Đỗ Nhạn Lan khóc sướt mướt: Năm đó điều kiện bác của con cũng không tốt, muốn giúp cũng không giúp được.
Con không biết cái gì gọi là tình thân sao.
Người như bọn họ, tình thân cái rắm! Đường Nghi Nhu chỉ muốn lắc đầu Đỗ Nhạn Lan để nhìn xem rốt cuộc trong đầu bà có bao nhiêu ý nghĩ ngu xuẩn.
Cô về quê một chuyến, thấy những người đó chẳng hề thay đổi, lúc này đột nhiên ủy khuất, nước mắt không nhịn được ùa ra.
Cô hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Nhạn Lan: Năm đó chúng ta bị đánh, trốn đến nhà bác, ở hai ngày đã bị bác ta đuổi về.
Mẹ còn nhớ hay không, bác nói rằng mẹ bây giờ đã là người của nhà khác, bác ta không lo được, còn nói mẹ cứ an phận sống với cha đi.
Khi đó mỗi ngày mẹ đi làm về còn tới nhà bọn họ nấu cơm, giặt giũ, nhưng không phải bác gái vẫn ghét bỏ chúng ta hay sao? Những ngày dè bỉu, châm chọc đó bọn họ có nghĩ đến tình thân không? Mà bây giờ mẹ bắt con phải nghĩ về hai chữ ấy? Con nói cho mẹ biết, nếu mẹ còn qua lại với mấy người đó nữa, con đoạn tuyệt quan hệ với mẹ! Mẹ quay về với đám người đó đi!
Lần này Đỗ Nhạn Lan bị cô dọa cho ngây người, không khóc nổi nữa.
Đường Nghi Nhu cầm túi xách rời đi, cô vẫn còn một cuộc hẹn.
Mình sửa cách gọi họ hàng của Đường Nghi Nhu vì chợt nhận ra anh trai của mẹ là bác, còn em gái của cha là cô mới phải.
Giữa trưa, Lương Thế Bách gọi điện tới, anh nói muốn đưa cô tới một bữa tiệc nhỏ, tất cả đều là người quen: Đa số là bạn đại học của anh, em không cần căng thẳng.
Cô ít khi gặp bạn của anh, cũng không muốn gặp.
Ánh mắt của bọn họ làm cô không thoải mái.
Đường Nghi Nhu khẽ thở dài, lấy gương ra soi, mỗi lần cô khóc mắt đỏ rất lâu, cô dặm lại lớp trang điểm, xác định không nhìn ra được mới yên tâm.
Địa điểm tụ họp là ở nhà riêng, taxi không vào được, trên đường không có ai, Đường Nghi Nhu xuống xe, đứng dưới bóng cây, gọi điện cho Lương Thế Bách.
Anh chạy ra đón cô, vừa đi vừa nói, đây là nhà của Trương Tử Văn.
Đường Nghi Nhu đáp một tiếng, cả người nhẹ nhõm không ít, cô đã gặp qua Trương Tử Văn rồi.
Bữa tiệc cũng do cậu ta tổ chức.
Anh nói.
Cô cười cười: Nhìn anh ta cũng giống kiểu người sẽ làm việc này.
Lúc còn đại học cậu ta cũng vậy, tính tình rất sôi nổi, được không ít bạn nữ yêu thích.
Chưa bao giờ thấy cậu ta đi một mình.
Đường Nghi Nhu hỏi: Vậy còn anh?
Anh tương đối hướng nội, không thích giao tiếp, giống như nerd.
Đó là gì?
Người ngốc.
Đường Nghi Nhu bật cười ha hả, cười đến mức Lương Thế Bách thấy xẩu hổ.
Em có thể tưởng tượng dáng vẻ anh lúc đó.
Cô nói, tuy rằng bây giờ anh điềm đạm và cuốn hút.
Bọn họ đi tới một căn biệt thự, cô cảm thán: Nơi này còn lớn hơn cả nhà của chúng ta.
Anh đáp: Tử Văn rất biết hưởng thụ.
Bước vào, Đường Nghi Nhu phát hiện không nhiều người lắm, trang trí cũng không xa hoa như cô tưởng tượng.
Khách khứa đều ăn mặc bình thường, ít nhất là không mặc váy dài phết đất.
Tiếng nhạc không biết phát ra từ hướng nào, có người cao hứng lắc lư một vài điệu nhảy.
Bàn tròn trải khăn trắng, bày biện đầy đủ tráng miệng bánh trái tinh xảo, không có món nóng, ý nghĩ đầu tiên của Đường Nghi Nhu là ăn không đủ no.
Lương Thế Bách nói với cô: Chủ đề bữa tiệc lần này là nhớ lại đau khổ trong quá khứ, trân trọng hạnh phúc hiện tại.
Thế này mà là đau khổ sao?
Lương Thế Bách không đáp, đôi khi Đường Nghi Nhu quá mức sắc sảo, anh chỉ có thể im lặng.
Anh lấy cho cô một miếng bánh ngọt màu hồng nhạt, cô cắn thử rồi nói: Quả nhiên đồ đẹp đều không thể ăn được.
Anh cũng cắn một miếng, cảm thấy không đến nổi nào, Đường Nghi Nhu không thích đồ ngọt.
Đường Nghi Nhu bảo anh đề cử món ăn, Lương Thế Bách nghĩ không ra.
Tuy rằng anh đã thử qua hầu hết các món nhưng anh không còn nhớ rõ, chỉ nhớ mấy món không thích.
Anh chỉ tay vào vài đĩa, nói cô đừng ăn cái đó.
Hai người họ đứng nói một lúc, sắc mặt không mấy hứng thú, Trương Tử Văn liền đi tới hỏi: Sao vậy? Ăn không ngon à? Anh ta cười với Đường Nghi Nhu, nhưng lại nói với Lương thế Bách.
Nếu Đường Nghi Nhu là người trả lời, cô nhất định sẽ nói Không phải.
Dù sao hai người không cùng đẳng cấp, Trương Tử Văn phù hợp với hình tượng thiếu gia nhà giàu, cô cũng không có ác cảm với anh.
Nhưng địa vị của Lương Thế Bách thì khác, anh thẳng thắn nói: Từ lúc về nước không ăn mấy món này nữa.
Trương Tử Văn hơi kinh ngạc: Tôi cho rằng cậu vẫn thích đồ Tây.
Lương Thế Bách chán ghét liếc nhìn bàn thức ăn: Chưa bao giờ thích.
Vậy làm sao bây giờ, để tôi gọi người nấu món khác cho cậu.
Lương Thế Bách nhìn Đường Nghi Nhu, cô nhanh nhạy lắc đầu: Không cần đâu.
Trương Tử Văn không nói nữa, mời bọn họ lên sân thượng chơi.
Không ăn cũng không nói chuyện với ai, ở dưới đó làm gì nữa? Anh ta hơi chê cười.
Lương Thế Bách ngồi đối diện Trương Tử Văn, Đường Nghi Nhu ngồi cạnh anh.
Cô vờ như nghe không hiểu bọn họ nói gì, chỉ ngó mắt nhìn vườn hoa bên dưới.
Dường như cả ánh đèn trong vườn cũng tỏa ra hương thơm, bên trong trồng từng bụi hoa hồng lớn.
Trương Tử Văn và Lương Thế Bách chỉ nói chuyện công việc, Đường Nghi Nhu ở bên cạnh làm bình hoa trang trí.
Nhưng cô đứng ngồi không yên, đói đến muốn khóc.
Chờ lúc bọn họ nói chuyện hăng say, cô đứng lên, cả hai đều không nhìn cô, Đường Nghi Nhu thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ đi ra.
Cô vừa bước đi, Lương Thế Bách liền giữ tay cô lại: Em đi đâu?
Bọn họ lúc này đều nhìn cô, Đường Nghi Nhu lập tức lúng túng, không nghĩ ra lý do gì, cô chỉ có thể nói thật: Em hơi đói bụng.
Trương Tử Văn liền nói: Để tôi gọi người làm đồ ăn.
Anh ta đứng dậy, cô vội vàng xua tay: Không cần không cần, tôi xuống dưới ăn là được.
Cô rút tay ra, chạy nhanh xuống.
Lương Thế Bách quay đầu lại, Trương Tử Văn nhìn anh cười.
Anh đặt tay lên tay ghế, tựa lưng về sau, nghiêng đầu nhìn hoa dưới vườn: Hoa rất đẹp.
Trương Tử Văn nói: Nhưng quá tầm thường.
Có người thưởng thức là được.
Trương Tử Văn bưng ly rượu lên, không nói tiếp, Lương Thế Bách cười rộ.
Trương Tử Văn đột nhiên nói: Không bằng Uyển Tâm Nghiên.
Nụ cười trên môi Lương Thế Bách Phai nhạt đi, anh không đáp, chỉ nhìn hoa hồng dưới vườn.
Trương Tử Văn cũng chỉ nói một câu như vậy, nhưng vừa vặn bị người không nên nghe nhất nghe được.
Sau khi về nhà, Đường Nghi Nhu đi tắm, cô ngâm mình trong làn nước, nghĩ về cái tên trong miệng Trương Tử Văn, nghe rất đẹp, cũng không biết là ba chữ nào.
Đường Nghi Nhu vốn không định hỏi Lương Thế Bách, nhưng cô ngâm mình lâu quá, Lương Thế Bách gõ cửa bên ngoài, trong lòng cô men lên cảm xúc không rõ, cô lớn tiếng: Vào đi!
Lương Thế Bách bước vào, biểu tình hơi thấp thỏm, anh nghe ra cô đang giận.
Anh gõ cái gì? Cô chất vấn.
Em tắm lâu quá.
Ánh mắt anh lịch sự dừng lại trên mặt cô.
Hơi nóng tỏa đầy trong phòng tắm, Đường Nghi Nhu cũng không để ý, cô hỏi: Trương Tử Văn nói em kém ai?
Anh sửng sốt: Em nghe thấy rồi à?
Cô tiếp tục truy vấn: Anh ta nói ai?
Lương Thế Bách đành đáp: Uyển Tâm Nghiên.
Đường Nghi Nhu hỏi là ba chữ nào, cô lẩm nhẩm một lần rồi hỏi tiếp: Bạn gái cũ của anh à?
Xem như là vậy.
Xem như?
Lương Thế Bách nhìn cô cười, không lên tiếng.
Đường Nghi Nhu nói: Anh lại đây.
Anh bước tới gần bồn tắm, ngồi xổm xuống.
Cô tựa vào thành bồn tắm, vươn tay tháo mắt kính anh xuống, anh chớp chớp mắt không thoải mái, muốn lấy lại mắt kính, Đường Nghi Nhu cố tình giấu đi, anh dừng lại, ánh mắt hơi mệt mỏi nhìn cô, cô bật cười.
Cô cũng nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh: Cô ấy là người thế nào?
Anh nói: Một người rất tốt, dường như không có muộn phiền.
Bọn anh là bạn đại học, ngày đầu tiên gặp nhau, cô ấy đã cười với anh.
Đường Nghi Nhu cố ý nói: Chẳng lẽ trước kia chưa có ai cười với anh sao? Cô chế nhạo anh dễ rung động như vậy.
Lương Thế Bách dường như đã nhận ra, nhưng anh không rõ vì sao cô lại tức giận.
Nhìn khuôn mặt vô tội của anh, Đường Nghi Nhu đột nhiên nhướn người ôm anh, hôn mạnh, mắt kính bị cô ném vào trong nước.
Anh đẩy bả vai cô ra: Em sao vậy?
Đường Nghi Nhu không buông tay, cô tựa đầu lên hõm vai anh, hơi thở ấm áp phả lên cổ anh.
Trên người Lương Thế Bách rốt cuộc cũng có mùi hương, hoặc có lẽ, là mùi nước hoa của cô bao vây anh.
Em ổn không? Quần áo Lương Thế Bách bị cô làm ướt một mảng.
Trong đầu Đường Nghi Nhu rối bời, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt ửng đỏ ướt át, cô nói: Em cãi nhau với mẹ, em còn nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với bà ấy.
Vì sao?
Còn vì sao nữa, bà ấy đầu óc không thanh tỉnh, không phân biệt được tốt xấu.
Vậy em cũng không nên nói mấy lời đó.
....!Bà ấy chỉ biết chọc giận em thôi.
Đường Nghi Nhu lẩm bẩm, tựa người vào anh, nhắm mắt lại.
Em phải kiên nhẫn với mẹ em, bà ấy đã chịu nhiều cực khổ.
Lương Thế Bách khuyên nhủ.
Em biết, cho nên mới tức giận.
Bà ấy hình như không nhớ mình đã trải qua cái gì.
Đó là chuyện đáng vui mừng, quên đi quá khứ mới có thể sống tốt được, đâu có ai sống mãi trong hận thù.
Cô lắc đầu: Bà ấy không quên, bà chỉ xem như nó chưa từng xảy ra...!Vậy còn em?
Anh nói: Em bảo vệ mẹ mình.
Bà ấy không biết, em cũng đã quên.
Trước kia, mục tiêu lớn nhất của cô là có thể sống tốt hơn một chút, không bị đánh nữa, có một cuộc sống bình thường.
Bà ấy cho rằng như bây giờ rất tốt.
Đôi mắt cô mông lung nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: Có phải em tham lam quá không?
Cô có được thứ cô muốn, nhưng rồi càng muốn nhiều hơn nữa.
Một cuộc sống quá thoải mái khiến con người ta trở nên yếu đuối.
Những ước vọng ngay cả bản thân cũng không tin được, những ước vọng thừa thãi, chưa bao giờ là điều tốt.
Lương Thế Bách hỏi cô: Em còn muốn gì nữa?
Như thể anh sẽ cho cô tất cả những gì cô muốn.
Cô đã sa vào cạm bẫy của anh, nhưng anh cố ý khiến cô lún sâu hơn.
Đường Nghi Nhu không trả lời, cô rời khỏi lồng ngực Lương Thế Bách, giục anh ra ngoài.
Lương Thế Bách đứng lên, từ vai áo đến ngực ướt đẫm, cô rời khỏi, anh mới thấy lạnh lẽo.
Sau ngày hôm đó, thái độ của cô đối với anh thay đổi.
Cô muốn kiểm soát anh, đôi lúc cô suy nghĩ kỳ quặc, đôi lúc lại rất ngây thơ.
Lương Thế Bách hiểu được, cô là phụ nữ, anh cũng không cảm thấy khó chịu hay buồn cười.
Nhưng dần dà, Đường Nghi Nhu phát hiện, Lương Thế Bách khác biệt không phải vì địa vị hay tính cách.
Mà bởi vì, anh thiếu hụt một phần sâu thẳm trong trái tim.
Anh cũng không phải một người hoàn chỉnh.