Mấy ngày gần đây, Đường Nghi Nhu liên tiếp xin nghỉ, đầu tiên là nghỉ dưỡng thương, sau đó lại nghỉ chuyển nhà.
Nghỉ nhiều quá, cô đâm ra lười biếng, lúc đi làm chỉ thấy cáu kỉnh, cả ngày thơ thẩn không khác gì người ngốc, chẳng làm được việc gì ra hồn.
Tan làm, Lương Thế Bách lái xe đến đón cô về, anh không né tránh người ngoài, thế nên người ta đàm tiếu không ít.
Anh không nghe thấy mấy lời đàm tiếu đó, nhưng Đường Nghi Nhu nghe chẳng sót chữ nào, các cấp trên trước kia gặp cô cũng không tránh khỏi xấu hổ.
Cô nghĩ ngợi, rồi nhớ tới lúc Lương Thế Bách muốn cô từ chức, hóa ra anh đã dự tính đến chuyện này.
Đường Nghi Nhu tìm cơ hội nói với Lương Thế Bách rằng cô muốn từ chức.
Anh đồng ý, rồi hỏi sau khi nghỉ việc cô muốn làm gì.
Cô đáp, không muốn làm gì cả.
Anh vẫn thoải mái nói được, dường như luôn vui vẻ chiều theo ý cô.
Sau khi từ chức, Đường Nghi Nhu ở nhà ngủ một giấc đến khi tự tỉnh dậy, Đỗ Nhạn Lan đã dậy sớm mua bữa sáng, hai mẹ con cùng ngồi ăn.
Ăn xong, cả hai ra ngoài mua sắm, xem phim.
Đường Nghi Nhu nói cứ xem như là đang bù đắp cho những khổ cực trong quá khứ, tâm lý của cô thay đổi rất nhanh, không chút gánh nặng.
Đỗ Nhạn Lan vẫn không yên tâm.
Bà cảm thấy Đường Nghi Nhu không nói thật, chắc hẳn Lương Thế Bách đã có vợ, mà con gái bà, hiển nhiên làm tiểu tam xen vào gia đình người ta.
Buổi tối, Đường Nghi Nhu đợi Lương Thế Bách lái xe đến đón cô đi ăn, xem như hẹn hò, mỗi lần gặp mặt anh đều tặng quà cho cô.
Đường Nghi Nhu sẽ kể anh nghe hôm nay cô làm những gì, ban đầu không có gì để nói, nhưng sau đó cô nói rất nhiều.
Bởi vì cuộc sống của Lương Thế Bách quá đơn điệu, hầu như không có gì khác ngoài công việc, thế nên dường như không có gì để chia sẻ cùng cô.
Nói chuyện công việc, Đường Nghi Nhu nghe không hiểu, cũng không có hứng thú để nghe, cô đã từ chức rồi, kiếp này cũng không định đi làm trở lại, nghe mấy chuyện đó làm gì?
Đường Nghi Nhu càng lúc nói càng nhiều, không chỉ chuyện hôm nay, cô bắt đầu kể về quá khứ.
Trong nhà hàng yên tĩnh, cô mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, lâng lâng nói: Bây giờ em rất vui.
Lương Thế Bách ngồi ở phía đối diện, chính anh đã cổ vũ cô sống một đời vui sướng thế này.
Trước kia em không vui sao? Anh hỏi.
Một câu hỏi vô nghĩa, nhưng Đường Nghi Nhu lập tức lắc đầu: Không, cho dù vui vẻ, cũng chỉ trong chốc lát.
Cô dùng ngón trỏ và ngón cái tạo một khoảng cách be bé, tượng trưng cho hai chữ chốc lát kia.
Vui vẻ một lát, sau đó sẽ đau khổ gấp bội.
Muốn có được hạnh phúc nhỏ nhoi, em phải trả cái giá thật đắt.
Anh nói: Vậy thì em thật đáng thương.
Anh khẽ lắc ly rượu trong tay, đưa lên mũi ngửi ngửi.
Đường Nghi Nhu đồng tình, nhưng cô không thích nghe người ta nói ra lời này, sắc mặt cô trở nên khó coi, Lương Thế Bách vẫn đang cười.
Cô nhìn chằm chằm ly rượu trên tay anh rồi đột nhiên nói: Trước kia cha em rất thích uống rượu, ngày nào cũng uống.
Lương Thế Bách lập tức tỏ ý săn sóc: Vậy lát nữa chúng ta đi mua cho ông ấy một chai rượu ngon.
Đường Nghi Nhu nhìn anh, phá lên cười ha hả.
Sao vậy? Anh nhẹ giọng hỏi, bày ra vẻ mặt xin lỗi với các thực khách khác trong nhà hàng, dường như anh cũng đang bối rối, mọi người càng thêm khiển trách với Đường Nghi Nhu.
Cô ngừng cười: Anh không cần mua đâu, đổ một chút rượu trong ly anh xuống đất là ông ấy có thể uống rồi.
Lương Thế Bách nhìn cô, hơi kinh ngạc.
Cô lấy khăn ăn lau miệng, sau đó nói đều đều.
Cha em chết rồi, chết mười năm trước.
Lương Thế Bách buông ly rượu, muốn nắm tay cô.
Nhưng Đường Nghi Nhu né tránh: Anh không cần an ủi em, khoảnh khắc ông ta chết là khoảnh khắc em hạnh phúc nhất.
Lương Thế Bách nhíu mày, rút tay về, anh cúi đầu, thấy ngón út tay trái hơi run, anh dùng ngón tay khác đè lại.
Hai người quan hệ không tốt sao? Anh hỏi một câu, Đường Nghi Nhu nhìn anh một lúc rồi bật cười: Sao lại hỏi về ông ta?
Rõ ràng là cô tự nhắc đến chuyện này, nhưng cô không cho phép anh hỏi.
Có đôi khi cô quá mức cẩn thận, cũng có đôi khi xúc động lỡ lời, chắc hẳn bây giờ cô đang thấy hối hận.
Đường Nghi Nhu cười cười, che giấu bực bội trong lòng: Anh thế nào? Hôm nay có chuyện gì không?
Lương Thế Bách đoán cuộc nói chuyện với cô đêm nay dừng tại đây.
Sau khi ăn xong, Đường Nghi Nhu bỏ qua cả bước tặng quà mà cô thích nhất, trực tiếp bảo anh chở cô về.
Bốn tháng sau khi cô sang ở nhà Lương Thế Bách, Đỗ Nhạn Lan rốt cuộc cũng yên tâm.
Bây giờ bà chỉ thấy con gái mình trèo cao, nên bà cũng thường lấy lòng Lương Thế Bách.
Lương Thế Bách thi thoảng cũng tới ăn cơm, Đỗ Nhạn Lan muốn nấu ăn, hỏi ý kiến của Đường Nghi Nhu.
Cô nói, ra ngoài ăn là được.
Đỗ Nhạn Lan không vui, nói cô đừng tiêu xài phung phí.
Bà sợ Lương Thế Bách không vừa lòng, dù sao Đường Nghi Nhu cũng tiêu tiền của anh.
Bà càng không hiểu được vì sao Đường Nghi Nhu phải sống tiêu hoang như thế, bà cảm thấy cô nên biết quý trọng hiện tại, cũng hy vọng cô có thể sửa lại tính nết.
Mà Đường Nghi Nhu hiển nhiên không nghe lời bà.
Lương Thế Bách còn quan tâm nghe Đỗ Nhạn Lan kể khổ hơn cả Đường Nghi Nhu.
Anh nguyện ý ở gần, nghe bà lải nhải oán trách, người tốt như vậy, Đỗ Nhạn Lan chỉ thấy con gái mình không xứng với người ta.
Đường Nghi Nhu quá hiểu mẹ mình, cho nên cô khẳng định bây giờ bà đã xem Lương Thế Bách như người tốt nhất thế gian mà đối đãi.
Ai tốt với bà một chút, bà liền mềm lòng.
Cơm nước xong xuôi, ra khỏi nhà, Đường Nghi Nhu nói với Lương Thế Bách: Bây giờ anh là con ruột của mẹ em đó, còn thân với bà hơn em nữa.
Anh cười cười: Vừa rồi bà ấy mới nói muốn về quê một thời gian, trên đây không có gì làm.
Đường Nghi Nhu hơi tức giận: Có phúc không biết hưởng, mẹ em đúng là không thoát nổi khỏi kiếp bần hàn.
Lương Thế Bách liếc nhìn cô một cái rồi nói: Cũng không đến mức như vậy, chỉ là vè quê một khoảng thời gian thôi, cứ để bà ấy về.
Cô bực bội:Anh không hiểu!
Anh vẫn cười dịu dàng: Em không nói sao anh có thể hiểu được.
Cô nhịn không được trừng mắt nhìn anh một cái.
Lương Thế Bách đột nhiên nhớ tới gì đó, anh nói: Ngày mai chúng ta qua nhà cha anh đi, tới bây giờ em vẫn chưa gặp ông ấy nữa.
Thấy cô ngơ ngác, anh giải thích: Em đừng nghĩ nhiều, ông ấy bận quá.
Cô gật đầu: Em biết rồi.
Hôm sau, Đường Nghi Nhu gặp Lương Minh Chí, thoạt nhìn không khác gì trên ti vi, oai phong nhưng rất gần gũi.
Ông gọi cô là Tiểu Đường, hàn huyên đôi câu, cảm ơn cô đã chăm sóc Lương Thế Bách, sau đó có cuộc gọi đến, ông vội vã rời đi, trước khi đi cũng không quên bảo bọn họ ở lại dùng cơm.
Lương Thế Bách hỏi: Em thấy thế nào? Cô đáp: Cha anh trông không khác gì trên ti vi.
Anh cười to thích thú, nắm tay cô dẫn lên lầu: Đi thôi, đưa em lên xem phòng anh.
Tầng hai có bốn phòng, phòng Lương Thế Bách nằm cuối hành lang, anh nói, đây là phòng anh ở lúc cấp II.
Hả? Là anh chỉ ở đây ba năm thôi sao?
Anh gật đầu: Cấp III với đại học anh ở nước ngoài.
Đường Nghi Nhu vô cùng ngạc nhiên, cô tò mò hỏi: Anh ở nước ngoài bao lâu?
Khoảng tám năm, lúc mới về nước người khác đều nói giọng anh kỳ lạ.
Cô cười trêu chọc: Bây giờ giọng anh vẫn kỳ lạ đấy thôi.
Lương Thế Bách nghiêm túc hỏi lại: Thật à?
Đường Nghi Nhu cười rộ lên: Giả đó, giọng anh rất hay, không kỳ lạ chút nào.
Cô đi tới đi lui trong phòng anh, thuận miệng nói: Em thích nghe anh nói chuyện.
Cô đi loanh quanh trong phòng, vừa nhìn ngắm vừa tán chuyện phiếm với anh.
Hình ảnh này đối với Lương Thế Bách mà nói, vô cùng mới lạ.
Căn phòng vốn chỉ tồn tại dấu vết của mình anh, đột nhiên xuất hiện thêm một cô gái xa lạ; cô ngồi trên bàn học của anh, kéo ngăn tủ, lấy cuốn album ra.
Anh bước tới chỗ Đường Nghi Nhu, cô đang cúi đầu nhìn ảnh chụp của anh lúc còn nhỏ.
Đây là anh à? Cô chỉ vào một người trong ảnh, cậu bé trong hình nhìn thẳng vào ống kính, cực kỳ không vui.
Lương Thế Bách nhìn thoáng qua: Lúc đó anh khoảng tám, chín tuổi gì đấy.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, rồi lại nhìn ảnh chụp: Bây giờ anh vẫn rất giống lúc nhỏ, chỉ khác là lúc nhỏ thanh tú hơn, có nét hơi nữ tính.
Người khác đều nói anh giống mẹ.
Đường Nghi Nhu nghe nói mẹ anh đã qua đời, cô lật lật album tìm ảnh của mẹ anh, nhưng không tìm được tấm nào.
Trong album chỉ có hai cha con Lương gia, cùng một ít họ hàng thân thích.
Đường Nghi Nhu cảm thấy kỳ quái, cô muốn hỏi Lương Thế Bách, nhưng lại không biết mở lời thế nào.
Lương Thế Bách đứng tựa vào bàn, tay chống lên ghế, anh vẫn luôn quan sát cô, cho nên dễ dàng nhận thấy cô có điểm không thích hợp.
Anh chủ động mở miệng: Ảnh của mẹ anh đều đã đốt rồi.
Anh hơi nhớ lại: Anh cũng không nhớ rõ mặt bà ấy nữa.
Đường Nghi Nhu nói: Lúc ấy hẳn nên chừa một tấm lại làm kỷ niệm.
Nhưng Lương Thế Bách không cho rằng có gì đáng tiếc, anh đột ngột hỏi: Em có giữ lại ảnh của cha mình không?
Sắc mặt Đường Nghi Nhu cứng đờ: Mẹ em có giữ, để ở dưới quê.
Anh lại hỏi: Em còn nhớ rõ mặt ông ấy không?
Cô nhanh chóng lắc đầu: Không nhớ rõ.
Cô đóng cuốn album lại, đứng lên, Lương Thế Bách không nhúc nhích, bọn họ nhìn thấy chính mình trong mắt đối phương.
Anh tiến lại gần, cô cũng không né tránh, anh nhẹ giọng hỏi: Em không vui sao? Mỗi lần nhắc tới cha em, em liền không vui.
Đường Nghi Nhu khẽ thở dài trong lòng, cô biết anh không quan tâm cô có tức giận không, càng không quan tâm cô có thật sự vui vẻ không.
Anh giống như một đứa trẻ, muốn nghe chuyện xưa, tìm câu trả lời.
Anh chỉ đang tò mò về cô.
Nếu cô không giải đáp cho anh, anh sẽ bám lây cô không buông.
Đường Nghi Nhu cũng không biết chuyện này là tốt hay xấu.
Đến bây giờ cô vẫn chưa rõ rốt cuộc Lương Thế Bách thích cô ở điểm nào, có cái gì cô có mà anh không có đâu?
Lương Thế Bách vẫn đang nhìn cô, mắt chạm mắt, môi kề môi.
Đằng sau tròng kính, con ngươi đen bóng của anh sáng như thủy tinh, vừa mơ màng vừa lạnh lẽo.
Đường Nghi Nhu nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, cánh môi hơi hé, ánh mắt cô lướt trên khuôn mặt anh, dần mê ly.
Lương Thế Bách còn chưa kịp phản ứng, Đường Nghi Nhu đã dán môi mình lên môi anh.
Cánh môi căng mọng, nóng bỏng, hai mắt cô nhắm nghiền.
Cô hôn anh.
Lương Thế Bách rũ mắt nhìn cô, cảm nhận cô đang khẽ cắn anh, buông ra, rồi lại cắn.
Anh không cho rằng đây là hôn, có vẻ như cô chỉ đang khiến anh phân tâm.
Mắt Đường Nghi Nhu hơi mở ra, chạm phải ánh mắt của anh, cô lập tức nhắm lại.
Cô lại làm một chuyện mà anh không ngờ tới, Lương Thế Bách vừa nghĩ, vừa vòng tay ôm eo cô.
Đường Nghi Nhu bị kéo vào lồng ngực anh, cô dần quên đi ý định ban đầu của nụ hôn này.