Khi viết truyện này mình vừa nghĩ vừa viết, viết xong đăng luôn, viết bôi chữ không có nội dung để đủ số từ cho chương (cái nền tảng đăng truyện cũ của mình yêu cầu chương phải đủ 700 chữ mới được đăng), viết chỉ vì bị độc giả rạch mặt ăn vạ đòi chương mới v.v... nên nhìn chung truyện của mình không có logic và không có nội dung truyền tải gì nhiều. Nhưng thật ra nó vẫn có một chút chút... để mình phân tích cho.
Làm một tác giả thì cũng khá mong độc giả sẽ nắm bắt được những điều mà khi viết muốn truyền tải qua câu chữ, và đương nhiên không phải ai cũng nhặt được những thứ tui cài cắm. Tuy là tự kể ra thì hơi kì cục nhưng tui vẫn nghĩ đối tượng đọc là học sinh nên sẽ có cái nhìn khác so với người gần 30 tuổi như tui, nên thôi thì cứ thử khám phá xem bạn đã bỏ lỡ những gì nhé!
Nếu đó là những điều bạn đã bỏ qua, hãy send icon "I can't" của Wattpad nhé!!!
1 - Đăng là một người cẩn thận, ô mũ rất đầy đủ, nhưng ở cuối chương 3 cậu nói là không mang ô nên ở lại đợi mưa tạnh. Cũng như ở chương 17 khi mà Diệp bắt đầu khôn ra và biết Đăng có để ý mình, cố tình xuống nhà xe thật chậm và phát hiện Đăng vẫn đang chưa về => Đăng chờ Diệp và về sau Diệp. Tới chương 28 thì khi Phong kéo Diệp ở lại tỏ tình, Diệp ra nhà xe thấy xe của Đăng trơ trọi những không nghĩ ngợi nhiều, thực chất là Đăng ở lại nghe lén. Nói chung là Đăng crush Diệp rất nặng, chuyên gia nhìn lén, ngày nào Diệp ăn sáng hay không Đăng đều biết, đi vệ sinh gặp chuyện ở mặt sau toà học cũng nhìn thấy và phi tới ngay.
2 - Chương 5 Diệp và Đăng gặp nhau ở thư viện, vì nghi ngờ người gửi Diệp nên Đăng tới lấy thư, nhưng ai dè gặp Diệp ở đây nên không dám lấy thư, cuối cùng nói dối là đi lấy Atlat vì tiết sau học Địa. Sang chương 7 Diệp quên Atlat, được Đăng cho mượn một quyển. Sẽ không có gì bất ngờ vì tiết trước Đăng mượn một quyển, tiết này có mang nên thành 2. Vấn đề ở chỗ Đăng đưa nhầm cuốn của chính chủ tiết trước có ghi chép vào trong đó, còn quyển đi mượn đương nhiên sẽ không ghi gì vào đó. (Thật ra đây là hint cho người đọc soi Đăng thui chứ cũng không có ý nghĩa gì)
3 - Đăng không phải người tinh tế. Tuy vậy trong việc chăm sóc bạn gái, chẳng qua là do có Trâm nên được luyện tập trước mà thôi. Đăng không chiều Trâm, dù có thương Trâm nhưng Đăng chỉ đang cố làm tròn nghĩa vụ thôi, Đăng rất tệ. Làm anh khó lắm, đời này có mấy ông anh cưng chiều em gái (khi mà ông anh vẫn còn đang đi học và cũng là học sinh) chứ? 🥲🥲🥲
4 - Nhà Đăng không có chó mà Diệp cũng note vào. Thực ra khi viết câu này mình liên tưởng đến câu "Chắc em hạnh phúc yên vui với người. Nhà em có chó anh không dám vào..." trong bài Trốn tìm của Đen Vâu:)) Nhà Đăng không có chó đâu, Diệp zô thoải mái đi.
5 - Con trai tuổi mới lớn thường bị rất nhiều quỷ tà dăm theo sau lưng. Đăng muốn âm thầm theo dõi Diệp nhưng liên tục bị vả vào mặt. Ai đã bỏ qua chữ "việc ấy" ở chương 22 nhỉ? 🙂🙂 Ngoài ra có một, hai chương sau đó Đăng chạm nhẹ vào người Diệp mà Diệp không biết. Nói chung là Đăng khá đen tối. Tác giả cũng đen tối. Trước tui viết một chương 16+ Đăng Diệp, mấy bạn theo dõi từ đầu được đọc rồi, về sau tui xoá đi vì lương tâm cắn rứt, các bạn đọc sau sẽ không được thấy nó. Tui kể vậy để mấy người có ác wỷ sau lưng bứt rứt thôi, chứ không cho đọc đâu.
6 - Đăng mua dây chuyền vàng, vì bạc thì nghe nó kiểu "bạc tình bạc nghĩa", người ta hay nói vậy. Đăng không mê tín nhưng Đăng vẫn nghe theo.
7 - Trâm cũng thiếu tình thương giống Đăng. Đăng là kiểu được rồi lại mất, còn Trâm là kiểu không được trải qua cảm giác ấm áp của gia đình. Đó là lí do mình có thêm phụ chương, nhìn thì có vẻ nói về Trâm nhưng thực ra đang nói về Diệp. Những gì Diệp mang tới cho Đăng và Trâm quý giá nhưng Diệp chẳng hề hay biết. Diệp không chỉ là ánh sáng của Đăng mà còn là của Trâm nữa. Nhờ Diệp mà Trâm được chơi với chó, có đồ dùng học tập xinh xắn, được ăn xoài lần đầu, được uống trà sữa lần đầu, được ăn bánh chưng lần đầu, và được mua điện thoại mới:) Vì vậy Trâm sẽ luôn đi đầu trong công cuộc đẩy thuyền hai anh chị nhà.
8 - Khi xung quanh có quá nhiều người nổi bật thì bản thân dù có ưu điểm nào đó cũng tự nhiên chìm nghỉm, sau đó còn bị người ngoài dùng phép so sánh khiến bản thân liên tục rơi vào cảm giác tự ti - đây là đại ý của mình khi viết về Diệp. Thật ra cái này cũng nói về mình nữa, mình không có ưu điểm hay giỏi cái gì cả, cảm giác rất bất lực. Nhưng một phần con người "tầm thường" của mình là do mình thiếu ý chí, làm gì cũng hời hợt, do mình khá lạc quan và xua đi được những chuyện tiêu cực nên mình chấp nhận được sự tầm thường của mình và chấp nhận cứ để mãi như vậy =)) Động lực tự tạo ra rất khó để đẩy người kém ý chí về phía trước, nên khi có nguồn "ngoại động lực" là Đăng, Diệp thích Đăng và muốn lao vào vòng cạnh tranh, Diệp mới có thể có dũng khí để thể hiện bản thân, biến mình thành một con người khác. Dù đúng là mình xây dựng Diệp có nét xinh, cao ráo và dáng đẹp nhưng thật sự thì ai hay có tính tự ti thì vẫn sẽ tìm ra lí do để tự ti thôi. Thế giới với sự góp mặt của sự kết nối trên mạng xã hội khiến con người ta khoe đủ thứ, và người không có gì để khoe và so thành tích (như mình) thật quá mệt mỏi. Áp lực từ mấy câu so sánh với hàng xóm với họ hàng nay còn mở rộng ra phạm vi tận đẩu tận đâu. Trong khi cuộc sống có rất nhiều người không thích cuộc sống cạnh tranh mà cứ bị thao túng tâm lý về việc "phải cạnh tranh phải phấn đấu", mệt thật đó. Cơ mà nói vậy thôi, các bạn không được lười biếng, phải cố gắng nhé, đừng lười và trì hoãn =))))))
9 - Con trai sẽ không hay thắc mắc giống con gái kiểu như "vì sao anh thích em", nhưng ở nửa đầu chương 45 thì Đăng thực sự cũng có nhận thấy tình cảm của Diệp cho cậu khá mơ hồ và không chắc chắn. Giống như cảm giác người đi tán tán đổ người bị tán, có feeling kiểu ai yêu trước, ai yêu nhiều hơn là người đó thua. Trong truyện tui cũng không đề cập đến suy nghĩ cảm xúc của Diệp quá nhiều và sự việc chỉ đơn giản là một cô gái tuổi học sinh mơ mộng quá dễ để rơi vào lưới tình với một anh chàng đẹp trai học giỏi đối xử tốt với mình và quan trọng nhất là cậu ta có-thích-mình. Đến Diệp cũng không hiểu được tình yêu thật sự, nên mới có cái chương dở hơi số 48:)) Tình yêu trong suy nghĩ của mình là hành động, nên mình gặp trắc trở trong việc viết mấy câu yêu thương suông. Đó là lí do xuất hiện các chi tiết Diệp luôn trầy trật nhịn ăn sáng để mua quà tặng cho Trâm và Đăng, ăn trộm hoa quả cúng và chả mực trong tủ lạnh mang sang nhà Đăng, tết dương không đi chơi ở nhà với Đăng, tết âm có bó rau mùi xua tan năng lượng tiêu cực cũng muốn chia nửa sang nhà Đăng. Một ngôi nhà không có bàn tay của phụ nữ thật sự rất khác. Đầu tiên là hãy để ý mẹ bạn luôn là người mua hoa quả, bổ gọt hoa quả, mời gọi người trong nhà ăn hoa quả, đôi khi nếu mẹ bạn không xử lí thì hoa quả cũng sẽ thối rữa mà chẳng được ai sờ đến. Còn nhà Đăng chẳng thờ cúng gì, cũng không có phụ nữ nên chẳng có hoa quả mà ăn. Hai là các món ăn phong phú. Tuy một vài bà mẹ lười đổi thật nhưng thi thoảng vẫn sẽ được đổi món mới và cả một vài món có nguyên liệu và công đoạn phức tạp, nhưng Đăng rảnh đâu mà nghiên cứu mấy cái đó, nấu được các món thịt lợn khác nhau là giỏi lắm rồi. Nếu bạn phải ăn mãi một vị như Trâm sẽ hiểu. Ba là việc trang trí nhà cửa vào Tết, ở mấy chương gần cuối mình có đề cập việc trời lạnh nhà Diệp có trải thảm trong nhà nên không bị lạnh chân, nhưng nhà Đăng không có nên cậu mua dép bông cho Diệp. Đợt trời lạnh Trâm cũng chạy dép lạch bạch trong nhà suốt.
10 - Mũi Đăng rất thính. Ngửi được mùi Fe trong phòng y tế, ngửi mùi tóc Diệp, đánh hơi được mùi của Diệp trên con gấu bông Diệp tặng Trâm nên cướp luôn:D
11 - Mình định truyền bá đạo Phật và Chủ nghĩa xã hội qua tác phẩm nhưng đã thất bại.
Ngoài ra ở cuối truyện mình thấy các tác giả hay tâm tình và gửi lời yêu thương, nên tiện thể thì mình ở đây để tâm tình và gửi lời yêu thương:
"Ai lớp diu."