Tác giả: Xướng Huyền
Editor: Trà Xanh
CHUYỆN THỨ 31
Hôm nay là mùng 2 Tết, theo phong tục ở đây là con gái đã lấy chồng về nhà mẹ ruột, hành trình hôm nay của bọn tui là về nhà tui.
Nhà tui có nhiều anh chị em, bao gồm tui là tổng cộng 6 đứa con, em trai út kém tui 15 tuổi! Bởi vì lười nấu nướng cho nên cả đám dứt khoát ăn lẩu.
Tui không cẩn thận cắt trúng tay khi đang xắt thịt, thật ra không nghiêm trọng lắm, chỉ bị thương ngoài da, nhưng Y làm như tui bị thương nặng ảnh hưởng đến tính mạng.
Ảnh vô cùng lo lắng đi lấy hòm thuốc băng bó cho tui, biểu tình giống như nguyên thủ quốc gia bị ám sát đột ngột, ảnh đang cứu nguyên thủ đó.
Sau khi ăn xong, ngồi nói chuyện phiếm thì đề cập đến việc này, em gái tỏ vẻ hâm mộ: “Vừa rồi mọi người không thấy anh rể đâu! Đi tìm hòm thuốc nhanh như gió, đi gấp quá nên đầu gối đụng vào góc bàn cũng không phản ứng, em thấy mà đau giùm! Chị bị cắt trúng tay mà ảnh làm như trời sập.”
Tui cười xấu hổ, cúi đầu nhìn tay mình.
Người đàn ông đó sợ tui cảm thấy không vui, nên dùng bút màu đỏ vẽ một trái tim lên băng gạc.
Ảnh vừa tắm xong đi ra, mặc quần đùi nên tui thấy đầu gối của ảnh có vết bầm nhỏ, hỏi ảnh có đau không, vẻ mặt ảnh thật tội nghiệp trả lời, “Đau muốn chết.” Tui còn vô lương tâm đánh mạnh chỗ đó, sau đó đi lấy rượu thuốc trong tiếng rên rỉ của ảnh.
CHUYỆN THỨ 32
Trên đường về đi ngang qua Cục Dân Chính, tui nhớ ngày bọn tui đăng ký kết hôn.
Hôm đó sau khi nhận chứng chỉ kết hôn, bọn tui muốn đi ăn mừng, ảnh hỏi tui muốn ăn mừng thế nào, nghĩ đủ cách, tui quyết định lẻn vào trường cấp 2 cũ, nhân tiện dẫn Y tham quan nơi tui từng học (hai đứa tui không học chung trường cấp 2).
Viết đến đây, tui đột nhiên nghĩ đến một cuốn tiểu thuyết đã đọc trước đây nói về cách hòa giải của nam nữ chính sau khi cãi nhau.
Tui hỏi một câu trống không: “Anh biết cách ăn mừng tốt nhất giữa nam và nữ là gì không?” Ảnh hỏi tui là cách gì, tui trả lời: “Cùng nhau vận động.” Vừa nói xong, ảnh giật mình, suýt nữa phun đồ uống ra, bản thân tui cũng sốc luôn (tui phát hiện tui thường xuyên có nhiều phát ngôn đáng sợ, gây sốc cho người khác đồng thời gây sốc cho mình luôn).
Các bạn đoán kết quả thế nào? Sau khi vào ảnh bắt tui chạy bảy vòng trong sân thể dục, bạn phải biết rằng đó là đường chạy tiêu chuẩn 400 mét! Bốn lần bảy là 28! Tui suýt nữa kiệt sức ở đó! Ảnh còn cười nhạo tui không vận động nên thể lực yếu! Người nào chẳng vậy!
Buổi tối, người này nổi cơn, có nhà mà không về, kéo tui vô khách sạn thuê phòng!
CHUYỆN THỨ 33
Sau lần nhận chứng chỉ bị cười nhạo đó, tui quyết tâm đi tập thể dục, không thể để tình hình bị cười nhạo xuất hiện lần nữa! Y tiên sinh có thói quen đến phòng tập thể thao nên tui đi theo.
Ngày đầu tiên, cảm giác rất tốt đẹp, vô cùng mới lạ, lập tức chạy năm km.
Ngày hôm sau, cảm giác còn ổn, chạy 3 km.
Ngày thứ ba, cảm giác không tốt, sau khi chạy một km thì lười biếng (đang lúc lười biếng thì phát hiện Y tiên sinh siêu đẹp trai khi đang tập).
Ngày thứ tư dứt khoát giả chết, ảnh kêu tui đi tập, tui nói dì cả tới.
Ngày thứ mười, ảnh kêu tui đi, tui nói dì cả mới đi, không thể vận động quá mạnh.
Ngày thứ 15, ảnh kêu tui đi tập, lần này tui chả thèm tìm lý do, trực tiếp nói với ảnh rằng tui không muốn chạy bộ, chỉ muốn đi đánh tennis, vẻ mặt ảnh không tin tui có thể kiên trì.
Hai đứa tui cá độ, nếu tui đánh tennis liên tục một tháng, ảnh sẽ rửa chén hai tháng, nếu ngược lại thì tui rửa chén hai tháng.
Chơi tennis được một tuần, tui nói thẳng là để tui rửa chén.
Rửa liên tục chưa được nửa tháng, tui không chịu nổi, làm nũng la lối khóc lóc lăn lộn đủ kiểu khiến ảnh khôi phục chế độ thay phiên nhau rửa chén trước đây..