Tác giả: Xướng Huyền
Editor: Trà Xanh
CHUYỆN THỨ 80
Tui vừa nghe nhạc vừa làm việc, nghe Lý Vinh Hạo hát “Hứa hẹn tuổi trẻ”, trong đó có câu: Nếu tôi còn trẻ, có tài và không tự ti, sẽ hiểu được điều gì đáng quý.
Y tiên sinh đang đọc sách bên cạnh, tui hỏi ảnh, “Nếu lúc đi học, em còn trẻ, có tài và không tự ti, hai chúng ta hôm nay sẽ như thế nào?”
Ảnh rờ tóc tui, không trả lời trực tiếp, “Khi còn niên thiếu, em đã rất có mục đích.
”
Tui “Hả?”, không có lời đáp lại.
Ảnh giải thích: “Em thu phục anh, như vậy không phải là tuổi trẻ tài cao à?”
Tui cười.
Thật ra, thử nghĩ xem, nếu lúc trước hai đứa không bỏ lỡ mà theo quy trình bình thường yêu sớm, tỏ tình, ở bên nhau, học cùng trường, tốt nghiệp rồi cùng nhau tìm việc làm, thuận lợi kết hôn và sinh con, cuộc sống sẽ không ngọt ngào giống hiện tại.
Tui là kiểu người chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, nếu không có mấy năm bỏ lỡ nhau, có lẽ tui sẽ không yêu Y tiên sinh giống hiện tại, trân trọng từng phút từng giây ở bên nhau.
CHUYỆN THỨ 81
Y nóng lên chẳng khác nào mặt trời nhỏ, có thể khiến tui tan chảy, khi là trai thẳng thì khiến tui muốn giết ảnh để bình tĩnh lại.
Ví dụ như:
Sáng nay tui ngủ nướng không chịu dậy, tối hôm qua thức khuya luyện phim quá muộn, cặp mắt không mở nổi.
Y chuẩn bị bữa sáng xong rồi tới kêu tui, tui nhõng nhẽo khóc lóc, không chịu rời giường, ôm chăn không buông tay.
Y nhìn tui biểu diễn mười tám thế võ, sau đó ôm tui lên, ôm kiểu công chúa.
Bạn đang nghĩ ảnh ôm tui đi rửa mặt phải không? Ha ha ha!
Ảnh ôm tui đến bệ cửa sổ của phòng, thả tui ở đó.
Ôi má ơi! Đá cẩm thạch bị máy điều hòa thổi cả đêm là cảm giác gì! Lạnh thấu tim! Chính là cảm giác như vậy đó!
Tui lập tức tỉnh táo vì lạnh, nhìn ảnh với vẻ mặt ai oán.
Ảnh không hề áy náy, dội một gáo nước lạnh cho tui: “Đừng trưng vẻ mặt ai oán, biết mình không dậy nổi còn dám luyện phim đến giờ đó.
”
Tui thật sự đúng là… Tức muốn hộc máu!
Ảnh để tui lạnh teo cho tỉnh dậy còn thấy mình làm chuyện hợp lý!
Một ví dụ khác:
Có một thời gian tui muốn đổi phong cách ăn mặc một chút, bình thường có phong cách thanh nhã trí thức, muốn thử phong cách cô gái Mori, nhờ Y giúp tui lựa chọn, sẵn tiện thanh toán hóa đơn.
Ảnh đồng ý, hứa hẹn sẽ đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
Tui yên tâm chờ nhận hàng.
Kết quả, sự thật chứng minh, ánh mắt của trai thẳng, ừm, rất, một lời khó nói!
Sau khi nhận được quần áo, tui mở ra thì thấy toàn là hoa be bé màu xanh lục, áo có in hình to đùng, váy màu xanh lục sặc sỡ, suýt nữa tui tưởng ảnh mua cho bà nội của tui!
Tui hỏi, ảnh hiểu thế nào về phong cách cô gái Mori?
Trả lời: “Không phải là có họa tiết hoa cỏ à? Xanh xanh giống rừng rậm.
”
Tui thật sự… Ói ba lít máu.
Trong mắt ảnh, cô gái Mori = rừng rậm.
Thôi đừng nói gì nữa, đều do mình gây ra tội lỗi, rãnh rỗi quá tự nhiên kêu ảnh chọn cô gái Mori gì đó.
Cuối cùng, tui đóng gói và trả lại tất cả số quần áo đó.
CHUYỆN THỨ 82
Lúc học trung học, đồ ăn vặt tui thích nhất là kẹo sơn tra ngào đường, chỗ tụi tui chỉ bán vào mùa đông, mỗi lần thấy có kẹo sơn tra thì muốn mua vài xâu, thậm chí bởi vì vậy tui còn có biệt danh ở trong ban là kẹo hồ lô.
Không biết có phải do lúc đó tui trông quá phúc hậu và vô hại hay không, hay là cảm giác hạnh phúc khi ăn kẹo hồ lô kéo dài, nhiều người trong ban nói rằng nhìn thấy nụ cười tươi của tui khi ăn kẹo hồ lô thì cảm giác thời tiết không lạnh, đặc biệt ấm áp.
Có một mùa đông sau khi ở bên nhau, tui ăn kẹo hồ lô lúc đi dạo phố với ảnh, nhớ tới biệt danh năm xưa, hỏi ảnh, trước đây ảnh nghĩ gì khi thấy nụ cười của tui mỗi lần ăn kẹo hồ lô.
Vốn tưởng rằng ảnh sẽ nói điều gì đó đặc biệt ngọt ngào, kết quả ảnh nói một câu: “Không nghĩ gì cả, sợ em sẽ bị sâu răng.
”
Tui: “… Sao anh có thể nghĩ như vậy?”.