Tác giả: Xướng Huyền
Editor: Trà Xanh
Mùa thu đến rồi sao? Hoa cỏ bắt đầu khô héo, cây cối cũng bắt đầu rụng lá, giàn nho trên sân thượng trơ trụi lá, chỉ còn vài dây leo và lá rụng khắp sân, nhìn không có sức sống.
Tui không thích nhìn cảnh chán nản này (cho nên tui vô cùng không thích mùa thu), vì thế trong khoảng thời gian này tâm trạng rất cáu kỉnh.
Một khi tâm tình không vui, tui thích bóc vỏ các loại hạt, đậu phộng, hạt dưa, quả óc chó, bóc từng túi bằng tay mà không cần bất kỳ dụng cụ nào.
Mấu chốt là, tui không đặc biệt thích ăn những thứ này, cho nên cơ bản đều là Y tiên sinh ăn.
Lúc đầu, trước khi ăn ảnh đều chụp hình gửi bạn bè trong nhóm: quả hạch tình yêu do bà xã bóc vỏ! Kèm theo một tấm hình quả hạch đã được bóc vỏ.
Hai tuần sau, ảnh gửi hình chụp trong vòng bạn bè: Vì sao trên đời này có quả hạch! Kèm theo là hình quả hạch đã lột vỏ.
Y tiên sinh có rất nhiều cách ăn quả hạch.
Ăn trực tiếp, nấu cháo ngọt, pha sữa bò, pha trà sữa, nướng bánh mì…
Tuy có nhiều cách nhưng ăn nhiều nên ngán.
Cuối cùng, thật sự ăn không nổi nữa, bọn tui bỏ vào chai thủy tinh và gửi về cho ba mẹ hai bên.
Tui hỏi Y tiên sinh, “Em cứ lo lột vỏ mà không ăn, anh không cảm thấy em phiền hả?”
Y tiên sinh lắc đầu, “Vì sao em nghĩ vậy? Vợ người ta không vui thì đi mua sắm, bảo bối nhà anh chỉ lột vỏ quả hạch, quả hạch lột vỏ xong thì có thể ăn, đây là sự tiết kiệm và hiền hậu, biết bao người muốn mà không được!”
Tui bị chọc cười, cười cả đêm.
Y tiên sinh à, anh quên rồi sao, mua quả hạch cũng phải tốn tiền.
Hôm qua tui và Y tiên sinh đi siêu thị, đến khu vực khoai tây chiên và bánh quy, Y tiên sinh chuẩn bị đi vòng qua, tui lon ton chạy đến trước kệ để hàng, rồi chạy về, ba gói khoai tây chiên vị tự nhiên hiệu Lay’s lào xào nằm trong xe mua sắm.
Y tiên sinh không nói lời nào, lẳng lặng đem khoai tây chiên bỏ lại.
Tui lấy lần nữa, ảnh lại đặt lên kệ, tới tới lui lui ba đến năm lần.
“Em mới bị đau nướu răng cuối tuần trước (bị nhiệt nên sưng lợi).
”
“Nhưng em hết rồi.
”
“Không được.
”
“Ba gói thôi mà.
”
“Không được.
”
“Hai gói.
”
“Không được.
”
“Hai gói nhỏ.
”
“Không được.
”
…
Dù nói thế nào, Y tiên sinh cũng không dao động.
Tui lấy di động gởi WeChat cho tiểu E, giả vờ khóc nức nở, “E ơi, tối nay tao đến nhà mày ở nha, tao không sống với Y được nữa, ảnh không cho tao mua khoai tây chiên!”
“Hai gói nhỏ.
”
Đạt được mục đích, tui mãn nguyện cất di động và nịnh nọt Y tiên sinh.
Lúc tính tiền, tui và tiểu E nói chuyện vừa rồi tui muốn “rời nhà trốn đi”, nó dỗi tui, “Tóm lại mày mượn cớ rời nhà trốn đi để khoe tình cảm với tao!”
Tuy rằng nói đến vấn đề ăn uống, Y tiên sinh rất chiều tui, bình thường không cho ăn đồ gì, chỉ cần khóc lóc hoặc làm nũng (chiêu này tương đối dùng được) một chút là được, nhưng nếu gặp phải vấn đề lớn, ảnh rất có nguyên tắc.
Năm ngoái, tui bị viêm dạ dày cấp tính, phải ăn kiêng, ăn nhạt, ít muối, ít dầu mỡ, thật vất vả chịu đựng giai đoạn ăn kiêng, kết quả Y tiên sinh nói rằng tui đã lâu không ăn đồ nặng, không thể ăn liền, phải uống cháo một thời gian, còn đưa toàn bộ đồ ăn vặt của tui cho bạn bè hàng xóm để ngừa tui ăn vụng.
Uống cháo thêm một tuần, tui chịu không nổi, tui vừa nói muốn ăn gì đều bị Y tiên sinh nghiêm khắc từ chối.
Tui bắt đầu làm nũng, làm nũng không được thì khóc lóc, khóc lóc không được thì tui giương oai, dù sao cũng giở đủ trò rồi nhưng Y tiên sinh không hề dao động, còn nhân tiện truyền bá kiến thức dưỡng dạ dày cho tui, rất giống chuyên gia về sức khỏe.
Cuối cùng, Y tiên sinh hứa sẽ thêm đồ ăn cho tui, đồ ăn thật sự! Cải ngồng luộc, cải trắng luộc, bông cải xanh luộc… Toàn là các loại rau luộc.
Tui: “…”
Ảnh cùng tui uống cháo hơn nửa tháng, cuối cùng đồng ý cho tui ăn bình thường! Vui quá nên tui rủ ảnh đi ăn lẩu Trùng Khánh!
Tui và Y tiên sinh có rất điểm chung kỳ lạ, ví dụ như, tật hay cười.
Lúc chỉ có hai đứa, bọn tui thường nhìn nhau, sau đó cười một cách khó hiểu.
Một buổi sáng cuối tuần, Y tiên sinh ở trong bếp chăm chú nướng bánh mì và chuẩn bị các món khác, tui thức dậy rồi lững thững đến cửa nhà bếp tìm ảnh, thấy ảnh đang chiên trứng, tui dựa cửa mỉm cười nhìn ảnh.
Ăn sáng xong, ảnh tráng chén dĩa rồi bỏ vào máy rửa chén, tui ở bên cạnh gọt trái cây, quay đầu thấy ảnh đang nghiêm túc tráng nước cho chén dĩa, sau đó tui nhìn ảnh cười, ảnh quay đầu lại thấy tui cười thì cũng cười theo, cười xong hỏi tui, vì sao cười? Tui nói tui không biết, tự nhiên nhìn thấy ảnh là muốn cười.
Chiều cuối tuần ngủ dậy ở nhà, ảnh ngồi đọc sách trên sô pha, tui dựa vào ảnh nằm đọc sách, vừa ngẩng đầu thì phát hiện ảnh đang nhìn tui cười, sau đó tui cũng bắt đầu cười, hai đứa nhìn nhau cười ngây ngô cả buổi trưa.
Mỗi lần cười xong đều hỏi nhau, vì sao cười? Mỗi lần đều là: “Không biết, cứ thấy em/anh là cảm thấy vui vẻ, muốn cười.
”
Tiểu E: cặp đôi không có việc gì thì cười ngây ngô.
HOÀN TOÀN VĂN.