Tác giả: Xướng Huyền
Editor: Trà Xanh
CHUYỆN THỨ 12
Mùa thu đông năm lớp 11, thời tiết thay đổi thất thường dẫn đến bị cảm cúm, phần lớn các bạn trong ban đều bị cảm, bạn cùng lớp ngồi xung quanh tui cũng vậy.
Tui bày đặt khoe khoang, mỗi ngày đều cầm một cái bánh pudding nhỏ lượn lờ trước mặt họ, còn có đủ loại khoai tây chiên và bánh cay, họ không ăn được gì thì tui ăn thứ đó cho họ coi.
Một tuần sau, bọn họ bớt bệnh, tui lại bị cảm, yết hầu bị nhiễm trùng, cái tội ăn đồ lung tung.
Kết quả là, đám người kia bắt đầu “trả đũa” tui, gậy ông đập lưng ông, đặc biệt là Y tiên sinh!
Từ đó tui bắt đầu hiểu ra, cười người hôm trước hôm sau người cười!
CHUYỆN THỨ 13
Đường tình duyên của Y tiên sinh đặc biệt tốt.
Trước kia ở trường học, bình quân mỗi tuần có thể nhận được ít nhất một lời tỏ tình, số chocolate nhận được vào ngày lễ có thể mở siêu thị bán (chứng tỏ những chocolate đó đa số đều vào bụng tui).
Có một lần, hoa khôi của lớp bên cạnh tỏ tình với ảnh vô cùng vang dội, sau đó bị Y tiên sinh từ chối thẳng thừng.
Hoa khôi từ nhỏ đến lớn chỉ từ chối người khác mà chưa bao giờ bị từ chối cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, cả ngày khóc lóc đòi chết đòi sống, tóm lại mọi người đều biết, nhìn như không có Y thì sống không nổi.
Những người xung quanh hết chịu nổi, rộn ràng kêu Y tiên sinh đi khuyên nhủ một chút, tui cũng kêu ảnh đi khuyên.
Y đi thật, đi lúc hoa khôi đang cầm thư tình khóc lóc vì bị ảnh trả lại, Y tới nói: “Bạn đừng khóc, có khóc thì tôi cũng không thích bạn, tôi có người mình thích rồi, trong lòng tôi cô ấy là tốt nhất.” Nói xong phất tay áo rời đi không thương tiếc, kết quả hoa khôi càng khóc nhiều hơn.
Sau khi biết chuyện này, tui đảo mắt N+1 lần, “Ông khuyên kiểu gì vậy, ông chính là làm tổn thương người ta lần thứ hai.”
Y tiên sinh giải thích: “Diệt cỏ tận gốc.”
Được rồi, ảnh là thuốc diệt cỏ hiệu quả 100%.
Bây giờ nghĩ lại, sao lúc đó tui không gạn hỏi ảnh thích ai!
CHUYỆN THỨ 14
Giáo viên dạy chính trị lớp 11 của bọn tui là một cô giáo hơn 50 tuổi, tuy cô hơi lớn tuổi nhưng tâm hồn đặc biệt trẻ trung.
Có một lần trước kỳ thi tháng, cô động viên bọn tui rằng người đứng chót của mỗi khoa lần này phải lên sân khấu biểu diễn một tiết mục, cũng có thể tìm người đi cùng mình.
Không có gì ngạc nhiên, môn toán của tui đứng chót.
Những người khác đều đi lên biểu diễn, chỉ còn lại tui, cô dạy chính trị trực tiếp đi xuống kéo người, tui kéo tay áo Y theo bản năng, túm ảnh đi lên chung.
Hai đứa tui hợp xướng bài hát Yêu Như Thủy Triều của Trương Tín Triết.
Sau đó, hầu như cả lớp đều đến buổi họp lớp nhân kỷ niệm mười năm ngày tốt nghiệp, ngoại trừ những bạn ở nước ngoài, cô dạy chính trị cũng tới.
Mặc dù hơn 60 tuổi nhưng cô vẫn như xưa, cô thấy tui và Y ở bên nhau thì rất vui, cô nói: “Hai trò quả nhiên ở bên nhau.” Thấy tui có vẻ khó hiểu chữ ‘quả nhiên’, cô giải thích: “Lúc ấy hai trò hát cùng nhau, cô có cảm giác, ánh mắt Y nhìn trò không gạt được cô.”
CHUYỆN THỨ 15
Chuyến đi chơi mùa thu năm lớp 11, bọn tui nướng BBQ, nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị theo nhóm, ban của tui, ban 9 và ban 10 đi cùng nhau, chỗ nướng BBQ cũng gần.
Lúc đó tui đang nướng rau hẹ, một bạn nữ ban 9 đi tới, bạn đó là bạn cùng lớp hồi cấp 2 của tui, tên là A, lần đầu gặp nhau thì hai đứa tui đã không ưa nhau.
Bạn đó thấy rau hẹ trong tay tui nên mở miệng nói: “Ủa, sao chỉ ăn rau hẹ vậy, bây giờ bạn đâu có mập như trước, không cần giảm cân.” Tui làm lơ A.
Y đưa cánh gà đã nướng chín cho tui, sau đó cầm đồ trên tay tui tiếp tục nướng, thong thả mở miệng: “Bạn học, sữa hạch đào trên tay bạn bổ não lắm đó, sao bạn không uống nhiều chút.” Bạn học xung quanh cười ầm lên, đây là cách Y nói bóng gió là A không có não.
A tức đến nỗi mặt tái mét.
Một buổi chiều sau khi trở về từ chuyến đi chơi, tui đang ăn cơm trong nhà ăn của trường học, xui xẻo đụng phải A.
A thấy sữa hạch đào trên bàn của tui nên nói: “Ủa, thứ này bổ não, bạn uống nhiều chút nha.” Tui bình tĩnh cầm uống một ngụm, “Sao bạn quen với tác dụng của nó vậy, có vẻ ngày thường uống nhiều lắm ha.
Tuy nhiên,” tui ngừng một chút, “hình như không có tác dụng lắm.” Mặt A lại trắng bệt..