Tin tức giống như chú chim nhỏ có đôi cánh lớn, chỉ trong một đêm đã bay qua mấy ngàn ngôi nhà.
Sáng hôm sau tôi mới bước vào"Tam Huyễn Vương Thành", đủ loại lời nói khó nghe ùn ùn kéo đến công kích tôi .
"Oa ha ha ha ha, cậu thấy chưa, thấy chưa? Cái người mặc áo lông màu hồng nhạt, đầu đội vương miện nhỏ màu bạc, còn cho mình là tiểu công chúa, cô ta chính là người bị Tả Qua thiếu gia tặng cho danh hiệu kẻ trộm dép!"
"HOHO, là kẻ trộm dép nha! Vì sao không treo một đôi dép lê trên cổ đi? !"( Gốc là nữ dép lê kìa, nhưng trên truyện tranh thì là kẻ trộm dép, với lại mình thấy để gốc nghe cứ làm sao ấy!)
"Kẻ trộm dép! Cô thật dũng cảm nha, trong ngày đầu tiên chuyển trường lại có thể dám trộm dép lê của Tả Qua thiếu gia, chúng tôi rất sùng bái cô a!"
Tôi cúi đầu chạy nhanh đến lầu dạy học, càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh .
"Ồ, kẻ trộm dép đỏ mặt, kẻ trộm dép muốn chạy trốn! Oa ha ha ha ha.
.
.
.
.
."Tiếng cười nhạo liên tục không dứt bên tai.
≧﹏≦ oa a a a! Tôi hai tay che lỗ tai, điên cuồng chạy lên phía trước.
Đột nhiên, một bóng dáng cao lớn xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Trong phạm vi này, hắn là trung tâm trong mắt mọi người .
Tuy rằng mặc áo bành tô vải nỉ màu vàng nhạt giống những nam sinh khác, nhưng vẫn không che dấu được khí thế ngạo mạn bất kham của hắn.
Áo khoác rộng mở không cài nút, gió thổi qua, áo trắng bên trong cùng caravat màu đen theo gió lay động.
Thế giới bởi vì hắn phát ra ánh sáng rực rỡ mà sáng sủa hơn.
Rừng hoa Hải Đường xung quanh sân thể dục cũng lay động theo, từng đóa hoa màu hồng nhạt giống như cánh Hồ Điệp, ở trong gió rét tận tình nhảy múa .
Giờ phút này, tôi giống như nghe thấy cả không khí cũng đang hát.
Hít sâu, tôi gia tăng Mã Lực, thở hồng hộc đuổi theo bóng dáng khiến người ta ái mộ kia.
Tả Qua nhìn tôi che ở trước mặt hắn không ngừng thở hổn hển, nhíu mày: "Muốn chết hả!"
"Tôi.
.
.
.
.
.
Tôi, tôi chỉ muốn nói lời xin lỗi.
.
.
.
.
."Tôi tựa như bái Phật hết sức bái Tả Qua một cái, "Thật sự rất xin lỗi, tôi xin lỗi.
.
.
.
.
.
Thật xin lỗi, xin tha thứ cho tôi.
.
.
.
.
.
Nếu tôi sớm biết rằng bạn học Tả Qua ghét người khác chạm vào đồ của mình, tôi nhất định sẽ không chạm vào đôi dép lê kia.
.
.
.
.
."
Trên gương mặt tuấn mỹ của Tả Qua không có lấy một biểu cảm, ánh mắt đen và sâu của hắn giống như ánh nắng chiều tàn lụn sau buổi chiều u ám: "Đủ rồi! Nói như vậy có ý nghĩa gì chứ!"
"Ách?" Tôi ngạc nhiên.
⊙_⊙
Tả Qua nhẹ nhàng cong khóe miệng: "Đã bẩn rồi, rửa như thế nào cũng không sạch sẽ được."Khi nói chuyện, hàng lông mi của hắn không ngừng biến hóa ra nhiều màu sắc rực rỡ, khiến mắt tôi nhói như kim châm.
Tôi hóa đá, một cảm giác nhục nhã ăn mòn thần kinh của tôi.
(o≧﹏≦o) chẳng lẽ trong mắt hắn, tôi thật sự.
.
.
.
.
.
Dơ bẩn như thế? !
Ánh mắt của Tả Qua lạnh nhạt dịch chuyển khỏi người tôi, mắt thấy hắn sắp rời khỏi, tôi chạy nhanh lại một lần nữa chắn trước mặt hắn: "Van cầu anh tha thứ cho tôi.
.
.
.
.
.
Tắm rửa không sạch sẽ không liên quan, tôi đã mua cho anh đôi mới.
.
.
.
.
."Trời ạ, lòng tôi sợ hãi đến phát run! Nhưng vì có thể dịu đi mối quan hệ của chúng tôi, tôi liều mạng lấy túi con thỏ ở sau lưng, từ bên trong móc ra một cái hộp giấy màu nâu.
Tả Qua miễn cưỡng liếc cái hộp giấy, giọng nói không tốt: "Cái gì vậy?"
Tôi cắn chặt môi dưới: "Là, là tôi mua bồi thường dép lê của anh.
.
.
.
.
."
Tả Qua không nhận cái hộp, mà chỉ duỗi một bàn tay ra: "Mang lại đây."
Tôi vừa muốn đem cái hộp qua .
Tả Qua lạnh lùng nhìn qua khe hở: "Không phải dép lê."
"Kia.
.
.
.
.
.
Kia.
.
.
.
.
."Tôi bối rối cúi đầu, lúc này tôi cảm thấy hai tay cầm cái hộp đều là dư thừa, để ở nơi đâu đều có vẻ không thích hợp, "Trừ dép lê ra lễ vật khác cái gì tôi cũng chưa mua.
.
.
.
.
."
Nháy mắt sắc mặt của Tả Qua đã trầm xuống, trong lời nói nồng nặc mùi thuốc súng: "Không phải lễ vật!"
Tôi chống đỡ hai cái đùi chuẩn bị đào tẩu, vẻ mặt đau khổ hỏi: "Kia.
.
.
.
.
.
Đó này nọ.
.
.
.
.
.
Tôi không biết a.
.
.
.
.
."//(ㄒoㄒ)// thần a, nếu trên trời có linh, nhanh chóng theo bầu trời rớt xuống một phần ý nghĩa câu nói của hắn đi.
.
.
.
.
.
"Ha!"Tả Qua cười lạnh, bộ dạng hận không thể một ngụm nuốt trôi tôi, "Nếu như vậy thì nhanh chóng cút xa một chút, đừng ở nơi này làm ô nhiễm tầm mắt của tôi."Nói xong hắn nhấc chân phải bước đi.
"Bạn học Tả Qua, tha.
.
.
.
.
.
Dép lê.
.
.
.
.
."Tôi lấy toàn bộ sức mạnh cùng dũng khí, mới khiến cho mình tiếp tục che trước mặt Tả Qua.
Ánh mắt lạnh thấu xương của Tả Qua nhìn tôi .
Tôi rụt cổ lui ra phía sau từng bước.
Tả Qua tiếp tục dùng cái loại ánh mắt đáng sợ này nhìn tôi.
Tôi lại rụt cổ lui ra phía sau từng bước.
Tả Qua rũ mắt, lông mi thật dài tựa như bãi cỏ, tạo nên một bóng râm dưới đôi mắt ấy.
Trong lúc tinh thần tôi đang hoảng loạn, hắn đột nhiên rút ra tay trái không biết đút ở đâu .
"Anh.
.
.
.
.
.
A.
.
.
.
.
."Tôi hai tay ôm đầu ngồi xổm người xuống, sau đó gắt gao nhắm hai mắt lại.
o(╥﹏╥)o thảm rồi.
.
.
.
.
.
Hắn nhất định là chuẩn bị đánh tôi.
Ô! Hôm nay dù có bị đánh quỳ rạp trên mặt đất cũng nhất định phải được hắn tha thứ, như vậy mới có thể hoàn thành giao dịch với ma quỷ.
Nhưng đợi một hồi lâu nắm tay cũng không hạ xuống, mà chỉ nghe thấy giọng nói của Tả Qua: "Học sinh năm nhất của lớp 11, kẻ trộm dép, không có - giấy cho phép tặng lễ vật - lại đi tặng lễ vật, các người xử lý một chút đi." Hắn nói rất ngắn gọn, giống như mỗi một chữ hắn nói đều là vàng.
Lúc tôi run run mở to mắt, Tả Qua vừa khép lại di động.
Hắn hèn mọn liếc tôi, lời nói lạnh nhạt từ trong miệng của hắn chậm rãi tuôn ra: "Yên tâm, tôi chưa bao giờ làm bẩn tay mình."Sau đó hắn vòng qua tôi, đi thẳng đến lầu dạy học.
Tôi đột nhiên xoay người: "Chờ, chờ một chút!"
Tả Qua giống như cái gì cũng không nghe thấy, tiếp tục bước về phía trước.
Gió thổi tung bay áo khoác của hắn, trên không trung vẽ lên từng đường cong, mà một đầu màu trà tóc ngổn ngang bất kham cũng theo gió đong đưa, như là đối với tôi tùy ý cười nhạo.
Đài phun nước ở lầu dạy học đột nhiên phun nước, trăm ngàn hạt nước trong suốt rơi xuống.
Tôi cố lấy dũng khí, nhìn bóng lưng Tả Qua hô to: "Tôi.
.
.
.
.
.
Tôi, tôi tên là Bối Lộ Lộ, anh phải nhớ kỹ tôi là Bối Lộ Lộ, cũng không phải cái gì mà.
.
.
.
.
.
Kẻ trộm dép.
.
.
.
.
."Nói xong câu đó, tôi ôm gương mặt nóng như than hồng chạy mất.
Mụ mụ à, dũng khí cả đời của con, ngay một khắc này đã không còn lấy một chút rồi!.