Trên người tôi mặc một bộ đồ được thiết kế theo hình dáng của thiên nga, ngay cả váy ngắn - cũng được tạo thành từ lông chim màu tuyết trắng, phần mông lớn giống hệt mông thiên nga, trên đầu còn có một cái mũ giống hệt đầu thiên nga.
.
.
.
.
.
Thật ra trông nó trừ buồn cười ra thì cũng không khó coi lắm, chỉ là.
.
.
.
.
.
Chỉ là.
.
.
.
.
.
(≧◇≦)Khiến cho tôi trong tiết trời lạnh như vậy, lộ tay lộ chân, lại còn phải đứng trong đài phun nước a.
.
.
.
.
.
Một cơn gió lạnh thổi qua, toàn thân tôi lập tức nổi da gà, môi cũng vì lạnh mà run run.
"Oa, nữ thần trộm dép đến rồi, a ha!"
"Nữ thần trôm dép.
.
.
.
.
.
Oa ha ha ha ha.
.
.
.
.
."
Sân thể dục tức khắc trở nên ầm ĩ, tiếng huýt sáo, vỗ tay hết lần này đến lần khác vang lên.
Đội camera của trường điên cuồng ấn máy, đèn liên tục sáng lên, khiến mắt tôi đau nhói.
“Bạn học Bối Lộ Lộ.
.
.
.
.
."Viên Đán đột nhiên tỏ ra nghiêm túc vỗ vai tôi, sau đó một bàn tay chỉnh lại ngực cho thẳng lên, một tay khác lại đẩy mông tôi, một bộ tạo hình kinh điển Lưu Hồ Lan"coi thường cái chết", "Nguyện Thánh Allah phù hộ bạn bình an trở về.
.
.
.
.
."( Thật tình em không biết Lưu Hồ Lan là ai cả - _ -)
"Tôi.
.
.
.
.
." Hai chân tôi run lên giống như gió thổi lá rụng, không ngừng run rẩy.
(.
﹏.
#) hơn nữa bị nhiều ánh mắt đùa cợt ,châm chọc, nhạo báng như vậy nhìn chằm chằm tôi, khiến tôi cảm thấy bất cứ lúc nào mình cũng có thể ngã xuống.
"Đi thôi -"Viên Đán nhẹ nhàng đẩy tôi.
Tôi lảo đảo bước lên từng bước, người trên sân thể dục lập tức theo thứ tự chia làm hai nhóm, nhường cho tôi một con đường nhỏ.
Ở phía bên kia, chính là đài phun nước có thể phát ra tiếng nhạc.
Tôi chần chừ, muốn chạy trốn những vẫn không được.
Nghe đây! Bối Lộ Lộ! Trong lòng có một giọng nói vang lên: nếu cô không chịu trừng phạt, sẽ bị toàn học sinh của"Tam huyễn vương thành" khinh bỉ và cô lập, quan trọng nhất là về sau cô không thể dùng bất cứ cách gì, để thổ lộ với Tả Qua! Nếu nói như vậy, ba tháng sau “ Khế ước tình yêu của ác ma "Nhất định sẽ không thể hoàn thành, mà cô sẽ hại chết sinh mệnh vô tội là Tả Qua! Tất cả sai lầm đều là vì cô, cô phải gánh vác trách nhiệm!
Ô ô ô, đúng vậy! Tôi phải gánh vác, không thể ích kỷ như vậy được! T﹏T
Gió lạnh thấu xương tiếp tục thổi, tôi tựa như bị đưa vào một thế giới chỉ toàn là tuyết, tay lạnh quá, chân lạnh quá, toàn thân đều lạnh quá.
.
.
.
.
.
Gió lạnh tựa như roi da, một lần lại một lần quật lên cơ thể tôi.
Nhưng mà, mặc kệ thời tiết lạnh như thế, tôi chỉ cúi đầu, trong tiếng cười của các học sinh từng bước một đi đến đài phun nước âm nhạc.
Lúc đến gần đài phun nước, tôi nhìn thấy vẻ mặt tà ác của Tả Qua!
Hắn ngồi trên"sô pha da dê ".
.
.
.
.
.
Không! Phải nói là ngồi trên một con ếch đá nằm sấp! Chỉ là trên lưng con ếch kia có một tấm da dê mềm mại, do đó đã hình thành nên "sô pha da dê".
Tả Qua nhàm chán xoay chiếc nhẫn Phỉ Thúy trên tay, sau đó miễn cưỡng giương mắt nhìn tôi: "Bỏ cuộc đi, nơi này không phải nơi kẻ ngốc có thể đùa giỡn."
Lời của hắn vừa dứt, cột nước của suối phun đột nhiên tăng mạnh công suất nước, tràn ra những hạt nước che đi dung nhan tuấn mỹ của Tả Qua.
Hơi nước xinh đẹp, khiến cho hàng lông mi như hắc thạch của hắn rực rỡ khiến người ta mê mẩn .
Tôi rất lạnh, rất lạnh rất lạnh, lạnh đến mức không thể nói chuyện, khiến mỗi bước đi giống như cực hình.
Nhưng tôi biết bây giờ còn chưa phải lạnh nhất, chỉ khi tôi đứng trong đài phun nước, mới có thể hiểu được cái gì là lạnh đến cực hạn.
Tôi run run thân mình, cuối cùng không chút do dự, chính nghĩa không thể chùn bước, thề sống chết bước lên bậc thang thẳng tiến đài phun nước.
Một, hai, ba.
.
.
.
.
.
Bọt nước nhảy múa cùng tôi.
Bốn, năm, sáu.
.
.
.
.
.
Hạt nước xuyên qua người tôi.
Bảy, tám, chín.
.
.
.
.
.
Dòng nước chảy xuống tay tôi.
Mười, mười một.
.
.
.
.
.
Rốt cục, trên mặt trên người của tôi đều là những hạt nước, đông cứng toàn thân tôi.
Sân thể dục vào giờ khắc này giống như dùng ma pháp chợt yên tĩnh trở lại, đài phun nước thong thả, bắt đầu ca hát -
Bông tuyết bay lượn trên hồ thiên nga
Tích tụ hạnh phúc
Ma pháp chấm dứt lúc mười hai giờ
Tôi chọn khiêu vũ
Tôi kiễng mũi chân, đong đưa cánh tay đã đông lạnh đến mất cả tri giác, khó khắn nhảy lên múa điệu thiên nga uyển chuyển tao nha.
Thật ra nếu thời tiết không lạnh như thế, mà tôi mặc đồ cũng không ít như thế, thì tôi thật sự rất thích khiêu vũ, bởi vì lúc khiêu vũ tôi sẽ rất vui, lúc khiêu vũ tôi có thể trút hết mọi đau khổ.
Ngủ say một trăm năm
Nhiệt độ lạnh như băng
Đợi lúc bạn chấm dứt
Khiến muà đông lãnh khốc tan chảy
Trên người tôi dính toàn hạt nước, nhưng tôi lại thấy tê tê, thân thể không hề cảm giác lạnh, chỉ biết xoay tròn xoay tròn lại xoay tròn, giống như thân thể nặng trịch này không phải của mình.
Đài phun nước âm nhạc vẫn tiếp tục hát, không khí trong sân thể dục có chút quỷ dị.
.
.
.
.
.
Cùng tôi cùng nhau khiêu vũ
Tình yêu sẽ hóa giải nỗi khổ
Cùng ta cùng nhau khiêu vũ
Khiến mỗi bước đi của bạn không còn tăm tối
Xoay tròn trong trang phục lông vũ.
.
.
.
.
..