Du Nhược Tâm khoác lên mình bộ váy đỏ, đội mũ phượng lên đầu, sau bị nhét giẻ vào miệng rồi trói lên kiệu hoa.
Đến mức cô còn chẳng có cơ hội được hỏi cô sẽ kết hôn với ai.
Nhưng rồi nhanh thôi, cô đã có được đáp án.
Tiếng kèn Souna mở đường, kiệu hoa ra cửa tiến vào con đường phía trước.
Đường phố vắng lặng được một lúc thì nổ tung.
“Nhà họ Du điên à, sao lại gả con gái đi làm vợ lẽ cho lão già bảy mươi tuổi nhà họ Lý vậy?”
“Ngươi biết cái đếch gì, cô ba nhà này có được cha mẹ thương quái đâu, năm ngoái nàng lâm bệnh, tưởng sắp nghẻo tới nơi, mãi mới cứu được, nghe bảo ốm đến mức người như xác chết, có mỗi nhà họ Lý muốn thôi.”
“Gả rồi đến lúc lão Lý chết, nhà họ Lý cũng chẳng có con cháu thì chẳng phải gia sản nhà người ta rơi sạch vào tay nha đầu này à.”
“Người ta bảo hổ dữ không ăn thịt con, nhà họ Du cũng trọng danh dự thế mà lại không biết xấu hổ thế này!”
“Ôi, đời giờ tao loạn, phải có trong tay ít tiền mới yên tâm được.”
Du Nhược Tâm nghe tiếng xì xào bên ngoái, dần dần ngừng giãy giụa.
Lòng cô rộ lên một xúc cảm kỳ lạ, chẳng phải tức giận, đau lòng hay thất vọng mà ấy là một nỗi sợ như sắp xảy ra chuyện tày trời.
Chợt, bên ngoài hỗn loạn.
Vô vàn tiếng hét thảm thiết vang lên, cô ngửi thấy mùi máu nồng nặc trong không khí.
Con đường bỗng lặng yên trở lại.
Gió thổi hiu hiu, có người vén màn kiệu lên.
Anh nói: “Đừng sợ, ta tới rồi.”
Tống Trực.
Du Nhược Tâm ngồi trong hang núi chăm chú nhìn ánh lửa đỏ rực, tim đập thình thịch như trống đánh.
Tống Trực ngồi bên cạnh bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt anh trong veo.
Du Nhược Tâm: “Chàng không nên…”
“Ta xin lỗi.” Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Ta tới dẫn em đi.”
Ánh mắt cô xót xa, nắm chặt vạt áo anh.
“Chàng không nên tới đây… Bọn họ vẫn tìm chàng suốt…”
Anh thở dài thật khẽ, hai tay ôm gò má cô, buộc cô phải nhìn mình.
“Nhược Tâm.” Anh nói: “Em biết không, ta phải lòng em rất lâu, rất lâu rồi.”
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô.
“Em cũng… phải lòng chàng rất lâu… rất lâu…”
Anh hôn cô, từng nụ hôn cứ thế nối tiếp nhau, cái hôn sau lại sâu hơn cái hôn trước, tay anh ôm chặt eo cô, lồng ngực nóng bỏng áp lên con tim loạn nhịp của cô, hừng hực kịch liệt.
Đột nhiên anh buông cô ra, đứng lên nhìn phía ngoài hang núi.
Du Nhược Tâm: “Sao vậy?”
Anh quay đầu, nét mặt lạnh đi.
“Lính đuổi đến rồi.”
Cô chẳng ngờ rằng binh lính lại đông, lại nhanh đến vậy, hình như – đã chuẩn bị kĩ càng rồi mới đến.
Anh cõng cô chạy vùn vụt giữa cánh rừng đen mịt, đuốc đỏ sau lưng như rồng lửa uốn lượn quanh ngọn núi, tiếng vó ngựa, thét gào đinh tai nhức óc.
Du Nhược Tâm cuối cùng đã hiểu ra cảm giác sợ hãi đó là gì.
Cô xuất giá chính là cái bẫy để lôi Tống Trực vào tròng.
Hai người không còn đường trốn, bị dồn đến bên vách đá.
Tống Trực xông tới giao chiến với cả ngàn binh lính.
Anh ngã xuống bại trận rồi chết đi.
Anh không bị giết chết mà vì trúng độc của cô nên mới mất mạng.
Miêu Thúy Đào cứu sống cô và cũng chính là kẻ đã hại độc cô – Trung Tràng có thể biến máu và nước bọt của cô thành độc tố mà chẳng thuốc nào có thể chữa được.
Chớp mắt cô bỗng ngộ ra vì sao Miêu Thúy Đào lại nói cô sẽ “sống không bằng chết.”
Du Nhược Tâm bị giải về nhà họ Du, cấm cửa.
Không hiểu sao người nhà lại không giết cô, đã vậy còn rất sợ cô chết là đằng khác.
Thậm chí để đề phòng việc cô sẽ tự vẫn mà bọn họ còn đưa Miêu Thúy Đào tới.
Miêu Thúy Đào kiệm lời hẳn, nhất là mỗi khi đối mặt với Du Nhược Tâm, lúc nào cũng dè dặt.
“Đừng trách em mà, khi đó suýt nữa thì nàng đã vào âm phủ rồi, chỉ có Trung Tràng mới kéo dài mạng của nàng được thôi.”
“Cha nàng không cho em nói, ngài nói nếu nàng biết nàng sẽ tự sát.”
“Nàng là bệnh nhân duy nhất mà em cứu được…”
“Em… Không muốn nàng chết…”
“Ngươi không sợ độc của ta à?” Du Nhược Tâm hỏi.
“Cuối cùng nàng cũng nói chuyện rồi! Nửa tháng này em nóng lòng kinh lên được, em còn tưởng… Nàng không quan tâm em nữa…” Cậu lau nước mắt trả lời.
“Ngươi không sợ ta?” Du Nhược Tâm hỏi lại một lần nữa.
“Có trăm loại độc em cũng chẳng bị nhiễm đâu!” Cậu đáp: “Em có thể cứu nàng ra ngoài, chúng ta đến Miêu Cương ở ẩn trong núi sâu, có lẽ nơi đó đẹp lắm!”
Du Nhược Tâm lắc đầu: “Ta không đi.”
Miêu Thúy Đào rơi vào trầm tư.
“Nàng đừng chờ hắn nữa, hắn đã chết rồi.
Thi thể bị chó hoang xé nát, thái tử đốt núi, tro cốt cũng chẳng còn.”
“Ta biết.” Cô nói: “Ta biết…”
“Thế sao nàng lại…”
“Ngươi có thể dò la tin tức bên ngoài giúp ta không?”
“… Được.”
Du Nhược Tâm ở lại, Miêu Thúy Đào cũng ở lại chăm sóc cô.
Hằng ngày cậu sẽ đi nghe ngóng đủ mọi chuyện ở ngoài đường rồi về kể cho cô nghe.
Ví dụ như: Thái tử lấy lý do nhị hoàng tử thông đồng với Tống Trực để lật đổ nhị hoàng tử, ngôi vị thái tử vốn bấp bênh đã được an toàn.
Ví dụ như: Bệnh tình đức vua trở nặng, vô phương cứu chữa, ngày qua ngày lại càng nặng hơn.
Ví dụ như: Quân phản loạn càng ngày càng đông, đã gần tới kinh thành, rất nhiều thế gia và quan lại triều đình lên kế hoạch chạy trốn.
Ví dụ như: Lão Du thành tri kỷ của thái tử, ông đang nuôi giấc mộng xuân thu được phong làm tể tướng.
Ví dụ như: Thủ lĩnh của nhóm phản loạn là giang hồ kiệt xuất, nghe bảo có kẻ thù khiến hắn căm thù đến tận xương tủy, kẻ đó đã giết tám vị tướng của hắn, kẻ đó tên Tống Trực.
Du Nhược Tâm chẳng sốt ruột, cô cứ kiên nhẫn đợi.
Cô tin rằng ông Du giữ lại mình chắc chắn là do cô còn có ích.
Chỉ cần có ích thôi thì cô sẽ có cơ hội.
Xuân đi, thu tới.
Quân phản loạn đã đến tận kinh thành, một trăm nghìn quân đóng bên ngoài thành bao vây kinh thành.
Triều đình loạn lạc đến mức có kẻ còn chạy ra đầu hàng lúc nửa đêm nhưng tất cả đều bị giết sạch.
Đức vua trở bệnh, có thể buông tay về trời bất cứ lúc nào, thái tử sợ vỡ trận nên phái ba tên sứ giả đi đàm phán, chấp nhận lấy sông làm ranh giới với quân phản loạn rồi cùng nhau cai trị hai nước.
Thủ lĩnh phản tắc chấp thuận nhưng đưa ra một yêu cầu.
Hắn muốn một người, Du Nhược Tâm.
Hắn nói nghe bảo Du Nhược Tâm là mỹ nhân số một kinh thành, mong mỏi đã lâu nên muốn được gặp mặt một lần.
Ông Du như sắp khóc đến nơi.
Lúc hắn đến, Du Nhược Tâm vừa thay một bộ váy mới, cô đứng hàng cây mỉm cười.
Ông Du ngớ người rất lâu, rồi quỳ phịch xuống mặt đất.
“Con gái ngoan của ta, cha thật lòng xin lỗi, cha cũng bị ép phải làm vậy.
Vì người mẹ đã mất mà con phải cứu cha đi, cứu lấy nhà họ Du, cứu lấy toàn bộ kinh thành!”
“Được, con đi.” Du Nhược Tâm nói.
“Nhưng mà con có một yêu cầu.”
Yêu cầu của cô rất đơn giản, cô muốn được gặp thái tử.
Thái tử đồng ý.
Hôm đến thành, cô dậy rất sớm, tỉ mỉ chọn trang phục một giờ đồng hồ.
Không rõ vì tác dụng của “Trung Tràng” hay vì quá lâu rồi không ra nắng mà da cô càng ngày càng trắng, sáng như bạch ngọc vậy.
từng nét trên khuôn mặt lại được tôn thêm khí chất tiên tử.
“Nàng phải đi thật sao?” Miêu Thúy Đào to giọng sau lưng cô: “Nàng biết rõ bọn họ đang lợi dụng chất độc trong người nàng để giết thủ lĩnh của quân phản loạn mà, nàng sẽ chết!”
Du Nhược Tâm cài trâm bạch ngọc lên tóc, đó là cây trâm Tống Trực tặng cô, dù đó chỉ là loại ngọc bình thường nhất nhưng lại trong nhất, lấp lánh như nước chảy.
“Ta biết.
Ta ở lại đến giờ để đợi ngày hôm nay.” Du Nhước Tâm đứng lên, vuốt lại nếp nhăn trên ống tay áo: “Bọn họ giữ ta lại cũng vì ngày này.”
“Du Nhược Tâm!” Miêu Thúy Đào nắm cổ tay cô, lúc này cô mới nhận ra chàng thiếu niên trông gầy yếu nhưng giờ đã cao hơn mình rồi.
Cô mỉm cười: “Mai này đi chốn giang hồ đừng dùng tên thật, đáng yêu quá không uy hiếp được.
Ta nghĩ cho em cái tên mới, từ giờ em sẽ là Quỷ Thần Độc Thánh.”
Du Nhược Tâm đi không ngoảnh đầu, chẳng còn luyến tiếc.
Hình như cô nghe thấy tiếng khóc của Miêu Thúy Đào, nhưng có lẽ cô nghe nhầm rồi.”
Kẻ sau này muốn đàn áp giang hồ thì sẽ không để nước mắt rơi.
Trong phòng lớn nhà họ Du, thái tử đã đến.
Lần đầu tiên trong đời Du Nhược Tâm thấy thái tử ở khoảng cách gần đến như này.
Đó là người đàn ông đương tuổi sắp già với dáng người phát tướng, dù đã mặc cẩm bảo hoa lệ thì cũng chẳng giấu được vẻ tàn ác của gã, hiện tại với quá khứ một thái tử đứng ngắm hoa từ mấy năm trước như hai người khác hẳn nhau.
Thái tử hồi đó còn mang hơi thở của hoàng gia chứ lúc này đây chỉ thấy u ám ác độc.
Thái tử nhìn Du Nhược Tâm mà đơ cả người, nét kinh ngạc xẹt qua gương mặt gã nhưng đã biến mất rất nhanh.
“Ngươi là Du Nhược Tâm?”
“Dân nữ tham kiến thái tử điện hạ.” Du Nhược Tâm quỳ gối, làn váy trắng như tuyết xòe trên mặt đất như bông hoa quỳnh đang nở rộ.
Thái tử bước lên phía trước như muốn đỡ cô dậy, song cuối cùng vẫn thu tay về.
“Lần này ngươi đi vì kinh thành, vì quốc gia, ta sẽ không bao giờ quên chiến công của ngươi! Nhà họ Du các người được nhân ơn vua đời đời kiếp kiếp, vinh dự trăm đời.”
“Đội ơn thái tử điện hạ!”
Già trẻ gái trai nhà họ Du quỳ rạp xuống đất, cảm động rơi nước mắt.
“Du Nhược Tâm, ngươi còn lời muốn nói?” Thái tử hỏi.
Cả tay cả đầu Du Nhược Tâm chạm xuống đất.
“Trước khi Tống Trực chết, chàng có lời để lại cho thái tử điện hạ.”
“Sao?!!”
Thái tử kinh hãi, tiến lên phía trước một bước.
Chính bước này đã làm giày gã chỉ còn cách đầu cô có ba tấc.
Cô nhào tới, hung hãn phập răng vào bắp chân thái tử.
“A!”
“Thái tử điện hạ!”
“Bảo vệ thái tử điện hạ!”
“Kéo ra! Mau đỡ người!”
“Không thể dùng kiếm, máu nàng có độc!”
“Đánh bằng gậy, đánh mạnh vào!”
Biết bao nhát gậy gỗ đập lên người Du Nhược Tâm, cô nghe rõ tiếng chân tay gãy gập, nghe thấy tiếng xương sống gãy đi, miệng cũng nếm được vị máu tanh, đó là máu của cô mà cũng là máu của thái tử.
Da thịt cô rụng rời, người xung quanh hãi hùng tản ra, thái tử thì kêu la thảm thiết như con lợn bị thịt, nghe mà muốn bật cười.
Rất nhiều bàn tay giữ tóc rồi bóp chặt cổ cô, gắng sức kéo cô.
Miệng cô rách toác, răng rụng rơi đầy trên mặt đất mang theo máu, nước bọt và phần thịt bắp chân của thái tử điện hạ.
Người người nhào tới bên thái tử hét váng trời, dẫn đầu là cha của Du Nhược Tâm, lão đang phát điên lắm rồi.
“Nhanh tìm Miêu thần y!! Để thần y đến giải độc!”
“Thưa ông, không thấy Miêu thần y đâu!”
“Gì!!”
Du Nhược Tâm nhoài trên đất rất muốn nói cho bọn họ biết độc dược trong người cô tên Trung Tràng, một khi đã nhuốm vào máu, vào nước bọt thì không thuốc nào cứu nổi.
Tuy nhiên, cô không thể nói ra thành lời.
Ánh mắt cô mờ dần đi, cô nghe tiếng gió thổi lá cây xào xạc ở ngoài nhà như đang phát một khúc ca dài.
Cô nhớ ra ngày mai là hàn lộ (*), tiết khí đánh dấu lần đầu tiên cô được gặp Tống Trực.
(*) Hàn lộ là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên.
Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 8 hay 9 tháng 10 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 195°.
Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại
Hai mắt Du Nhược Tâm từ từ khép lại.
Có người nói trước khi chết, con người sẽ nhìn lại quãng thời đẹp nhất trong cuộc đời mình.
Vậy mà cô lại chẳng thể thấy bất cứ điều gì.
Trước mắt cô chỉ còn lại bóng đen vô tận.
Đúng thế, cô còn tư cách gì để được nhìn anh thêm lần nữa…
A Trực, mong cho chàng đời đời kiếp kiếp sẽ không phải gặp lại em.
*
Tác giả có lời muốn nói:
BGM đề cử: Hẹn Uớc Đào Hoa.
Đây là truyện HE thật đấy! Đừng đánh tui *ôm đầu chạy trốn*.