11 năm hạ chí

 
“Chào buổi sáng, chào buổi chiều, chúc ngủ ngon. Và cả, chúc mừng sinh nhật.”
 
— Phòng thí nghiệm rượu Sherry (Giấc mơ năm thứ chín)
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
-
 
Trường Minh không hay xảy ra chuyện này.
 
Mọi người không tụ tập xung quanh, mà tò mò quan sát từ xa.
 
Hạ Li đứng ở hành lang trên lầu, không hề đi xuống.
 
Trong bóng đêm, chỉ thấy Âu Dương Tịnh tiến lên nửa bước, hơi nghiêng người về phía trước, điệu bộ háo hức và chân thành.
 
Không thể nghe rõ cô ấy nói gì, nhưng chắc hẳn là một nội dung rất dài.
 
Yến Tư Thời ở đối diện im lặng, chờ cô ấy nói xong thì anh lên tiếng.
 
Âu Dương Tịnh đưa tay lên che mặt, xoay người bỏ chạy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô ấy chạy đến con đường rợp bóng cây bên cạnh khoảng đất trống, một người từ dưới gốc cây bên đường đi ra, ngăn cô ấy lại, ôm lấy vai cô ấy. Là Lâm Thanh Hiểu.
 
Anh không đứng đó nữa, quay người đi về phía đường cây xanh.
 
Khi đi ngang qua Lâm Thanh Hiểu và Âu Dương Tịnh, anh thậm chí còn không hề chớp mắt dù chỉ một cái.
 
Trong bóng tối không nhìn rõ vẻ mặt anh, chỉ cảm thấy bóng dáng ấy rất lạnh lẽo và cô độc.
 
Cô nhìn chằm chằm Lâm Thanh Hiểu và Âu Dương Tịnh một lúc, sau đó đi xuống lầu.
 
Dưới bóng cây, Âu Dương Tịnh vùi mặt vào vai Lâm Thanh Hiểu, nhỏ giọng nức nở.
 
Chiếc áo khoác lông vũ cô ấy đang mặc có cổ áo bằng lông, gió lạnh thổi qua làm lớp lông tơ run lên, giống như chính cô ấy vậy.
 
Hạ Li lấy ra một gói khăn giấy từ trong túi, rút ra một tờ, lẳng lặng đưa qua đó.
 
Lâm Thanh Hiểu nhận lấy, nhét vào trong tay Âu Dương Tịnh.
 
Mọi người lần lượt đi qua, liếc nhìn qua đây.
 
Hạ Li đẩy Lâm Thanh Hiểu và Âu Dương Tịnh vào sâu trong bóng cây, một mình đứng về phía trước, chặn những ánh mắt tò mò lại.
 
Lúc này, Đào Thi Duyệt và hai bạn nữ lớp 20 đi tới.
 
Hẳn là bọn họ cũng đang thảo luận vừa rồi chuyện, Đào Thi Duyệt nói với hai cô gái: “... Chưa thân quen gì mà đã đòi tỏ tình, thế thì có khác gì tự sát đâu.”
 
Thật ra giọng nói của Đào Thi Duyệt cũng không tính là lớn.
 
Nhưng Lâm Thanh Hiểu lại mắt sắc nhìn lên: “Cậu đang nói ai đấy?!”

 
Đào Thi Duyệt dừng lại, hơi sửng sốt, có lẽ là không chú ý đến dưới bóng cây còn có người khác.
 
Cô ta nhún vai: “Cũng đâu có bảo cậu đâu, cậu kích động cái gì?”
 
“Nói xấu sau lưng người khác thì bản lĩnh quá cơ.”
 
“Ở trước mặt tôi cũng dám nói đấy. Tôi nói có sai sao?”
 
Lâm Thanh Hiểu cười lạnh. “Cậu thì tiếp xúc với người ta đấy, thân quen thật đấy, vậy sao lại không đi tỏ tình với người ta đi?”
 
“...” Đào Thi Duyệt nín họng.
 
Hai người vốn đã không ưa nhau, tính tình Lâm Thanh Hiểu lại thẳng thắn, hoàn toàn trở thành tình thế đối chọi gay gắt.
 
Lúc này Âu Dương Tịnh kéo Lâm Thanh Hiểu, nhỏ giọng nói: “Hiểu Hiểu, thôi đi, đừng nói nữa…”
 
Lâm Thanh Hiểu không kìm được tức giận. “Không phải chỉ đẹp trai một tí thôi sao, có gì mà hơn người chứ. Cậu xinh đẹp như vậy, có điểm nào mà không xứng với cậu ta chứ. Chỉ có loại người mắt đặt trên đỉnh đầu như bọn họ…”
 
“Đừng nói cậu ấy như vậy…” Giọng Âu Dương Tịnh như sắp vỡ ra.
 
Lâm Thanh Hiểu trợn mắt nhìn Đào Thi Duyệt, không thèm nói chuyện với cô ta nữa, chỉ thấp giọng an ủi Âu Dương Tịnh.
 
Đào Thi Duyệt hừ một tiếng, rồi rời đi với đám bạn.
 
Sau một lúc lâu, cuối cùng Âu Dương Tịnh cũng bình tĩnh lại một chút.
 
Lớp trang điểm trên mặt cô ấy đã trôi hết, nhưng vẫn mỉm cười với Lâm Thanh Hiểu và Hạ Li, nhún vai và nói: “Thật ra thì cũng không sao, nếu không thì tớ sẽ mãi đau đáu về chuyện này, không thể nào tập luyện và học tập thật tốt được. Bây giờ bị từ chối rồi, có thể buông xuống được rồi.”
 
“Cậu ta nói gì thế? Có phải nói những lời rất khó nghe không?” Nhìn tư thế của Lâm Thanh Hiểu, rõ ràng là nếu Âu Dương Tịnh nói “Đúng vậy” một cái, thì cô ấy sẽ tự mình đến tính sổ với Yến Tư Thời ngay.
 
“Không phải.” Âu Dương Tịnh vội vàng nói: “Cậu ấy nói rất cảm ơn tớ vì đã coi trọng cậu ấy, thực ra bản thân cậu ấy rất tệ, không tốt như tớ nói. Hiện tại cậu ấy còn có chuyện quan trọng hơn cần lo, cho nên không có tâm trạng để suy xét những chuyện ngoài lề…”
 
Hạ Li nghe, trong lòng như bị gió lạnh đêm nay thổi vào.
 
Cảm giác khổ sở như thể mình cũng đã bị từ chối một lần.
 
Đó là phong cách của Yến Tư Thời, khéo léo nhưng lạnh lùng đến mức không thể vượt rào.
 
Lâm Thanh Hiểu hỏi: “Chuyện quan trọng hơn là chuyện gì? Không phải là du học sao?”
 
“Có lẽ là không, tớ cảm thấy thế. Cậu ấy rất chân thành.”
 
Âu Dương Tịnh thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng: “Tớ sẽ quay lại lớp học, Hiểu Hiểu, còn các cậu thì sao?”
 
Lâm Thanh Hiểu nói: “Có lẽ phải thu dọn trang phục của lớp bọn tớ một chút. Lát nữa tớ sẽ đến lớp cậu tìm cậu, tớ sẽ đãi cậu ăn kem.”
 
“Được.” Âu Dương Tịnh vẫy tay với bọn họ. “Tạm biệt.”
 
Hạ Li nhìn bước chân và bóng lưng nhẹ nhàng của Âu Dương Tịnh, nhất thời trong lòng chỉ cảm thấy hâm mộ.
 

Hâm mộ lòng dũng cảm của cô ấy, hâm mộ việc cô ấy sẽ có một nét vẽ mạnh mẽ rực rỡ như vậy để sau này nhớ lại.
 
Thanh xuân đâu phải thế này, làm gì có nhiều cân nhắc tính toán, suy nghĩ cặn kẽ như vậy.
 
Nhiều chuyện buồn, khóc một hồi, ngày hôm sau vẫn có thể mang đôi mắt sưng húp như quả hạch đào đến lớp tự học buổi sáng đúng giờ.
 
Quay trở lại lớp học trên lầu.
 
Đào Thi Duyệt định tổ chức cho mọi người hát karaoke cả đêm để ăn mừng thành công của buổi biểu diễn, vừa hay ngày mai là ngày nghỉ, một cơ hội hiếm có. 
 
Có người thì đồng ý, cũng có người nói là trong nhà quản rất nghiêm, không được đâu.
 
Nếu là ngày thường, chắc chắn Lâm Thanh Hiểu sẽ dẫn Nhiếp Sở Hàng đến chơi cùng.
 
Nhưng cô ấy vừa cãi nhau với Đào Thi Duyệt xong.
 
Cô ấy thì thầm với Hạ Li: “Hạ Hạ, muốn thì cậu cứ đi đi, không cần quan tâm đến tớ.”
 
Hạ Li lắc đầu. "Tớ không đi đâu, tớ chỉ muốn trở về ngủ thôi."
 
Yến Tư Thời đã đi rồi.
 
Hạ Li không còn hứng thú, không muốn tham gia vào cuộc náo nhiệt này.
 
Mọi người đều đã thay trang phục biểu diễn ra, sau khi đếm số lượng chính xác, phụ huynh của lớp phó lao động đến đón thì mang về luôn, ngày mai Lâm Thanh Hiểu và lớp phó văn nghệ sẽ cùng cậu ấy đi trả đồ.
 
Lâm Thanh Hiểu và Âu Dương Tịnh đã cùng nhau rời đi rồi; Từ Ninh luôn tỏ ra không mấy hứng thú với mấy hoạt động ca hát này, nên không tham gia vào hoạt động do Đào Thi Duyệt tổ chức, dự định trực tiếp về nhà.
 
Hạ Li cùng cô ấy đi ra ngoài.
 
Xuống lầu, Hạ Li bị Vương Sâm chặn lại.
 
Dường như cậu ấy vẫn như người ngoài cuộc: "Cậu có thấy Yến Tư Thời không? Sao tớ mới đi WC một lát mà cậu ấy lại biến mất rồi, đến bây giờ vẫn chưa quay lại."
 
Hạ Li cố ý trêu chọc cậu ấy: "Cậu có quen tớ không?"
 
Cô vừa hỏi đã làm Vương Sâm không biết phải làm sao, cậu ấy cố ý đẩy gọng kính, cẩn thận nhìn cô chằm chằm: "Tớ nhận nhầm rồi sao? Cậu không phải là người đã từng ăn cơm chiều với tớ..."
 
Hạ Li vốn đang buồn bực, lúc này lại cười thành tiếng, nói: "Yến Tư Thời đã đi rồi."
 
"... Quá xấu xa rồi! Thế mà chẳng thèm báo với tớ một tiếng."
 
"Đám Đào Thi Duyệt muốn đi hát, cậu không đi sao?"
 
Vương Sâm: "Không đi. Loại hoạt động giải trí này thì có ích gì? Nhàm chán."
 
"..."
 

Sau khi Hạ Li nói lời tạm biệt với Vương Sâm, thì đi bộ đến cổng trường với Từ Ninh.
 
Ba của Từ Ninh lái xe đến đón nên rời đi trước.
 
Hạ Li đi loanh quanh trong hiệu sách còn chưa đóng cửa ở trước cổng trường, mua một ít ngòi bút mới.
 
Khi đang đi ra ngoài, thì tình cờ nhìn thấy đám Đào Thi Duyệt đang đi về phía phố Thiên Tinh.
 
Tiếng cười vang trong đêm.
 
Cô đang đi trên đường, lấy điện thoại di động ra, tìm chữ "Y" trong danh bạ.
 
Chỉ nhìn vào chữ cái kia, không có hành động gì thêm.
 
Cô cầm di động, ngẩng đầu lên, nhìn vầng trăng vàng hình lưỡi liềm trên ngọn cây, thở ra một làn sương trắng.
 
Trong lòng có cảm giác mất mát ướt át, như thể vẫn còn nhiều điều muốn nói, hoặc cảm thấy hụt hẫng sau khi tiệc tối kết thúc.
 
Đêm nay, có người vui, có người buồn, có người không rõ tung tích, có người buồn bã mất mát.
 
Năm 2008, năm chỉ thuộc về tuổi 16, đã kết thúc như thế.
 
-
 
Trong bài kiểm tra cuối học kỳ này, Hạ Li lần đầu tiên lọt vào top 10 của lớp, đứng thứ tám.
 
Vì phải hỗ trợ công tác chấm điểm và thống kê, nên cô biết điểm và thứ hạng của mình từ rất sớm.
 
Thầy Trang chủ nhiệm đến xem điểm, giáo viên Địa lý, cô Ngô cố ý lấy bài kiểm tra của cô ra khoe với thầy Trang: “Cán bộ môn Địa lý của tôi, môn Địa lý học kì này đúng thật là tiến bộ vô cùng rõ rệt.”
 
Thầy Trang gật đầu: "Đúng vậy. Vậy thì làm cán bộ môn là đúng rồi."
 
Thầy Trang không thích cười, khi khen người ta luôn căng mặt ra, khiến trong lòng Hạ Li rùng mình, thầm nghĩ thà thầy phê bình vài câu còn đỡ hơn.
 
Cô Ngô nói: "Giữ vững trạng thái này, không ngừng cố gắng nha."
 
Nhiều học sinh và giáo viên trong lớp có thể thân thiết như bạn bè, chẳng hạn như lớp trưởng, chẳng hạn như Tiêu Vũ Long, nếu đổi thành bọn họ, vào lúc này có lẽ sẽ có thể nói đùa vài câu với giáo viên.
 
Cô không giỏi ăn nói lắm, luôn cảm thấy xấu hổ, nên chỉ có thể nói được một câu: "... Em sẽ tiếp tục cố gắng ạ."
 
Vừa quay lại lớp học, Lâm Thanh Hiểu và Từ Ninh đã gửi mấy mẩu giấy nhỏ đến, đều là muốn cô báo điểm.
 
Ngày nào Lâm Thanh Hiểu cũng tám chuyện với đám chị em, mập mờ với Nhiếp Sở Hàng, còn cả cày phim, theo đuổi ngôi sao nổi tính, đọc sách ngoài lề... Cô ấy hoàn toàn không thể tập trung vào việc học được.
 
Nhưng cô ấy rất thông minh, dù chơi bời các thứ, nhưng vẫn có thể duy trì được thứ hạng ổn định trong mỗi bài kiểm tra.
 
Lần này Lâm Thanh Hiểu đứng thứ 14 và Từ Ninh đứng thứ 22, không khác mấy so với bảng xếp hạng kỳ thi hàng tháng thông thường.
 
Mới lớp 11, mọi người không có cảm giác khẩn trương cho lắm, hơn nữa kỳ nghỉ đông sắp đến, đầu óc cũng hơi xao nhãng.
 
Hạ Li tự hỏi liệu mình có phải là người duy nhất không mong đợi kì nghỉ hay không.
 
Một khi rời khỏi trường, cô sẽ hoàn toàn không còn giao thoa gì với Yến Tư Thời nữa.
 
Quê của Hạ Li là ở một thị trấn nhỏ trong huyện, vì ông bà nội và ông bà ngoại của cô vẫn còn khỏe mạnh, nên năm nào cũng về quê ăn Tết.
 
Cô học tiểu học ở quê, sau khi chuyển đến thành phố Sở vào năm đầu cấp hai thì dần xa cách với các bạn học tiểu học trong huyện, về quê không có người chơi cùng, nhàm chán muốn chết.
 
Trò giải trí duy nhất là dùng điện thoại di động để trò chuyện với Lâm Thanh Hiểu và Từ Ninh trên Q.Q.

 
Vào thời điểm đó, Q.Q vẫn là một chương trình JAVA, tín hiệu ở vùng quê không tốt, thường xuyên bị mất kết nối. Phí lưu lượng đắt đỏ, lên Internet cũng chỉ dám mở chế độ không hình ảnh.
 
Internet không tốt, khi không có việc gì làm, thì cô sẽ đọc cuốn sách gốc tiếng Anh kia, như thể đấu tranh với chính mình, thề sẽ đọc xong trong vòng ba tháng.
 
Sau khi trở về thành phố Sở vào mùng 6 Tết, Hạ Li phải cùng ba mẹ đi chúc Tết từng đồng nghiệp và lãnh đạo một.
 
Nhà La Vệ Quốc ở trung tâm thành phố, ngôi nhà mới được trang hoàng vào mùa hè năm ngoái, vừa mới chuyển đến trong Tết Âm lịch.
 
Ba phòng ngủ và hai phòng khách, rộng rãi và sáng sủa.
 
Hạ Kiến Dương vô cùng hâm mộ.
 
La Vệ Quốc nói, vài năm nữa thành phố Sở sẽ tổ chức Đại hội thể thao cấp tỉnh, đến lúc đó giá nhà đất nhất định sẽ tăng vọt, muốn mua nhà thì phải tranh thủ ngay.
 
Hạ Kiến Dương ngại ngùng cười nói “Đúng vậy”.
 
Mỗi lần Hạ Li nhìn thấy cảnh này, cô đều cảm thấy đau đớn, thầm nghĩ có gì hơn người cơ chứ.
 
Trên bàn cơm, La Vệ Quốc hỏi thăm kết quả kỳ thi cuối kỳ của Hạ Li.
 
Hạ Li còn chưa nói chuyện, thì Hạ Kiến Dương đã mở miệng trước. "Lần này đứng thứ 8 trong lớp."
 
Sau khi La Vệ Quốc nghe xong, thì đánh đứa con trai đang gặm đùi gà của mình một cái. "Khi nào thì con mới thi được điểm như vậy chứ hả!"
 
La Uy gần như mặt vùi vào trong bát cơm, ngẩng đầu trừng mắt: "Làm cái gì đấy!"
 
Ở các khía cạnh khác La Vệ Quốc đều vẻ vang, nhưng riêng đứa con trai La Uy đang học lớp 9 này lại là vấn đề nan giải: yêu đương, hút thuốc, đánh nhau, đi tiệm net, giao du với dân xã hội… Ngoại trừ học tập ra, thì cái gì cũng làm.
 
Mặc dù vậy, La Vệ Quốc vẫn có một điểm cảm thấy hơn hẳn Hạ Kiến Dương: Dù điểm số của con gái cậu có tốt đến đâu, thì nó cũng chỉ là một đứa con gái mà thôi.
 
Hạ Li không thích đám con trai lưu manh, là bắt nguồn từ La Uy.
 
Cô thực sự ghét cái tên này.
 
Ngày đầu tiên khi cô chuyển đến trường cấp hai của thành phố Sở, La Uy, khi đó vẫn còn là học sinh tiểu học, đã làm bẽ mặt và chế giễu cô là đồ nhà quê.
 
La Vệ Quốc biết thành tích cô tốt, muốn cô dạy kèm cho La Uy. Khi đó, La Vệ Quốc vừa mới giúp Hạ Li giải quyết chuyện chuyển hộ khẩu, nên căn bản là Hạ Li không có cách nào từ chối.
 
Kỳ nghỉ hè đó thật sự là cơn ác mộng cả đời cô.
 
Cơm nước xong thì về phòng khách ngồi.
 
Hạ Li lấy điện thoại ra và trả lời tin nhắn của Từ Ninh.
 
La Uy ở bên cạnh nheo mắt nhìn cô, tóc mái che đi đôi mắt cậu ta, ánh mắt vô cùng u ám. “Bây giờ mà còn dùng cái điện thoại rách này à?”
 
Hạ Li không thèm nói chuyện với cậu ta.
 
"Đang nói chuyện với ai đấy? Bạn trai à?"
 
“Không liên quan đến cậu.” Hạ Li nhỏ giọng nhưng mạnh mẽ trả lời.
 
La Uy hừ lạnh một tiếng, trợn mắt nhìn cô: "Đồ nhà quê."
 
Dù sao đi nữa, La Uy đã lên cấp hai, không còn trẻ con như hồi tiểu học, sẽ không lén nhét gián vào cổ áo sau gáy cô nữa.
 
-
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận