“Tớ là một người nhát gan, chỉ viết tên của cậu thôi mà đã sợ bị lộ ra dấu vết rồi.”
— Phòng thí nghiệm rượu Sherry (Giấc mơ năm thứ chín)
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
-
Sau ngày hôm đó, hơn hai tuần, Hạ Li không gặp Yến Tư Thời ở trường học.
Tình cờ gặp Vương Sâm, hỏi thăm cậu ấy, thì Vương Sâm nói là Yến Tư Thời xin nghỉ phép, cậu ấy cũng không biết khi nào sẽ anh trở lại trường học.
Khi được hỏi nguyên nhân nghỉ phép, Vương Sâm lại còn lúng túng hơn. Bản thân cậu ấy không hề quan tâm đến chuyện riêng của các bạn cùng lớp, huống chi là một người có tính cách lạnh lùng như Yến Tư Thời.
Đó là ngày nắng đẹp nhất trong tháng 4, nhưng Hạ Li lại không thể vui nổi.
Cô vốn có cơ địa rất ít khi bị mụn, nhưng trong khoảng thời gian này, không hiểu sao trên trán và ở khóe miệng lại xuất hiện hai cái mụn, sưng tấy, vừa đau vừa ngứa.
Cô biết mình không có tư cách, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng.
Nghĩ đến cuộc trò chuyện mà mình nghe lỏm được của Yến Tư Thời và mẹ Đào Thi Duyệt năm ngoái, và những gì bà ngoại Yến Tư Thời đã nói trong ngày kỉ niệm thành lập trường, Hạ Li suy đoán, liệu có phải mẹ Yến Tư Thời bị ốm hay không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong khi suy nghĩ quẩn quanh, kỳ thi tháng 4 đã kết thúc.
Điểm số nhanh chóng được công bố và bảng xếp hạng sẽ được công bố vào ngày hôm sau sau khi kiểm tra. Sự cạnh tranh trong lớp chọn rất khốc, điểm chênh lệch giữa các thứ hạng là rất nhỏ. Hạ Li đứng thứ 9 trong lớp, cơ bản giống như mấy lần trước.
Buổi trưa, giờ nghỉ trưa kết thúc, Hạ Li rời khỏi chung cư học sinh, đi đến trường học.
Đi ngang qua cửa hàng văn phòng phẩm trước trường, cô chọn một cuốn "Xem phim - Chiếu đêm" kì mới nhất ở gian hàng bên ngoài, rồi vào trong chọn vở và bút mới.
Khi đang thử bút mới, thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói rõ ràng bên ngoài, hỏi ông chủ xem số mới của "Xem phim - Chiếu đêm" đã bán hết chưa.
Trước gian sách báo bên ngoài, người kia hơi cúi đầu nhặt tạp chí, đúng là Yến Tư Thời đã hơn hai tuần không gặp.
Anh mặc một chiếc áo hoodie có mũ điều chỉnh bằng dây rút, màu đen, càng khiến anh trông gầy hơn một chút. Vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt, nhưng nhìn vào cứ cảm thấy còn lạnh hơn trước, khí chất xa cách người khác vô cùng rõ ràng.
Ông chủ nói: "Không còn, vừa bán nốt cuốn cuối cùng rồi."
Hạ Li đang định chào hỏi, nhưng Yến Tư Thời đã ngoảnh mặt, quay người rời đi.
Hạ Li nhanh chóng thanh toán hóa đơn đồ mình chọn, rồi đuổi theo anh.
Bước chân của Yến Tư Thời rất nhanh, Hạ Li phải chạy chậm mới theo kịp, nhưng nếu thế chắc chắn sẽ khiến anh chú ý.
Cô theo sát ở khoảng cách không gần không xa, xuyên qua hành lang, đến ngã rẽ, cô nhìn thấy bóng dáng anh bước vào phòng học của lớp 20.
Khi đi qua lớp 20, nhìn qua cửa sổ hướng vào trong, mọi người dường như đang tò mò nhìn Yến Tư Thời, nhưng không một ai lên tiếng.
Chỉ có Vương Sâm đi tới bàn của anh, không nghe rõ đang nói cái gì, nhưng đại khái là hỏi chuyện anh nghỉ phép mấy ngày nay.
Hạ Li không thể nói rõ tâm trạng của mình.
Thấy anh xuất hiện, cô cảm thấy hơi yên tâm; nhưng nhìn tình trạng của anh, thì lại càng lo lắng hơn.
Tiết học buổi chiều, giáo viên giảng đề thi tháng.
Hạ Li dùng sách giáo khoa để che đi cuốn tạp chí mà mình đã mua trưa nay, tốn hai tiết học, về cơ bản thì đã đọc xong toàn bộ tạp chí.
Sau tiết học cuối cùng buổi chiều, Từ Ninh rủ cô cùng ăn cơm tối, cô nói tạm thời không đói, lát nữa sẽ đi.
Sau khi hầu hết mọi người trong lớp rời đi, Hạ Li ôm tạp chí đi ra ngoài.
Khi đến tầng một, cô xem xét tình hình trong phòng học lớp 20 trước.
Yến Tư Thời và Vương Sâm không có ở đó, có thể là đã đi ăn tối rồi.
Trong lớp không có ai, chỉ có hai ba học sinh vừa ăn vừa xem phim bằng máy MP4.
Hạ Li lấy hết can đảm lẻn vào bằng cửa sau.
Đi đến chỗ ngồi của Yến Tư Thời, cô liếc nhìn lướt qua bàn học, thấy ba cuốn sách được xếp ngay ngắn, một túi văn phòng phẩm màu đen và một bộ tai nghe được đặt tùy tiện.
Cô lật trang đầu tiên của tờ tạp chí ra, đảm bảo rằng tờ ghi chú mà mình đã viết không bị rơi mất, sau đó đặt cuốn tạp chí lên bàn của anh, rồi nhanh chóng chuồn qua cửa sau.
Tờ giấy ghi chú được cô viết bằng tay trái, viết nửa tiết mới xong, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ cố gắng gặp trực tiếp Yến Tư Thời, nhưng thái độ lạnh lùng của Yến Tư Thời mà cô nhìn thấy ở lối vào cửa hàng văn phòng phẩm hôm nay, đã mạnh mẽ ấn râu ốc sên của cô về lại trong vỏ.
Nếu bị từ chối trực tiếp, cô không biết liệu lần sau mình còn có đủ can đảm để cố tình tiếp cận nữa hay không.
Không bằng gửi giấu tên để còn đường cứu vãn.
Gửi bạn học Yến:
Lúc nãy tớ có nghe được cuộc nói chuyện của cậu với chủ cửa hàng văn phòng phẩm ở cổng trường. Tớ là người đã mua cuốn tạp chí cuối cùng.
Tớ đã đọc xong rồi, cho cậu mượn đọc đấy.
Chỉ là sự chia sẻ giữa những người cùng sở thích với nhau thôi, mong là sẽ không khiến cậu hiểu lầm. Nếu cậu không cần, thì xin vui lòng mang đến văn phòng gửi đồ thất lạc của trường, khi nào rảnh tớ sẽ đi lấy.
PS.
Phim ảnh là liều thuốc giải độc cho cuộc sống.
Thời tiết rất tốt, chúc cậu cũng sẽ có tâm trạng tốt.
Ký tên bằng chữ "S", chữ "S" trong "Sherry".
-
Hôm nay, Hạ Li lơ đãng cho đến tận tiết tự học vào buổi tối, lo lắng không biết liệu Yến Tư Thời có trả tạp chí đến văn phòng gửi đồ thất lạc hay không, hay là anh sẽ lười đến, vứt vào thùng rác luôn.
Ngoài ra, còn một việc khác khiến cô lo lắng nữa là sắp đến 1/5 rồi, cô phải đến thành phố máy tính để mua máy tính cho ba mẹ.
Đầu tiên là cô hỏi các bạn nữ có quan hệ khá tốt với mình, nhưng mọi người đều không hiểu rõ lắm, chỉ giới thiệu cho cô nhãn hiệu mà nhà sử dụng. Cô cũng nhờ Lâm Thanh Hiểu hỏi Nhiếp Sở Hàng, Nhiếp Sở Hàng lại không biết nhiều về vấn đề này nên không dám tùy ý đưa ra lời khuyên.
Trong giờ nghỉ giải lao tiết tự học buổi tối, Hạ Li lại đến hỏi bạn nam mà mình khá quen, Tiêu Vũ Long.
“Lắp ráp máy tính?” Tiêu Vũ Long gãi đầu: "Nhà tớ trực tiếp mua nguyên bộ Liên Tưởng luôn — nếu một tay mới học tự lắp ráp máy tính thì rất dễ bị lừa. Hay là tớ hỏi mấy người bạn học lớp Khoa học tự nhiên giúp cậu một chút nhé?"
"Không cần đâu... Tớ chỉ tùy tiện hỏi chút thôi, tạm thời không cần phiền phức như thế."
Tiêu Vũ Long cười nói: "Vậy nếu cần thì cứ nói với tớ nha."
Hạ Li gật đầu.
Thấy còn đủ thời gian nghỉ ngơi, Hạ Li lại chạy xuống lầu một chuyến.
Vừa bước đến cửa phòng học lớp 20, thì tình cờ đụng phải Vương Sâm vừa đi ra từ toilet.
"Vương Sâm!"
Lúc đi đường, Vương Sâm luôn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, nghe thấy người gọi thì mới dừng bước quay đầu.
"Có thể nhờ cậu một chuyện được không?"
Vương Sâm gật đầu.
Sau khi giao tiếp với cô vài lần, cuối cùng thì Vương Sâm cũng nhớ được cô.
"Cậu có hiểu về lắp ráp máy tính không? Tớ muốn lắp ráp một chiếc máy tính, muốn nhờ cậu giới thiệu về máy tính một chút, mấy cái kiểu bộ nhớ và card đồ họa gì đó."
Vương Sâm nói: "Tớ không biết gì cả."
"À..." Hạ Li. "Tớ còn tưởng là cậu khá thành thạo việc này."
"Tại sao? Tớ đã từng nói như vậy sao?"
“… Không, không phải.” Hạ Li dở khóc dở cười.
Cô không nói, nhưng mà bộ dạng cậu ấy như thể biết rõ mọi thứ trong lòng bàn tay vậy.
Vương Sâm đẩy kính: "Cậu hỏi tớ làm gì? Những chuyện này Yến Tư Thời rất giỏi, cậu nên hỏi cậu ấy..."
Hạ Li còn chưa kịp ngăn cậu ấy lại, thì Vương Sâm đã hướng vào trong lớp gọi Yến Tư Thời ra.
Hạ Li lập tức tức Yến Tư Thời ngồi bên cửa sổ tháo tai nghe ra, liếc nhìn về phía cửa.
Ngay sau đó, anh đứng dậy, tiện tay đóng cuốn tạp chí trong tay lại —— Mắt Hạ Li cực tốt, lập tức nhận ra đó hẳn là cuốn mà cô "cho mượn".
Yến Tư Thời đi về phía cửa.
Hạ Li chỉ cảm thấy trái tim đang vui sướng nhảy nhót.
Yến Tư Thời dừng ở cửa, liếc nhìn cô, rồi nhìn Vương Sâm: "Có chuyện gì vậy?"
"Bạn học Hạ muốn lắp ráp máy tính, cái này cậu hiểu rõ, giúp đỡ chút đi."
Thành thật mà nói, nếu bảo Hạ Li không muốn nhờ Yến Tư Thời giúp đỡ, thì là nói dối.
Anh thường đọc "Phần mềm phổ biến", biết đánh code, lại còn đọc một đống sách chuyên ngành liên quan đến lập trình máy tính, rất có khả năng là anh sẽ hiểu rõ những chuyện này.
Nhưng khi thích một người, bạn sẽ luôn vô thức tránh đi thẳng vào vấn đề, luôn phải đi vòng một vòng lớn, như thể làm vậy mới có thể phủi sạch ý đồ của mình.
Yến Tư Thời hơi cúi đầu, hỏi Hạ Li: "Có yêu cầu gì về chức năng không?"
"Giải trí là chính, xem phim truyền hình, chơi trò chơi nhỏ gì đó."
Nhìn kỹ, Hạ Li phát hiện quả thực là anh đã gầy hơn trước kia một chút. Do phải chăm sóc người bệnh sao? Dưới mắt anh có quầng thâm, như thể bị thiếu ngủ.
"Còn ngân sách thì sao?"
Hạ Li đáp: "Ba… Hơn 3000, không quá 3500."
Nói ra lại cảm thấy không tự tin.
Ngân sách này không cao, nếu dùng để mua những bộ có thương hiệu, thì chỉ có thể mua những dòng cấp thấp.
Yến Tư Thời gật đầu: "Khi nào mua?"
"1/5. Chắc là thành phố máy tính sẽ tận dụng ngày nghỉ để tổ chức các hoạt động..."
"Vậy khi trở về tớ sẽ lập danh sách, ngày mai…"
Vương Sâm ngắt lời anh: "Ngày kia là ngày nghỉ rồi, chúng ta trực tiếp đến thành phố máy tính xem một chút. Vừa hay tớ muốn muốn đổi con chuột khác, cậu đến xem giúp tớ luôn."
Yến Tư Thời nói: "Được."
Hạ Li hơi sửng sốt, giống như là đột nhiên bị một cái bánh ngọt đập đến mức choáng váng: "... Vậy làm phiền rồi."
Vương Sâm thảo luận về thời gian cụ thể.
“Sáng hoặc chiều ngày kia tớ đều được, tùy thời gian của các cậu.” Hạ Li giả vờ bình tĩnh, nhưng thật ra cô còn chưa tiêu hóa được niềm vui bất ngờ to lớn này.
Yến Tư Thời nói: "Buổi sáng nhé?"
Vương Sâm nói: "Buổi sáng tớ cũng rảnh."
Hạ Li nói: "9 giờ sáng, gặp nhau ở cổng thành phố máy tính nhé?"
“Được.” Yến Tư Thời nói.
Cả đường đi như bước trên mây, Hạ Li lâng lâng về lớp của mình.
Giáo viên Toán học tiếp tục chữa bài thi, đồng thời viết đề bài tương tự để mọi người tính toán.
Hạ Li cầm bút lên, chép đề bài lên giấy, rồi viết xuống chữ "Giải".
Đến khi hoàn hồn, bài hàm số lượng giác đó, không hiểu sao đã biến thành nhiều dòng chữ "Yến Tư Thời".
Cô nhanh chóng cầm bút gạch đi.
-
Ngày 1/5, Hạ Li thức dậy rất sớm.
Đêm qua cô cũng đi ngủ muộn, rõ ràng là lo lắng nếu thức khuya sẽ có quầng thâm dưới mắt, nhưng nằm trên giường lại không thể chợp mắt được.
Khó khăn lắm mới ngủ được, nhưng 4 giờ sáng lại tỉnh một lần.
Cô đã kiểm tra đồng hồ báo thức trên điện thoại vô số lần, nhưng vẫn lo lắng đồng hồ báo thức sẽ không đổ chuông đúng giờ.
Vì sự chờ mong và thấp thỏm nên đêm nay kéo dài rất lâu.
Dậy lúc 7 giờ, rửa mặt, thay quần áo... ra ngoài đúng vào 7 giờ rưỡi, ăn sáng và lên xe buýt.
Khi đến cổng thành phố máy tính thì còn chưa đến 8 giờ rưỡi.
Nửa tiếng chờ đợi dường như trôi qua trong nháy mắt.
Không lâu sau, khoảng 8 giờ 50, một chiếc Mercedes - Benz màu đen dừng bên đường.
Hạ Li đi hai bước xuống bậc thang, thấy Yến Tư Thời vừa xuống xe.
“Chào buổi sáng!” Hạ Li chào hỏi.
Yến Tư Thời nâng mắt: "Chào buổi sáng."
Khi đi tới, anh cầm điện thoại di động kiểm tra thời gian, như thể để chắc chắn rằng mình không đến muộn.
Lúc anh đi tới, Hạ Li đưa nước mới mua, hỏi: "Cậu đã ăn sáng chưa?"
“Rồi.” Yến Tư Thời nhận lấy chai nước, tay kia lấy ra một tờ giấy từ trong túi quần, đưa cho Hạ Li.
Khi Hạ Li cầm lấy, thì nhanh chóng liếc nhìn anh một cái.
Dưới ánh nắng vàng cam trong trẻo, chỉ cảm thấy khuôn mặt anh có vẻ tươi mới như tuyết đầu mùa.
Trên tay là một tờ giấy A4, được gấp làm bốn ngay ngắn.
Mở ra, bên trong là một danh sách các bộ lắp ráp do Yến Tư Thời liệt kê, tổng cộng có hai phương án, một bộ là khoảng 3000 và một bộ là gần 3500, mỗi bộ đều chi tiết đến mức ngay cả giá của con chuột cũng tính vào.
Yến Tư Thời vặn chai nước ra, uống một ngụm: "Một số linh kiện có thể không có sẵn, giá thực tế có thể hơi dao động. Dùng cái này để tham khảo thôi."
"... Cảm ơn. Nhất định là cậu đã rất tốn công rồi."
"Cũng bình thường."
Hạ Li lại lén nhìn anh một cái.
Trong lòng đột nhiên có cảm giác mình “có tài đức gì”.
"Để trưa nay tớ mời cậu và Vương Sâm ăn cơm đi." Hạ Li nói. Cô cầm tờ giấy A4 kia, tay hơi đổ mồ hôi vì hồi hộp.
Yến Tư Thời vừa định nói chuyện, Hạ Li lại nói: "Nếu không phải là cậu không có thời gian, thì đừng từ chối, nếu không tớ sẽ thấy rất ngại đấy."
Yến Tư Thời dừng lại một chút, sau đó nói: "Được."