“Năm ấy, tôi cứ nghe đi nghe lại bài “Cá voi cô đơn hóa thân trên đảo”, "Mà đám mây quá xa quá nhẹ, sau khi trằn trọc rồi cũng sẽ tuân theo số phận mà thôi”. Bây giờ ngẫm lại, tôi yêu thích biển xanh rộng lớn, cũng là bắt nguồn từ chàng trai Y.”
— Phòng thí nghiệm rượu Sherry (Giấc mơ năm thứ chín)
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
-
Trong kỳ thi tháng 5, thứ hạng của Hạ Li lại tăng lên vài bậc, đứng thứ sáu trong lớp.
Trong bài kiểm tra tiếng Anh này, bài điền vào chỗ trống rất khó. Có mấy câu hỏi về một số giới từ không phổ biến. Mấy học sinh thường có điểm cao thường “rụng” hết ở bài này.
Trong giờ học Tiếng Anh, cô giáo Tiếng Anh nhận xét bài kiểm tra, khi giảng đến mấy câu nào, thì bảo người làm đúng thì giơ tay lên, để thống kê tỉ lệ một chút.
Trước đây, điểm tiếng Anh của Hạ Li thường dao động trong khoảng 120 đến 125, thỉnh thoảng có thể đạt được 130.
Số điểm này chỉ có thể nói là bình thường, nên ngày thường cô không để lại ấn tượng sâu sắc với giáo viên tiếng Anh lắm.
Nhưng lần này, Hạ Li lại thường xuyên giơ tay, khiến giáo viên tiếng Anh chú ý.
Trong số đó có một câu hỏi, cả lớp chỉ có hai người trả lời đúng, một người luôn đứng đầu trong môn tiếng Anh, và người còn lại là Hạ Li.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giáo viên tiếng Anh hứng thú gọi tên Hạ Li, hỏi cô: "Sao em lại làm đúng câu này thế? Chia sẻ cho mọi người được không?"
Hạ Li nói: "Lúc làm bài em có nhìn thấy cách dùng tương tự, nên có ghi chép lại."
Giáo viên tiếng Anh cười nói: "Xem ra bình thường làm nhiều bài tập vẫn có ích nha."
Hạ Li vừa ngồi xuống không bao lâu, thì bạn học ở hàng sau khẽ chọc vào lưng cô một cái, rồi truyền lên một tờ giấy nhắn nhỏ.
Cô đưa tay ra sau lưng nhận lấy, đưa lên phía trước mở ra xem, là Tiêu Vũ Long nhắn:
[Bài kiểm tra tiếng Anh của cậu lần này tốt như vậy, có phải vì cuốn sách tiếng Anh mà cậu đã đọc suốt thời gian qua không? Có thể giới thiệu chút được không?]
Cuốn sách mà Tiêu Vũ Long đang nói đến chính là "Guns, Germs and Steel" mà năm ngoái Hạ Li đã mượn từ thư viện thành phố.
Ba tháng cô vẫn chưa đọc xong, nên lại đi gia hạn mượn, tranh thủ gặm vào thời gian giải lao giữa các tiết học, cuối cùng thì học kì này cũng gặm xong.
Lúc đầu đọc rất chậm, sau đó từ vựng tích lũy dần, càng ngày càng mượt hơn, nhiều khi gặp từ vựng mới, cô không tra từ điển ngay mà đoán nghĩa trước để hiểu.
Sau khi gặm xong cuốn tác phẩm vĩ đại này, chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng hiệu quả của việc đọc hiểu đã được cải thiện rất nhiều.
Hạ Li hơi bối rối, không biết có nên nói cho Tiêu Vũ Long tên cuốn sách không.
Sau khi suy nghĩ, bạn học giúp đỡ lẫn nhau là chuyện thường tình, không cần phải che giấu, nên đã trả lời trong tờ giấy:
[Là quyển “Guns, Germs and Steel”. Mượn ở thư viện thành phố.]
Hai ngày sau, khi Tiêu Vũ Long đi ngang qua chỗ ngồi của cô trong giờ giải lao, cậu ấy cười nói: “Cuốn sách đó cậu đã đọc xong chưa?”
Hạ Li nói: “Đọc xong rồi.”
"Tại hạ xin bái phục. Toàn là từ không quen biết, làm sao mà đọc được?"
“Thì… cố đọc?”
Tiêu Vũ Long ngón tay cái lên: "Thế nên cậu mới thi tốt như thế."
Sau đó, Hạ Li hỏi xem Tiêu Vũ Long đã đọc xong chưa, Tiêu Vũ Long cười ha hả, nói là chỉ kiên trì được ba ngày, đọc đến mức ngủ gà ngủ gật, có một hôm đi ngang qua thư viện nên đi vào trả luôn.
Tháng 6 thi đại học, được nghỉ 3 ngày.
Trường Minh sẽ là trường thi cho kỳ thi tuyển sinh đại học, các phòng học của khối 10 và 11 đều phải được dọn dẹp, vô cùng phiền phức.
Sách của bọn họ nhiều đến nỗi không thể xếp hết vào ngăn bàn, sách được đóng vào hộp nhựa và đặt ngay ngắn ở lối đi bên cạnh bàn học. Những hộp nhựa này cũng phải mang đi.
Trước khi Hạ Li được nghỉ, cô cố ý mỗi ngày mang một ít sách về chung cư để giảm bớt gánh nặng cho bản thân, như vậy thì đến ngày mùng 5, khi học buổi cuối xong và được nghỉ, thì trong hộp chỉ còn lại vài cuốn sách, có thể dễ dàng dọn đi.
Trong ba ngày nghỉ, ba mẹ cô không về nhà, Hạ Li cũng lười trở về.
Đến ngày mùng 7, mấy bạn học hẹn nhau buổi tối cùng đến rạp chiếu phim để xem "Star Trek".
Ra ngoài vào buổi chiều, khi Hạ Li đi từ chung cư đến phố Thiên Tinh, đi ngang qua trường trung học Minh Chương, cổng trường toàn là phụ huynh đang lo lắng chờ đợi.
Hạ Li gặp Lâm Thanh Hiểu và Từ Ninh trước, cùng nhau dùng bữa, sau đó đến lối vào rạp chiếu phim để gặp các bạn học khác.
Khi đến nơi mới nhận ra là Âu Dương Tịnh, Nhiếp Sở Hàng và Tiêu Vũ Long đều ở đó, ngoài ra còn có một vài người ở lớp nghệ thuật và lớp chọn khối Tự nhiên nữa.
Lúc này Tiêu Vũ Long thò tới, hỏi đám Hạ Li: "Ăn bắp rang không?"
Lâm Thanh Hiểu nói: “Cậu mời nhá?”
Tiêu Vũ Long nói: "Ok luôn."
Cậu ấy nhìn Hạ Li, cười hỏi: "Mua một thùng lớn cho các cậu nha?"
Hạ Li nói: "Mới ăn cơm xong nên cũng không đói lắm, mua một thùng lớn cũng quá lãng phí, cậu mời Hiểu Hiểu ăn là được rồi."
Tiêu Vũ Long gãi đầu, không nói nhiều, đi đến quầy với một người bạn.
Một lúc sau, cậu ấy cầm một thùng bỏng ngô lớn và ba cốc Coca quay lại, đưa cho ba người họ.
Hạ Li cầm lên, vội vàng nói cám ơn: "Bao nhiêu tiền thế? Để tớ trả cậu..."
"Không cần không cần!" Tiêu Vũ Long ngăn cô lại: "Đã bảo là tớ mời mọi người rồi mà."
"Vậy lần sau tớ sẽ mời cậu uống nước nha."
“Được.” Tiêu Vũ Long cười nói.
Lúc này, một tay Nhiếp Sở Hàng bưng hộp bỏng ngô nhỏ, một tay cầm ly Coca bước tới.
Cậu ấy nhìn trong tay Lâm Thanh Hiểu: "... Cậu tự mua sao?"
"Không phải! Đây là của Tiêu Vũ Long, tớ cầm giúp cậu ấy thôi!"
Lâm Thanh Hiểu nhanh chóng nhét hộp bỏng ngô và Coca cho Tiêu Vũ Long, rồi vui vẻ nhận lấy từ tay Nhiếp Sở Hàng.
Tiêu Vũ Long: "... Cái gì vậy trời, mời ăn mà còn bị người ta ghét nứa."
Sau khi bộ phim kết thúc, mọi người vừa thảo luận về cốt truyện, vừa bàn nhau xem có nên đi ăn bữa khuya không.
Trong khi học sinh khối 12 phải đau khổ thi đại học thì bọn họ lại ra ngoài chơi, làm bọn họ có cảm giác mình cũng sắp lên lớp 12, muốn ăn chơi nốt bữa cuối trước khi “lên đường”.
Cả nhóm lại đi tìm quán nướng.
Trong trường hợp có nhiều người như vậy, Hạ Li lại là người im lặng nhất.
Có quá nhiều chủ đề, không biết nên tham gia cái nào.
Huống chi, cô còn nhớ tới Yến Tư Thời.
Không biết hôm qua anh thi SAT thế nào rồi.
Khi mọi người đang ăn uống no say, Hạ Li lấy điện thoại ra.
Nhưng mà, mở giao diện tin nhắn hồi lâu, lại không hề gõ lấy một chữ.
Cô thở dài, cất điện thoại đi, lặng lẽ ăn.
Lúc này, Âu Dương Tịnh ở bên cạnh đột nhiên đưa điện thoại cho Lâm Thanh Hiểu: "Cậu xem này…"
"Đây là đâu? Singapore à?"
Ba chữ này làm Hạ Li vểnh tai lên nghe, cô ghé sát vào hỏi: “Có vụ gì thế?”
Lâm Thanh Hiểu đưa điện thoại cho cô xem.
Đó là trang cá nhân Q.Q của Đào Thi Duyệt.
Trạng thái được đăng vào buổi chiều, bối cảnh là Công viên Merlion nổi tiếng của Singapore.
Một bức ảnh nhóm bốn người, Yến Tư Thời, Vương Sâm, Đào Thi Duyệt và một học sinh lớp 20 khác.
Lâm Thanh Hiểu: "Bọn họ đi du lịch cùng nhau sao?"
Âu Dương Tịnh: "Là đi thi SAT."
Hạ Li không nói gì, cô quét mắt nhìn dòng caption được đăng kèm với tấm ảnh tập thể này:
[Singapore nắng quá! Cầu mong điểm SAT thi một lần là đạt chuẩn luôn, hi vọng lần sau đến là vì Hãng phim Universal khai trương :P]
Âu Dương Tịnh: "Bình luận một chút đi?"
Lâm Thanh Hiểu không nói nên lời: "Sa mạc lời bình luận."
Hạ Li không thể nuốt nổi bữa ăn khuya này nữa.
Mọi người rời đi, lần lượt về nhà.
Hạ Li trở lại căn hộ, ném cặp sách lên bàn ghế, sau đó nằm ở trên giường.
Cô cầm điện thoại, mở Q.Q, vào trang cá nhân của Đào Thi Duyệt — Hồi còn ở lớp 7 Đào Thi Duyệt đã kết bạn Q.Q với cô, chỉ là trước nay chưa từng trò chuyện.
Vừa vào đã thấy bức ảnh kia.
Hạ Li ấn mở ra, yên lặng nhìn cô gái đang cười trong bức ảnh.
Rất khó để cảm thấy hâm mộ ghen ghét, bởi vì khi chênh lệch quá rõ ràng, thì thực sự rất khó để có tâm trạng như vậy.
Trong bức ảnh, ba người còn lại đều nở nụ cười rạng rỡ, nhưng vẻ mặt của Yến Tư Thời vẫn lạnh nhạt.
Anh đứng bên cạnh Vương Sâm, mặc một bộ đồ trắng, dưới cái nắng nóng gay gắt của khu vực gần xích đạo như vậy, nhưng lại toát lên vẻ lạnh lùng như băng tuyết.
Hạ Li lưu bức ảnh này, sau đó chuyển vào album được khóa bảo vệ của mình.
Trong album ảnh đó, có bức ảnh chụp lén trong đại hội thể thao, cũng có bức ảnh nhóm chụp vào bữa tiệc đêm giao thừa được từ chỗ Từ Ninh.
Ngoài ra, cô sợ mất nên đã chụp ảnh sao lưu trang từ vựng anh viết phiên âm tiếng Trung và danh sách lắp ráp máy tính anh liệt kê ra.
Đếm số lượng, vô cùng ít ỏi.
Tất cả đều là bảo bối của cô.
-
Lớp học tiếp tục sau kỳ nghỉ, Hạ Li nhìn thấy bóng dáng của Yến Tư Thời khi tập thể dục theo đài, biết anh đã trở lại.
Tình cờ gặp anh một hai lần trong giờ giải lao giữa các tiết học, chào hỏi, hỏi thăm anh làm bài thi thế nào, anh nói cũng ổn.
Ngoài ra, thì không còn giao thoa nào nữa.
Giống như cô đang chơi một trò chơi mà không hề có chiến lược, không thể vượt qua cấp độ đó, nhưng vẫn chơi không ngừng nghỉ.
Ngày 21 tháng 6 năm 2009 vẫn là ngày Hạ chí, cũng là Ngày của Cha.
Và là sinh nhật lần 17 tuổi của Hạ Li.
Một tuần, lớp chọn được nghỉ một ngày rưỡi.
Ba mẹ bảo cô thứ bảy đến thị trấn Tụ Thụ để tổ chức sinh nhật, nhưng cô ngại xa nên không đi. Ba mẹ dặn cô tự đi mua đồ ăn ngon, lần sau được nghỉ sẽ tặng quà bù sau.
Ngày sinh nhật là chủ nhật, buổi chiều phải về đi học.
Sau khi đến trường, các bạn học quen thân đều lần lượt tặng quà sinh nhật cho cô. Lâm Thanh Hiểu tặng một chiếc vòng tay, Từ Ninh tặng một bộ truyện tranh mà cô thích.
Âu Dương Tịnh cũng tặng quà, là một chiếc móc khóa dễ thương và tinh xảo.
Trong giờ tự học buổi tối, Hạ Li nhận được một tin nhắn.
Tiêu Vũ Long gửi đến: [Chúc mừng sinh nhật bạn học Hạ! Hôm nay tớ đang phải truyền nước trong bệnh viện, xin nghỉ phép nên không tới trường được. Ngày mai tớ sẽ tặng quà sinh nhật cho cậu sau.]
Hạ Li trả lời: [Cảm ơn cậu nha! Sao lại phải truyền nước thế? Bị bệnh à?]
Tiêu Vũ Long: [Không sao đâu, chỉ là bị cảm rồi sốt thôi.]
Hạ Li: [Nghỉ ngơi cho tốt nha.]
Tiêu Vũ Long: [Cảm ơn cậu. Chúc mừng sinh nhật cậu một lần nữa, nhớ phải ăn bánh kem nha.]
Sáng hôm sau, khi Hạ Li đi qua hành lang đến tòa nhà giảng dạy, cô bị một giọng nói phía sau gọi lại.
Là Tiêu Vũ Long, trên tay cầm một túi quà.
Tiêu Vũ Long tiến lên ba bước, đưa túi quà cho Hạ Li: "Chúc mừng sinh nhật."
“Cám ơn.” Hạ Li cười, ướm thử: "Không phải là sách đấy chứ?”
"..."
Hai người cùng nhau đi vào phòng học, Hạ Li hỏi: "Cậu đã hết bị cảm chưa?"
“Rồi.” Vẻ mặt Tiêu Vũ Long hơi ngại ngùng, dường như cảm thấy rất ngại khi mùa này mà bị cảm đến mức phải đi truyền nước.
Đến lớp học, buổi sáng tự học, tất cả đều theo trật tự.
Mở món quà Tiêu Vũ Long tặng cho Hạ Li ra, là một khung tranh ghép hình, hoa hướng dương của Van Gogh.
Sau tiết tự học buổi sáng, Hạ Li và đám Lâm Thanh Hiểu cùng nhau đi ăn sáng trong nhà ăn.
Khi cô đến tầng một, trong hành lang có người gọi cô: "Hạ Li."
Hạ Li không bao giờ có thể nghe nhầm giọng nói này.
Cô sững người một lúc, sau đó quay đầu lại thì thấy Yến Tư Thời đang đi ra từ lớp 20, trên tay cầm một phong thư màu đen.
Yến Tư Thời đi tới trước mặt bọn họ, liếc nhìn Hạ Li: "Xin chút thời gian của cậu nhé?"
Hạ Li vội vàng nói với Lâm Thanh Hiểu và Từ Ninh: "Các cậu đến nhà ăn trước đi."
Buổi sáng trong căng tin, nếu đến muộn hai phút, sẽ phải xếp hàng dài.
Lâm Thanh Hiểu: "Mua bữa sáng cho cậu nhé?"
"Được…"
"Bánh bao cuộn và sữa đậu nành nha?"
"Được. Làm phiền cậu rồi."
Sau khi hai người họ rời đi, Yến Tư Thời nhìn vào chỗ cửa sổ ở hành lang, ra hiệu cho cô đi đến đó.
Cửa sổ hướng ra sân chơi bên ngoài, trên đường băng đã có học sinh tập thể dục buổi sáng.
Buổi sáng mùa hè, trong không khí còn hơi ẩm, trộn lẫn với mùi cỏ xanh.
Yến Tư Thời nhìn cô: "Hôm nay là sinh nhật cậu sao?"
Hạ Li hơi sửng sốt: "Là ngày hôm qua."
"Tớ tình cờ thấy một bạn nam trong lớp tặng quà sinh nhật cho cậu, tớ tưởng..."
Hạ Li ngây người.
Ở chỗ hành lang đó sao? Yến Tư Thời nhìn thấy à? Những người khác cũng ở đó sao?
Tại sao cô không phát hiện ra?
Hạ Li giải thích: “Hôm qua cậu ấy xin nghỉ phép không đến, cho nên…”
Yến Tư Thời đưa cho cô chiếc phong thư màu đen: "Coi như quà sinh nhật muộn đi."
Hạ Li không thể tin được: "Tặng tớ sao?"
“Nếu không thì sao?” Yến Tư Thời cười nhẹ.
Hạ Li không biết là bởi vì món quà này, hay là bởi vì nụ cười còn khó nắm bắt hơn cả gió tuyết của Yến Tư Thời, khiến tim cô gần như hoàn toàn ngừng đập.
Ánh mắt cô vừa nhìn vào khuôn mặt anh, đã như bị điện giật mà thu hồi lại.
Ngơ ngác nhận lấy phong thư: "... Cảm ơn."
“Không có gì.” Yến Tư Thời nói: "Coi như là đáp lại chiếc bánh mì đậu đỏ kia đi.”
Hạ Li gần như không nói nên lời: "... Cái đó, cái đó rẻ lắm."
"Cái này cũng không đắt."
Yến Tư Thời lấy điện thoại di động ra, kiểm tra thời gian: "Tớ về phòng học trước đây."
"Ừm… cảm ơn."
Cầm phong thư trên tay, Hạ Li gần như là chạy lên cầu thang, trở về chỗ ngồi, nằm trên bàn nghỉ ngơi một hồi, nhưng vẫn không thể làm dịu đi nhịp tim đập dữ dội của mình.
Sinh nhật năm ngoái, là lần đầu tiên cô gặp Yến Tư Thời.
Tới sinh nhật năm nay, cô đã nhận được một món quà của Yến Tư Thời.
Sau đó, ngày hạ chí không còn là một ngày bình thường đối với cô nữa.
Trên phong thư màu đen kia không có bất kì nội dung gì, khi mở ra, bên trong là một tấm bưu thiếp.
Nước biển trong xanh, cá nhiệt đới đầy màu sắc.
Dường như có thể nhìn thấy thủy triều trong vắt và vị nước biển mặn chát sắp rơi xuống từ đầu ngón tay.
Ở mặt sau, có rất nhiều dấu lưu niệm, chẳng hạn như "Thế giới dưới nước Singapore", "Dolphin Lagoon", "Turtle Pool", v.v.
Hẳn là cố ý đóng dấu.
Ở chỗ trống, có mấy dòng chữ ——
Life is like a major seathrough. (Cuộc sống như một hành trình vượt biển lớn)
Chúc mừng sinh nhật.
Yến
22.06.2009