“Thanh xuân của con người nhỏ bé như một hạt bụi, gặp phải chuyện nhỏ nhất cũng cảm thấy vô cùng hoảng hốt. Tôi có một căn cứ bí mật, nơi chứa đựng tất cả những thời khắc đau khổ của tôi. Ngoài ra, còn có chàng trai Y.”
— Phòng thí nghiệm rượu Sherry (Giấc mơ năm thứ chín)
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
-
Ăn bánh kem xong, ba người cuối cùng ở lại thu dọn đống hỗn độn, tắt đèn trong lớp rồi cùng nhau xuống lầu.
Lâm Thanh Hiểu và Từ Ninh bàn nhau chút nữa sẽ cùng bắt một chiếc taxi để về.
Hạ Li nhận ra điều gì đó, hỏi Lâm Thanh Hiểu: "Hình như dạo này cậu không về nhà chung với Nhiếp Sở Hàng hả?"
“Đừng nói nữa.” Lâm Thanh Hiểu nhún vai: "Bây giờ cậu ấy được gia đình bảo vệ như động vật quý hiếm, tối nào mẹ cậu ấy cũng đều tự mình lái xe đến đón cậu ấy đi ăn bữa khuya, bảo cậu ấy tranh thủ ăn bữa khuya trên đường, đến khi trở về thì tận dụng thời gian học từ vựng nửa tiếng."
"Ba mẹ cậu ấy cảm thấy nếu Tiếng Anh của cậu ấy đột phá thì sẽ có chút hi vọng vào Thanh Bắc."
“Điên à.” Từ Ninh nói. "Lúc về đã là mấy giờ rồi mà còn phải học từ vựng, không muốn ngủ sao?"
“Thế mới nói thế giới của học sinh giỏi chúng ta không hiểu được đâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Vậy hôm nay sinh nhật cậu, cậu ấy tặng cái gì?" Hạ Li hỏi.
“Đây.” Lâm Thanh Hiểu lấy ra sợi dây chuyền mỏng bằng vàng dài đến xương quai xanh từ trong cổ áo.
Lâm Thanh Hiểu ghét bỏ, nhưng rồi vẫn cam chịu số phận: "... Cậu ấy chỉ có thẩm mỹ thế này thôi."
Xuống dưới lầu, Hạ Li chào tạm biệt hai người, một mình đi xuyên qua khuôn viên trường, từ cửa chính phía bắc đi ra, trở về nơi ở của mình.
Sau khi tắm xong trở về phòng, nhìn điện thoại di động bị ném trên giường, thấy có tin nhắn của Khương Hồng, hỏi cô đã ngủ chưa.
Hạ Li lấy ra trước quần áo ngày mai sẽ mặc và sách vở định mang đến lớp, sạc điện thoại, tắt đèn, sau khi nằm xuống giường, cô gọi lại cho Khương Hồng.
Khương Hồng: "Tối nay ba con trực ca đêm, mẹ cũng sắp đi ngủ. Một tuần chưa gọi điện thoại cho con, nên muốn hỏi thăm xem con thế nào."
"Con vẫn ổn ạ, tuần sau thi tháng."
“Quốc Khánh được nghỉ mấy ngày?”
“Hai ngày ạ. Rồi phải học bù.”
"Ồ…"
Hạ Li cứ cảm thấy giọng điệu của Khương Hồng hơi do dự, lập tức hỏi: "Sao thế ạ?"
"Không có gì..." Khương Hồng trong điện thoại cười cười: "Chỉ là muốn hỏi con là, người khác không biết mật khẩu của nick Q.Q thì có thể đăng nhập được không?"
"Mẹ bị hack tài khoản ạ?"
"Không... Ví dụ như, nếu ba con không biết mật khẩu của mẹ, thì ông ấy có thể đăng nhập vào tài khoản của mẹ được không?"
"Tất nhiên là không được rồi, trừ khi ba mẹ chọn tự động đăng nhập trên máy tính."
Khương Hồng nói là mình biết rồi, rồi hỏi cô: "Ba con nói là hình như máy tính khởi động càng ngày càng chậm, hỏi con khi nào rảnh có thể qua đây xem thử được không."
"Để đến Quốc khánh đi ạ."
Lại tán gẫu thêm vài câu, rồi Hạ Li cúp điện thoại.
Trước ngày Quốc khánh, kỳ thi hàng tháng vẫn giống hệt như kỳ thi tuyển sinh đại học.
Độ khó của bài kiểm tra rõ ràng đã tăng lên.
Lần này, Hạ Li lại vấp ngã ở “trùm cuối” Địa lý, cô phân tích sai vị trí của khu vực theo thời gian mặt trời mọc, dẫn đến câu hỏi lớn cuối cùng bị mất toàn bộ điểm, thứ hạng tụt xuống thứ 10.
Vào giờ ăn tối ngày hôm đó, cô Ngô, giáo viên Địa lý, đã gọi Hạ Li đến văn phòng, tận tình giảng cách làm bài này cho cô.
Hạ Li cảm thấy hơi xấu hổ.
Cô Ngô nói xong thì cười bảo: "Thời gian mặt trời mọc đúng là khá khó, làm sai là chuyện bình thường. Bây giờ làm sai cũng không sao, chỉ cần lúc thi đại học làm đúng là được. Vừa hay kì thi tháng này đã để lộ ra mấy nhược điểm, sau này cô cũng có thể nhằm vào để ôn tập theo chuyên đề."
Hạ Li yên lặng gật đầu.
Trước những lời động viên nhẹ nhàng như vậy, cô cảm thấy không biết phải làm sao.
“Còn có mấy tuần ôn tập nữa, em yên tâm.” Cô Ngô vỗ vai cô: "Trở về phòng học đi.”
Hạ Li cầm lấy bài thi, đi xuống lầu, xuyên qua hành lang, trở lại lớp 7.
Đến cửa, thì bị một dì phụ huynh gọi lại.
"Cháu ơi." Dì phụ huynh cười hỏi: "Làm phiền cháu chút nhé, có phải bạn Lâm Thanh Hiểu học ở lớp này không?"
"Đúng ạ. Dì đang tìm cậu ấy ạ? Để cháu gọi cậu ấy ra giúp dì nhé ạ?"
Hạ Li vào lớp, gọi tên Lâm Thanh Hiểu: "Bên ngoài đang có người tìm cậu kìa."
Từ phía sau chồng sách, Lâm Thanh Hiểu nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua bên ngoài, bỏ đồ trong tay xuống, đi ra ngoài.
Mãi hơn 20 phút sau Lâm Thanh Hiểu mới quay lại.
Lúc này các bạn học đã lần lượt từ nhà ăn trở về, mỗi người đều tự giác làm việc của mình, trong phòng học chỉ có tiếng nói chuyện phiếm rất nhỏ.
Hạ Li liếc nhìn Lâm Thanh Hiểu, sau bước vào, lại thấy cô ấy gục đầu xuống, như thể sắp khóc.
Cô ấy trở về chỗ ngồi, nằm gục xuống bàn, sau đó thì đôi vai run lên bần bật.
Hạ Li vội vàng đặt cây bút trong tay xuống, đi dọc theo lối đi nhỏ đến chỗ ngồi của Lâm Thanh Hiểu, ngồi xổm xuống, ôm vai cô ấy: "Hiểu Hiểu, sao vậy?"
Lâm Thanh Hiểu lắc đầu, nhưng không chịu ngẩng đầu lên, chỉ yên lặng khóc thút thít.
Hạ Li lấy ra một túi khăn giấy từ trong túi quần đồng phục, rút một tờ ra nhét vào trong tay Lâm Thanh Hiểu, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ yên lặng ở cùng cô ấy.
Lâm Thanh Hiểu khóc một hồi lâu, rồi mới ngẩng đầu lên, mở tờ khăn giấy ra và xì mũi.
Hạ Li trực tiếp đưa cả gói giấy cho cô ấy.
Lâm Thanh Hiểu dùng tờ giấy che mắt lại, nghẹn ngào nói: "... Người tìm tớ là mẹ Nhiếp Sở Hàng."
Hạ Li hơi kinh ngạc: "Bà ấy tìm cậu làm gì?"
"Lần này Nhiếp Sở Hàng thi không tốt. Chẳng phải cậu ấy luôn đứng top 3 trong lớp sao? Lần này cậu ấy chỉ đứng thứ 7. Ý của mẹ cậu ấy là tớ đã làm cản trở việc học của Nhiếp Sở Hàng..." Lâm Thanh Hiểu vô cùng ấm ức.
"Vậy thì bà ấy phải đi gặp Nhiếp Sở Hàng chứ, chuyện này thì liên quan gì đến cậu —— Hiểu Hiểu, cậu trả lời như thế nào?"
"Tớ nói là, bây giờ cả ngày có khi tớ còn chẳng gặp được Nhiếp Sở Hàng lấy một lần, không hiểu bà ấy nói cản trở là có ý gì. Bà ấy hỏi, vòng cổ trên cổ tớ, là nhận được khi nào..."
"... Quá đáng thật đấy."
Nói đến đây, Lâm Thanh Hiểu như tức không thở nổi, vươn tay, trực tiếp nắm lấy sợi dây chuyền và giật mạnh.
Hạ Li còn chưa kịp ngăn cản.
Sợi dây rất mỏng, giật một cái là đứt luôn.
Lâm Thanh Hiểu đưa cho Hạ Li: "Hạ Hạ, cậu ném đi giúp tớ."
Hạ Li không trả lời: "Thật sao?"
"… Ừm."
Nhìn vẻ mặt của cô ấy, Hạ Li cũng biết là cô ấy không chắc lắm: "Nếu cậu không muốn nữa thì trực tiếp trả lại cho Nhiếp Sở Hàng đi. Tớ tin là mẹ cậu ấy tự tới tìm cậu, bản thân cậu ấy không biết gì đâu."
"Mặc kệ cậu ấy có biết hay không, tớ cũng không gặp lại cậu ấy nữa. Chỉ là chuyện nhỏ như vậy mà đã có thể cản trở cậu ấy vào Thanh Bắc, vậy chứng tỏ là bản thân cậu ấy vốn đã chưa thể thi đậu vào Thanh Bắc rồi."
Tính cách Lâm Thanh Hiểu luôn thẳng thắn, yêu ghét rõ ràng, cô ấy nhét sợi dây chuyền vào tay Hạ Li: "Vứt đi giúp tớ, từ giờ tớ không liên quan gì đến cậu ấy nữa."
Hạ Li vẫn do dự.
"Vậy thì tớ tự đi vứt..."
Hạ Li vội vàng cầm lấy: "Được, tớ ném hộ cậu. Nhưng cậu đừng buồn nữa."
"Tớ không buồn, tớ chỉ cảm thấy nhục nhã." Lâm Thanh Hiểu lấy ra một tập bài thi từ trong ngăn bàn: "Không phải chỉ là Thanh Bắc thôi sao? Nói như thể người ta sẽ không thi được không bằng."
Thấy Lâm Thanh Hiểu thực sự muốn biến nỗi đau thành sức mạnh, Hạ Li đứng dậy, vỗ vai cô ấy, rồi trở lại chỗ ngồi của mình.
Cô lôi một chiếc phong bì để gửi thiệp chúc mừng chưa sử dụng trong ngăn bàn ra, đặt chiếc vòng cổ đã bị giật đứt vào đó.
Liếc nhìn đồng hồ phía trên bảng đen, còn một lúc nữa mới đến tiết tự học buổi tối.
Hạ Li tranh thủ thời gian đến lớp 18, gọi Nhiếp Sở Hàng đang vùi đầu làm bài ra.
Nhiếp Sở Hàng nhận lấy phong thư, mở ra xem bên trong, nhất thời luống cuống: "... Đây là có ý gì?"
Hạ Li kể về việc mẹ cậu ấy đi tìm Lâm Thanh Hiểu.
“Mẹ tớ quá đáng quá rồi.” Sắc mặt Nhiếp Sở Hàng thay đổi: "…Vậy thái độ của Thanh Hiểu bây giờ như thế nào?”
"Cậu ấy nói là sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa, còn bảo tớ vứt chiếc vòng cổ đi. Tớ thấy vứt đi cũng không hay, nên mang đến cho cậu, để cậu tự xử lí."
Nhiếp Sở Hàng còn muốn nói gì nữa, nhưng Hạ Li đã trực tiếp cắt ngang lời cậu ấy: "Đây là việc của hai người, các cậu vẫn nên tự giải quyết với nhau đi. Tớ không rảnh đến mức sẵn sàng làm người truyền lời ở giữa. Muốn nói cái gì, tốt nhất là cậu nên tự tìm cậu ấy giải thích đi.”
Nhiếp Sở Hàng chán nản: "Cảm ơn cậu. Tớ hiểu rồi."
Hạ Li nói xong thì rời đi.
Sau buổi tự học tối hôm đó, Nhiếp Sở Hàng đến lớp 7 để tìm Lâm Thanh Hiểu, nhất quyết muốn cùng cô ấy về nhà.
Nhưng thái độ từ chối của Lâm Thanh Hiểu còn cứng rắn hơn, trực tiếp bảo cậu ấy tránh xa mình ra.
Nhiếp Sở Hàng đứng đó thở dài.
Sau đó, bọn họ vẫn mãi giằng co, cho đến kỳ nghỉ lễ Quốc khánh.
-
Trong kỳ nghỉ, Hạ Li đến nhà máy thạch cao ở thị trấn Tụ Thụ, một là để lấy tiền sinh hoạt, hai là xem máy tính của ba mẹ.
Đúng như cô dự đoán, máy tính đã không còn đơn giản gọn gàng như lúc mới cài đặt, mà đã tải xuống một đống phần mềm rác, quảng cáo lộn xộn vô cùng, giải quyết mãi không xong.
Cô dành một chút thời gian để xóa sạch phần mềm lừa đảo, chuẩn bị dọn dẹp không gian lưu trữ.
Phần mềm quản lý máy tính, sau khi rà quét kỹ càng, sẽ liệt kê các tệp theo thứ tự kích thước, Hạ Li nhấp vào để kiểm tra và dọn dẹp từng tệp một.
Khi cô đang dọn dẹp một tệp tin nén chưa được tải xuống, không hiểu sao, cô lại nhấp vào thư mục lưu trữ mặc định của người dùng Q.Q.
Thư mục đó được tạo riêng với số Q.Q của từng người dùng, thư mục cô nhấp vào bây giờ thuộc tài khoản của Hạ Kiến Dương.
Trong thư mục là một loạt các tài liệu thông báo được gửi bởi bộ phận an ninh, cũng như một mớ sticker như "Chúc mừng tình bạn của chúng ta"...
Hạ Li vội vàng nhìn thoáng qua, vừa định thoát ra ngoài, thì nhìn thoáng qua mấy bức ảnh.
Bức ảnh đó khiến cô đỏ mặt tai hồng, như đứng đống lửa ngồi đống than.
Chất lượng hình ảnh không cao, rõ ràng là selfie với điện thoại trong gương.
Hoàn cảnh phản chiếu trong gương dường như là một căn nhà cho thuê đơn sơ, quần áo chất đống trên giường.
Trong gương là một người phụ nữ đang cầm điện thoại di động, một phụ nữ trung niên rất bình thường, tóc dài, trang điểm đậm mà xấu.
Vấn đề là, bà ta chỉ mặc đồ lót.
Có bốn bức ảnh giống thế.
Não của Hạ Li như ngừng hoạt động.
Cô không thể phân tích được loại ảnh này đến từ đâu.
Cũng không muốn phân tích.
Cuối cùng, cô nghĩ, có thể là được tải xuống từ một trang web linh tinh nào đó.
Không có gì to tát đâu mà.
Sau khi vội vàng xóa ổ lưu trữ, Hạ Li tắt máy tính.