"Ngày 21 tháng 12 năm 2012, ngày tận thế trong lời đồn. Vào ngày hôm đó, tôi đã thức trắng đêm trong một quán cà phê để làm bài tập về nhà. Khi đếm ngược về số 0, tôi ngơ ngác một lát, bởi vì nghĩ đến chàng trai Y: Này, cậu xem, ngày tận thế thực sự không đến."
— Phòng thí nghiệm rượu Sherry (Giấc mơ năm thứ chín)
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
-
Dòng nước mắt của Hạ Li vốn bị tiếng bước chân đột ngột làm cho hoảng sợ không dám rơi, dường như lại tuôn ra. Sao lại như vậy, giọng nói của người này lạnh lùng, nhưng giọng điệu lại dịu dàng như vậy.
Nhưng cô đã đủ xấu hổ rồi, không thể tiếp tục khóc trước mặt người mình thích nữa.
“Ừm…” Cô nhẫn nhịn chịu đựng, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của chính mình, hắng giọng, chọn một lý do không quá nghiêm trọng: “Tớ thi toán kém quá.”
“Kém đến mức nào?”
“Chắc là không thể đạt tiêu chuẩn.”
“… Ừm.” Yến Tư Thời làm ra vẻ suy tư: "Đúng thật là tớ chưa bao giờ chưa đạt chuẩn cả.”
Hạ Li bật cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng chỉ có anh, khi nói ra những lời như vậy sẽ không khiến người ta cảm thấy tự cao hay khoe khoang.
Một cơn gió thổi tới, cuốn đi làn khói trên đầu điếu thuốc lá mà Yến Tư Thời kẹp trong tay, đốm lửa lập tức tắt đi.
Trong lớp học có mùi bụi bặm, khiến nơi này như đã bị bỏ hoang từ lâu.
“Hình như tâm trạng của cậu cũng không tốt.” Hạ Li nhìn đốm lửa kia, cảm giác như đó chính là trái tim của mình. Nằm yên trong tay anh, khi cháy khi tắt.
Giọng điệu của Yến Tư Thời rất nhẹ: "Phải nghe cuộc điện thoại không muốn nghe."
Anh luôn có giới hạn mà mình giữ kín, mà Hạ Li sẽ không đụng vào đó.
Lúc này, chuông lớn trên mái nhà đột nhiên ngân vang.
Bọn họ đồng thời trật tự lại.
Rất hiếm khi nghe thấy tiếng chuông bên trong tháp chuông, toàn bộ tòa nhà dường như đang khẽ rung chuyển, có cảm giác uy nghiêm.
Yến Tư Thời hỏi: "Không trở về tự học buổi tối sao?"
"Tớ không muốn trở về."
"Vậy ra ngoài không?"
“… Hử?”
"Uống gì đó."
Nghe học sinh xuất sắc như Yến Tư Thời nói ra lời này, dường như trốn học đã trở thành một sự lãng mạn tự nhiên vậy.
“Được thôi.” Cô thản nhiên nói.
Trái tim lại đang run lên.
Sao có thể từ chối, khả năng trở thành đồng phạm với anh chứ.
Hạ Li lấy điện thoại di động từ trong túi áo khoác ra, bảo Yến Tư Thời đợi một lúc, sau đó cô gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm để xin nghỉ phép.
Khi vừa nối máy, lại một trận gió thổi tới, cô đưa tay bịt bên tai kia, sợ nghe không rõ.
Mà Yến Tư Thời thì bước một bước đến gần bệ cửa sổ, dập tắt điếu thuốc vừa đốt chưa được bao lâu, rồi thuận tay đóng cửa sổ lại. Cửa sổ đóng mở không thường xuyên, phát ra tiếng kẽo kẹt.
Gió đã ngừng, Hạ Li nghe thấy giọng nói run rẩy của mình trong không gian im lặng đột ngột.
Cô nói với thầy Trang là mình cảm thấy không khỏe, sẽ đến tiết tự học buổi tối muộn một chút.
Có vụ xin nghỉ phép lúc trước làm mũi tiêm dự phòng, thầy Trang không hề nghi ngờ gì cả, bảo cô hãy nghỉ ngơi thật tốt.
Lớp Xã hội có nhiều con gái, là giáo viên chủ nhiệm, thầy Trang đã thấy nhiều lần học sinh xin nghỉ với lí do này, thường thì sẽ đều cho phép.
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Li nhìn Yến Tư Thời: "... Đi thôi."
Yến Tư Thời gật đầu.
Cả hai rời khỏi tháp chuông, cùng nhau đi về phía cổng trường.
Mới vừa rồi khi Hạ Li ra khỏi cổng trường, có mang theo tờ giấy nghỉ phép có chữ ký của thầy Trang.
Lúc đó ở cổng có người ra ra vào vào, bảo vệ cũng không kiểm tra kỹ lắm, kiểm tra xong thì thả đi, không thu lại giấy xin nghỉ phép, nên Hạ Li tiện tay cất vào trong túi áo đồng phục.
Ai có thể ngờ là nó lại phát huy tác dụng một lần nữa chứ.
Còn Yến Tư Thời, màu thẻ của lớp quốc tế khác với màu của các lớp khác, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể phân biệt được ngay.
Rời đi thuận lợi như vậy, nằm ngoài tưởng tượng của Hạ Li.
Cô hít một hơi thật sâu, không khí ngoài cổng trường bơm vào phổi, trong lành nhưng lạnh lẽo.
Cô quyết định tối nay sẽ vứt cảm giác tội lỗi ra sau đầu.
Sau hôm nay, cô sẽ trở về làm cô học sinh ngoan ngoãn nghe lời, đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Không ai hỏi ai sẽ uống gì, bọn họ tự nhiên mà cùng nhau đi về phía phố Thiên Tinh.
Hạ Li nhét cả hai tay vào túi áo khoác đồng phục, cổ hơi rụt lại vì gió lạnh, cô phân biệt tiếng bước chân của họ trong gió, tiếng nhẹ hơn là của cô, còn tiếng nặng hơn là của Yến Tư Thời.
Đi ngang qua cửa hàng văn phòng phẩm sáng đèn ở cổng trường, Hạ Li nói: “Có phải các cậu bắt đầu xin vào các trường học nước ngoài rồi đúng không?”
“Ừm.”
"Khi nào thì có thể nhận được offer thế?"
"Trong vòng ba tháng, hoặc là trước tháng 6."
“Đã xác định muốn học trường nào chưa?” Hạ Li khi hỏi câu này chỉ nhìn chằm chằm vào chân mình, không dám nhìn Yến Tư Thời. Cô đã cân nhắc giọng điệu của mình, cố gắng hết sức để nghe giống như một cuộc nói chuyện thông thường giữa các bạn học, hoặc là cuộc tâm sự giữa những người bạn.
"Đã nộp đơn vào mấy trường đại học rồi, trường nào nhận thì học trường đấy. Nếu không được nhận thì tớ sẽ thi đại học."
Hạ Li cười: "Nhất định cậu sẽ ổn thôi, đừng tranh giành mấy suất học đại học ít ỏi với đám học sinh đáng thương bọn tớ nữa."
Nói xong lời này, cô thầm nghĩ, nếu như kỳ thi tuyển sinh đại học là vạn quân đi qua một cái cầu nhỏ, thì đến gần Yến Tư Thời chẳng phải cũng thế sao.
Yến Tư Thời nói: "Mượn lời may mắn của cậu."
Hạ Li liếc nhìn Yến Tư Thời một cái trong ánh đèn đường lờ mờ, vừa hay không bỏ lỡ khoảnh khắc mà anh mỉm cười nhẹ.
Tim cô đập loạn xạ, hơi ngứa ngáy, giống như bồ công anh bị gió thổi bay.
Khi rẽ ở ngã tư phía trước, gió thổi qua, đập mạnh vào mặt.
Hạ Li không kìm được, quay đầu đi chỗ khác, che miệng hắt xì một tiếng.
"Lạnh không?"
Hạ Li còn chưa trả lời, một lát sau, Yến Tư Thời đã cởi áo khoác đưa cho cô.
Cô không nhận, vội nói: “Tớ không lạnh…”
Yến Tư Thời trực tiếp thả chiếc áo khoác lên đầu cô.
Chiếc áo khoác thể thao mùa thu màu xám được làm bằng chất liệu dày dặn, lúc rơi xuống, cô theo phản xạ mà nhắm mắt lại, ngửi thấy hơi thở mát lạnh như mùa đông, ký ức về đại hội thể thao năm ngoái lại ùa về.
Nhìn Yến Tư Thời một lần nữa, trên người anh chỉ còn một chiếc áo hoodie có mũ màu trắng.
“Đưa áo khoác cho tớ, cậu sẽ không lạnh chứ?” Hạ Li hít sâu một hơi, mãi mới nói được tiếp.
Yến Tư Thời lắc đầu: "Cậu mặc vào đi, đừng để bị cảm lạnh."
"... Cảm ơn." Cô không ngại ngùng nữa, mặc áo khoác vào.
Cho dù mặc bên ngoài áo khoác đồng phục, thì vẫn còn rất rộng, hoàn toàn bao bọc lấy cô.
Cô nhét hai tay vào túi áo khoác, dường như nơi đó vẫn còn nhiệt độ cơ thể của Yến Tư Thời, ngón tay cô chạm vào hình dáng chiếc bật lửa, cầm vào trong tay, siết chặt lại.
Rẽ phải, đi qua một cây cầu vượt, phố Thiên Tinh gần trong gang tấc.
Chợ đêm đã mở ra, bày bán quần áo giảm giá, đồ đạc rải rác, trên sạp hàng treo vài chuỗi bóng đèn màu, khi thắp lên, đường phố rực rỡ khác hẳn ban ngày.
Trong tiếng huyên náo, bọn họ không nói thêm lời nào, đi thẳng tới trước cửa quán trà sữa.
“Uống gì?” Yến Tư Thời ngẩng đầu nhìn bảng hiệu.
Sau khi cân nhắc, Hạ Li nói: "Trà sữa đậu đỏ đi."
Đi hết một quãng đường, cô không thấy lạnh nữa, mà ngược lại còn thấy nóng vì mặc thêm áo khoác ngoài.
Nhưng khi tâm trạng không tốt, thì cần có đồ vừa nóng vừa ngọt.
Yến Tư Thời vẫn gọi một ly soda chanh lạnh.
Hai người lấy đồ uống, tiếp tục đi xuống phố Thiên Tinh, đến ngã tư trước mặt thì rẽ vào một con hẻm, vẫn là phố đi bộ nhưng đã hẹp hơn rất nhiều, đồ bán cũng phong phú hơn.
Có ít người hơn, mang đến cảm giác yên bình giữa không gian ồn ào.
Lúc này, đi ngang qua một cửa hàng ghi âm và ghi hình.
Hạ Li dừng chân lại, đột nhiên nghĩ tới một chủ đề, quay đầu hỏi Yến Tư Thời: "Gần đây mới ra bài “2012”, cậu đã xem chưa?"
"Khi Vương Sâm xem thì tớ có xem cùng."
"Cậu có tin năm 2012 sẽ là ngày tận thế không?"
Yến Tư Thời im lặng.
Hạ Li ngước mắt lên nhìn, bảng hiệu đèn neon của cửa hàng ghi âm ghi hình tỏa ra ánh sáng xanh biếc, chiếu xuống trên mặt anh, ánh mắt anh cụp xuống, ánh mắt ẩn chứa chút âm u, tối tăm đến khó hiểu.
"Tớ hy vọng là vậy." Yến Tư Thời nói.
Giọng điệu đó nhạt đến nỗi khiến cô nghe ra được cảm xúc chán ghét.
Tớ hy vọng là vậy.
Đây là câu trả lời gì vậy.
Không biết tại sao, trái tim cô đột nhiên có cảm giác như một tờ khăn giấy ướt nhàu nát, nhăn nheo và ẩm ướt.
Giống như, đứa con cưng của trời như ánh sáng tồn tại trong mắt mọi người, lại không hề đáng hâm mộ như mọi người vẫn nghĩ.
Hạ Li cảm thấy dường như mình đã gợi ra một chủ đề rất không hay.
Cô uống một ngụm trà sữa đậu đỏ, vị ngọt ấm áp đọng lại trong cổ họng, lại hơi đăng đắng.
Cô hơi tự trách mà im lặng.
Cứ như vậy đi dạo một hồi, Yến Tư Thời chủ động tiếp tục đề tài, hỏi cô: "Vậy cậu có tin không?"
Hạ Li lắc đầu: "Theo lời tiên tri của nền văn minh Maya, thế giới đã trải qua vô số lần tận thế. Tuy nhiên, giống như hồi đọc "The Bucket List" (Danh sách di nguyện), tớ cũng lập ra một danh sách của riêng mình. Nếu năm 2012 thực sự là tận thế, đây cũng là thời điểm tốt để hạ quyết tâm thực hiện tâm nguyện của mình."
Yến Tư Thời cúi đầu nhìn cô: "Cậu có nguyện vọng gì?"
"Còn chưa nghĩ ra."
Hạ Li nói xong, mặt lập tức nóng bừng.
Bởi vì cô đột nhiên nghĩ tới, trước khi tận thế, có một việc cô nhất định phải làm, chính là tỏ tình với Yến Tư Thời.
Tốt nhất là, hãy cho cô biết thời gian chính xác của ngày tận thế, để cô tỏ tình với anh trong ba giây cuối cùng, như vậy thì cô sẽ không phải đối mặt với câu trả lời của anh nữa.
"... Còn cậu thì sao?” Hạ Li hỏi.
Yến Tư Thời nói: "Tớ không có bất kỳ mong muốn nào hết."
Hạ Li hơi sửng sốt: "Không có cái gì sao? Chuyện cần phải làm ấy?"
Vẻ mặt và giọng điệu của Yến Tư Thời rất bình tĩnh: "Tâm nguyện của tớ không phụ thuộc vào ý chí."
Bầu không khí dường như trở nên ảm đạm hơn.
Hạ Li khẽ cắn ống hút, không biết nên nói cái gì. Vẫn nên trách cô, đã đưa ra chủ đề này.
Cô không tùy tiện nói cái gì nữa, im lặng một hồi, trong vô thức đã đi tới ngã tư đường.
Đi lên phía trước, sẽ là con hẻm nơi Hiệu sách Thượng Trí tọa lạc.
Hạ Li vội vàng hỏi: "Muốn đi chọn hai quyển không?"
Yến Tư Thời gật đầu.
Hiệu sách không có khách hàng nào khác, còn dì chủ tiệm thì đang đọc sách một mình.
Trong hiệu sách nhỏ bằng lòng bàn tay này, mỗi người tự đi chọn, như thể đang đào kho báu mà mình quan tâm nhất từ một khu mỏ khổng lồ.
Thỉnh thoảng bên ngoài có một chiếc xe chạy qua, gầm rút, ngoại trừ nó ra thì không gian vô cùng yên tĩnh.
Thỉnh thoảng Hạ Li âm thầm dời tầm mắt, liếc nhìn giá sách bên kia, dưới ánh đèn nhàn nhạt, bóng dáng Yến Tư Thời lặng lẽ, cúi đầu cẩn thận đọc chữ trên gáy sách.
Không thi cử, không ôn tập, không áp lực lớp 12, không có vấn đề ở nhà...
Trong thế giới chật hẹp lúc này chỉ có cô và anh.
Cô chợt buồn, bởi vì phát hiện mình hơi tham lam.
Sao cô dám tham lam như thế chứ.
Rõ ràng cô phải là người thực tế nhất, sao trong khoảnh khắc này lại có thể ảo tưởng mình có thể bắt gió với trăng.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Mãi cho đến khi điện thoại của dì chủ tiệm vang lên, tiếng chuông đột ngột phá vỡ sự im lặng, Hạ Li như mới tỉnh mộng.
Cô lấy điện thoại ra xem giờ, đã hơn 9 giờ.
“Hình như đến lúc phải trở về rồi.” Hạ Li nhẹ giọng nói.
"Vậy thì đi thôi."
Hai người mang những cuốn sách đã chọn đến chỗ dì chủ tiệm để tính tiền.
Bước ra khỏi hiệu sách, Hạ Li hỏi Yến Tư Thời có quay lại lớp học không.
Yến Tư Thời nói: "Không trở về."
Hạ Li vội vàng chuẩn bị cởi áo khoác.
Yến Tư Thời hỏi: "Cậu ở gần trường học sao?"
Đây cũng không phải là câu hỏi, mà giống như đang xác nhận với cô, bởi vì lần trước xe của nhà Yến Tư Thời đã đưa cô về.
Hạ Li gật đầu.
"Mặc áo vào trước đi."
Hạ Li nghe vậy thì động tác dừng lại.
Câu tiếp theo, Yến Tư Thời nói: "Tớ đi cùng cậu đến đó."
Trên đường về, bọn họ trao đổi vài câu về những cuốn sách mình đã mua.
Có vẻ như cũng không nói quá nhiều, đoạn đường ngắn ngủi, trong chốc lát đã kết thúc.
Yến Tư Thời đưa Hạ Li đến cửa siêu thị Hoa Phong.
Khi Hạ Li cởi áo khoác, dường như vẫn chưa hoàn hồn.
Đưa áo khoác cho anh: "Cảm ơn."
Có lẽ đã mặc lâu, đã quen với độ ấm kia, lúc này gió thổi qua làm cô cảm thấy hơi lạnh.
Yến Tư Thời cầm lấy áo khoác, không mặc vào, mà cầm trong tay: "Tớ trở về đây."
Hạ Li theo bản năng nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Này."
Yến Tư Thời dừng một chút: "Hả?"
“… Tâm trạng của cậu có khá lên chút nào không?” Cô ngước mắt lên nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt dừng lại trên mặt anh một lúc rồi thu lại.
"Có."
"Vậy là tốt rồi."
Yến Tư Thời nhìn cô và dừng lại một lúc, như thể muốn nói điều gì đó, nhưng một chiếc taxi có biển "Xe trống" màu xanh lá cây đang lái về phía anh.
Yến Tư Thời giơ tay, lui về phía sau một bước: "Đi đây, nghỉ ngơi sớm một chút."
Hạ Li vẫy vẫy tay: "Tạm biệt."
Cô lùi lại và quay người, do dự nhìn lại, khi thấy Yến Tư Thời đã mở cửa xe đi lên, lúc này mới thu hồi ánh mắt, bước vào trong.
Đi qua Siêu thị Hoa Phong, đi bộ ra phía sau tòa nhà dân cư, đi vào từ cổng sắt, chính là chung cư học sinh.
Đoạn đường này rất tối, để cô có thể sắp xếp chính xác những suy nghĩ của mình.
Sau khi vào cổng sắt, Hạ Li giậm chân, nhưng đèn cảm ứng vẫn không bật.
Cô chỉ đơn giản ngả người ra sau, dựa vào bức tường lạnh lẽo.
Nhắm mắt lại, chờ đợi cảm xúc phức tạp xen lẫn ngọt ngào trong tim chậm rãi bình tĩnh lại.
Nhiều năm sau, Hạ Li nghe được một bài hát.
“Em có thể đi theo sau anh, như mộng du mà đuổi theo cái bóng của anh.” Bài hát đó hát như vậy.
Lời bài hát luôn gợi cô trực tiếp nhớ về đêm trốn học này.
Mãi đến sau này, rất nhiều chi tiết đã mất trong ký ức, nhưng vẫn còn nhớ rõ cảm giác trong bóng tối kia:
Gió ùa về gió, đêm trốn về đêm.
Em chạy về phía anh.