11 năm hạ chí

 
“Mà mùa hè vẫn ngắn như vậy, nhưng nỗi nhớ lại rất dài.”
 
— Phòng thí nghiệm rượu Sherry (Giấc mơ năm thứ chín)
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
-
 
Năm 2010, Tết Nguyên Đán đến khá muộn, đến mùng 7 Tết bắt đầu đi học trở lại, đã là vào cuối tháng 2.
 
Ngày 27 tháng 2 là 100 ngày đếm ngược đến kỳ thi tuyển sinh đại học.
 
Gấp rút đến mức mọi người không có thời gian để thích ứng sau kỳ nghỉ, giống như một nhóm thủy thủ mới được đào tạo trong hơn nửa năm, còn chưa vượt qua bài kiểm tra, thì tất cả đã bị nhét lên chuyến tàu cao tốc ngay sau đó, đầu choáng váng não căng thẳng nhưng vẫn phải đi đến điểm cuối.
 
Trường học sẽ tổ chức lễ tuyên thệ 100 ngày, lớp 7 cũng có nghi thức riêng, đây cũng là truyền thống của thầy Trang mỗi khi chủ nhiệm lớp 12:
 
Thầy Trang tốt nghiệp Đại học Sư phạm Bắc Kinh, lúc là giáo viên chủ nhiệm thì nghiêm túc, cứng nhắc, nhưng với tư cách là giáo viên dạy Ngữ văn, ông thường viết riêng mấy bài thơ cổ thất luật, đăng lên trên blog của mình. Một người như vậy, sẽ không bao giờ thiếu tế bào lãng mạn.
 
Thầy Trang bảo mọi người viết một lá thư.
 
Cho bản thân, gia đình, hay bạn bè… gì cũng được
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau khi thư viết xong thì niêm phong lại, tự mình bảo quản, đợi đến khi kỳ thi tuyển sinh kết thúc hoặc đến ngày công bố điểm thì mở ra.
 
Thầy Trang nói: "Chỉ mong lúc đó các em sẽ không thẹn với nội dung bức thư của mình."
 
Để tăng tính nghi thức, giấy viết thư, phong thư đều do thầy Trang phát, giấy viết thư có màu trắng kẻ xanh, ở giữa mặt trên in tên trường, huy hiệu của trường trung học Minh Chương.
 
Sau khi giấy viết thư, phong thư được phát ra, lớp học trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng lật giấy, tiếng ngòi bút sột soạt.
 
Một lúc sau, trong những âm thanh này lại vang lên tiếng ai đó nghẹn ngào khóc.
 
Học kỳ mới thì xếp chỗ ngồi mới, chỗ ngồi của Hạ Li là cạnh cửa sổ.
 
Lúc này, cô chống tay lên cằm, nhìn sân bóng rổ ngoài cửa sổ, mông lung nghĩ về bức thư của mình.
 
Cuối cùng, dưới làn gió hơi se lạnh của mùa xuân, cô đặt bút —
 
Gửi Yến Tư Thời:
 
Chào cậu nhé.
 
Tớ là Hạ Li.
 
Chúng ta quen nhau đã gần hai năm rồi, mong cậu sẽ không quá ngạc nhiên khi nhận được bức thư này.
 

 
Kể từ khi viết từ đầu tiên, suy nghĩ của cô không hề dừng lại.
 
Cô có quá nhiều điều muốn nói với anh.
 
Kể từ khi gặp nhau, mỗi khi nhìn thấy từ xa, mỗi khi tình cờ gặp nhau, mỗi khi ở chung với nhau, thì trong lòng cô đều có muôn vàn suy nghĩ, cô muốn nói hết cho anh.
 

Trong không khí nghiêm túc như thế này mà viết thư tình, không biết có phải chỉ có mình cô hay không.
 
Sau khi viết xong, Hạ Li gấp tờ giấy viết thư làm ba, bỏ vào phong thư, dùng hồ dán dán kín miệng phong thư.
 
Trên phong thư có ghi: Thân gửi Yến Tư Thời.
 
Cô quyết định sau khi kì thi đại học kết thúc, thì sẽ trực tiếp giao phong thư này đến tay Yến Tư Thời.
 
-
 
Hôm đó là lễ tuyên thệ 100 ngày, nhà trường vô cùng coi trọng, tổ chức ở hội trường chỉ dành cho những sự kiện trọng đại.
 
Tất cả học sinh lớp 12 tập trung tại hội trường, giáo viên, phụ huynh, đại diện học sinh từng người một phát biểu, mọi người đồng thanh tuyên thệ, nhiều người đã bị bầu không khí nhiệt huyết này lây nhiễm đến mức đôi mắt rưng rưng.
 
Hạ Li và Từ Ninh đứng cùng một hàng.
 
Từ Ninh âm thầm kéo tay áo của cô, cô ấy thấp giọng nói: "Chỉ có tớ cảm thấy hơi xấu hổ, nổi da gà sao?"
 
Hạ Li thấp giọng nói: "Thật ra tớ cũng hơi..."
 
"Có phải là hơi giống... Lý Dương điên cuồng học tiếng Anh không?"
 
Hạ Li suýt chút nữa thì không nhịn được cười.
 
Đó là hồi lớp 10, Lý Dương tới trường học nửa ngày. Cả khối 10 ngồi trên sân thể dục, bên dưới ánh mặt trời thiêu đốt, lắng nghe chương trình phát thanh "Người mẹ trong ánh nến", mà cậu ấy khóc đến mức nghẹn ngào.
 
Lúc đó Hạ Li cũng đang ngồi cùng hàng với Từ Ninh.
 
Sau khi kết thúc, cả lớp lần lượt rời khỏi hội trường.
 
Hội trường gần nhà ăn, còn một lúc nữa mới đến giờ học, ba người Hạ Li quyết định ghé qua nhà ăn mua chút đồ ăn vặt.
 
Lớp 7 bọn họ rời đi khá sớm, hầu hết các lớp vẫn còn ở phía sau.
 
Lúc này, có rất ít người đến căng tin, nên Hạ Li chỉ cần nhìn thoáng qua đã thấy Yến Tư Thời và Vương Sâm đang lấy nước từ tủ đông.
 
“Hi.” Hạ Li tự nhiên chào hỏi.
 
Hai chàng trai quay lại.
 
Yến Tư Thời: "Xong rồi sao?"
 
Hạ Li: "Ừ."
 
Lâm Thanh Hiểu: "Các cậu không đi sao?"
 
Vương Sâm: "Bọn tớ có thi đại học đâu."
 
"..."
 
Ba người Hạ Li đến gần, lấy đồ uống từ tủ đông.
 
Yến Tư Thời cầm một chai nước khoáng trong tay, bước sang bên cạnh để nhường đường.
 
Anh liếc nhìn "Kế hoạch chạy nước rút 100 ngày" do trường thống nhất phát trong tay Hạ Li: "Muốn thi vào trường đại học Nhân hả?"

 
Trên bìa sổ kế hoạch, cột bên dưới lớp, tên là trường đại học mục tiêu.
 
Vành tai Hạ Li nóng lên: "... Ừm."
 
"Cố lên."
 
"… Cảm ơn."
 
Đám Hạ Li đã chọn xong đồ uống, đi đến quầy thu ngân.
 
Lúc này, Yến Tư Thời đứng sang một bên, đặt nước khoáng lên quầy, nói với nhân viên thu ngân: "Thanh toán chung."
 
Hạ Li hơi sửng sốt.
 
Lâm Thanh Hiểu nói: "Mời bọn tớ hả?"
 
Yến Tư Thời "ừm" một tiếng.
 
Lâm Thanh Hiểu nói: "Oa, cảm ơn cậu nha!"
 
Vương Sâm không vui: "Sao cậu không nói sớm! Tớ đã tự thanh toán rồi."
 
Yến Tư Thời: "Bình thường tớ cũng mời cậu không ít đâu."
 
Vương Sâm: "..."
 
Năm người rời khỏi căng tin, cùng nhau đi về phía tòa nhà giảng dạy.
 
Trên đường đi, điện thoại di động của Yến Tư Thời vang lên.
 
Anh lấy từ trong túi quần ra xem, rồi nói với mọi người: "Các cậu về trước đi, tớ đi nghe điện thoại đã."
 
Một tay cầm nước, một tay cầm điện thoại, anh tránh đám đông đang tiến về phía mình, đi về phía quảng trường nhỏ có bức tượng hiệu trưởng đầu tiên của trường Minh.
 
Hạ Li nhìn qua đám người nhìn anh, thấy anh đứng dựa lưng vào bậc thềm, cúi đầu.
 
Nắng chiều đổ bóng anh dài trên nền bê tông.
 
Bóng dáng ấy khiến người ta thấy cô đơn.
 
Anh đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?
 
Cô không nghe thấy.
 
Tiếng ầm ĩ đã ngăn cách họ.
 
-
 
Sau đó, suốt cả tuần Hạ Li không gặp được Yến Tư Thời.
 
Lúc đầu cô cũng không để ý lắm, bởi vì bận học trên lớp, tan học tranh thủ thời gian chợp mắt, cho nên cô thường không có sức lực để nhìn ra ngoài cửa sổ xem Yến Tư Thời có đi ngang qua không.

 
Mà chuyện tình cờ gặp ở hành lang không phải lúc nào cũng xảy ra.
 
Nhưng một ngày, hai ngày... Cho đến khi một tuần trôi qua, Hạ Li mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
 
Lựa thời gian, Hạ Li đến lớp 20.
 
Nhìn vào bên trong, chỗ ngồi của Yến Tư Thời trống không, mặt bàn sạch sẽ, như thể chưa từng có ai ngồi ở chỗ đó.
 
Tim cô lỡ một nhịp.
 
Cô gọi Vương Sâm đang đọc sách trên bàn.
 
Hạ Li đi thẳng vào vấn đề: "Hình như mấy ngày rồi không thấy bóng dáng Yến Tư Thời đâu, cậu ấy xin nghỉ phép sao?"
 
"Giáo viên chủ nhiệm nói là cậu ấy đã trở về thành phố Bắc rồi."
 
"Giáo viên chủ nhiệm nói á?"
 
Vương Sâm gãi đầu: "Hôm làm lễ tuyên thệ đó, cậu ấy nghe điện thoại xong, thì quay trở lại lớp học xách cặp rời đi luôn, sau đó không hề đến trường. Sáng hôm trước tớ đến lớp, phát hiện bàn của cậu ấy cũng đã được dọn sạch. Hỏi giáo viên chủ nhiệm, thì thầy ấy nói người nhà của cậu ấy đã tới giúp lấy đồ, nói là cậu ấy định quay về thành phố Bắc."
 
"... Cậu đã liên lạc với cậu ấy chưa?"
 
"Không liên lạc được, điện thoại tắt máy luôn rồi."
 
"Vậy... cậu ấy có đến trường nữa không?"
 
"Không biết nữa."
 
Hạ Li không biết mình trở lại phòng học bằng cách nào, cả đường đi đều hoảng loạn.
 
Dường như đang đi trên đường yên lành, thì biển báo ở ngã tư đường lại đột nhiên bị ai đó lấy mất, trời lại nổi lên sương mù.
 
Chỉ cảm thấy mờ mịt.
 
Trong giờ giải lao tiếp theo, cô bí mật lấy điện thoại di động, đi vào nhà vệ sinh, trong buồng vệ sinh, cô cố bấm số điện thoại của Yến Tư Thời.
 
Như lời Vương Sâm nói, điện thoại nhắc là bên kia đã tắt máy.
 
Cô nhắn lại:
 
Hi. Tớ gặp được Vương Sâm, cậu ấy nói cậu phải về thành phố Bắc sao?
 
Không hề bất ngờ, tin nhắn này như đá chìm xuống đáy biển.
 
Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến, Hạ Li không rảnh để phân tâm, chỉ cố gắng bấm số điện thoại đó mỗi tối trước khi đi ngủ theo thói quen.
 
Câu trả lời của cô luôn là máy móc: "Điện thoại bạn gọi đã tắt máy."
 
Một tháng sau, âm báo đó chuyển thành "Số điện thoại bạn gọi hiện không hoạt động."
 
Đó là một ngày tháng 4.
 
Trong giờ nghỉ giải lao, Hạ Li đến văn phòng môn Xã hội để lấy bài kiểm tra, khi đi xuống cầu thang thì gặp được Đào Thi Duyệt.
 
Cả hai chỉ chào hỏi nhau như những người bạn học bình thường.
 
Lúc đi qua, Hạ Li đột nhiên nói: “Có thể nói vài câu với cậu được không?”
 
Đào Thi Duyệt dừng lại: "Về Yến Tư Thời sao?"
 
Hạ Li gật đầu.
 
Hai người đi đến hành lang trước cửa lớp 20.

 
Đào Thi Duyệt chống tay lên lan can, quay mặt về phía cây mộc lan trong khoảng không trước tòa nhà dạy học: "Nếu cậu muốn hỏi tớ có tin tức gì của cậu ấy không, thì đừng hỏi, tớ cũng không liên lạc được. Nhưng mẹ tớ thì đã liên lạc với bà ngoại cậu ấy, nói là cậu ấy đã trở về thành phố Bắc, đang chuẩn bị ra nước ngoài."
 
Hạ Li im lặng một lát: "Vậy cậu biết vì sao cậu ấy đột nhiên trở về thành phố Bắc không?"
 
Đào Thi Duyệt quay đầu, liếc nhìn cô, dường như hơi do dự.
 
Tuy nhiên, cuối cùng, cô ta vẫn nói: "... Mẹ cậu ấy qua đời rồi."
 
Hạ Li giật mình.
 
"Sau khi chúng ta kết thúc buổi tuyên thệ nhậm chức, cụ thể là ngày nào thì tớ không biết. Tớ cũng chỉ nghe mẹ nói. Họ không tổ chức lễ truy điệu công khai, hình như chỉ có nhà họ Yến và nhà họ Hoắc tham dự tang lễ." Giọng nói Đào Thi Duyệt rất thấp. "... Đừng nói cho người khác biết chuyện."
 
"Tớ sẽ không."
 
Cơn thủy triều như dâng lên trong lòng, nhẹ nhàng nhấn chìm Hạ Li: "... Là do mẹ cậu ấy bị bệnh sao?"
 
"Hẳn là như vậy. Yến Tư Thời đến thành phố Sở, chính là vì mẹ cậu ấy."
 
"Cậu biết cậu ấy sẽ học trường nào không?"
 
Đào Thi Duyệt lắc đầu: "Trước khi đi, cậu ấy đã nhận được mấy offer của các trường đại học, nhưng cụ thể là sẽ học ở đâu thì cậu ấy không nói."
 
Hạ Li không còn gì để hỏi, cảm xúc dâng trào trong mắt cô: "... Cảm ơn vì đã nói cho tớ những điều này."
 
Trên mặt Đào Thi Duyệt cũng có chút buồn bã: "Không có việc gì. Tớ cũng muốn... tìm người nói chuyện về cậu ấy."
 
Hạ Li hiểu cảm giác này.
 
Cho dù, cho dù chỉ là tìm một người nhắc tới tên của anh thôi.
 
Nếu không, cảm giác trống rỗng khi một người đang sống sờ sờ đột nhiên biến mất, sẽ buộc cô phải nghi ngờ liệu mình chỉ vừa nằm mơ hay không.
 
Hai người đều không nói gì nữa.
 
Hai người rõ ràng là tình địch của nhau, nhưng trong khoảnh khắc im lặng này, lại cùng cảm thấy đau buồn.
 
Dường như đại dương đang cuồn cuộn trong lòng, từ mũi đất xa xa văng vẳng tiếng kêu buồn bã của đàn hải âu.
 
Cô không nghĩ nữa.
 
Chiều hôm đó, vậy mà là lần cuối cùng cô nhìn thấy Yến Tư Thời ở trường Minh.
 
"Cố lên."
 
Đó là lời cuối cùng anh nói với riêng cô.
 
-
 
Ba ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học.
 
Cả hai buổi tự học buổi sáng, buổi tối đều bị hủy bỏ, để bọn họ được nghỉ ngơi thoải mái, thích ứng trước với lịch thi tuyển sinh đại học.
 
Tất cả chương trình học được thay đổi thành tự học, giáo viên ở lại lớp để trực tiếp giải đáp thắc mắc bất cứ lúc nào. Đôi khi gặp những câu hỏi hay, cả lớp sẽ cùng nhau thảo luận.
 
Giờ ra chơi hôm nay, không biết ai không cắm tai nghe máy MP3 đàng hoàng, bỗng có tiếng hát vang lên:
 
"Cuối cùng cũng đến ngày hôm nay, chúng ta đều phải đi tới thế giới của riêng mình, không ai có thể thay thế được, cậu trong ký ức, là thời thanh xuân…"
 
Lớp học ồn ào ban đầu ngay lập tức trở nên yên tĩnh.
 
Hạ Li đang làm bài đọc hiểu tiếng Anh để giữ trạng thái, lúc này cũng ngừng viết, chống cằm, ngơ ngác lắng nghe.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận