“Sau khi tốt nghiệp sáu năm vẫn mơ thấy cậu ấy. Khi đó tôi ghét Địa lý nhất, nhưng lại làm cán bộ môn Địa lý hai năm. Bởi vì khi đến văn phòng của bộ môn Xã hội sẽ đi qua lớp học của cậu ấy. Ôm một chồng sách, trong lòng vừa nặng nề vừa uyển chuyển nhẹ nhàng, giống như đang cất giấu một bí mật rất lớn. Sau đó, khi tôi đi qua office building màu xám, thì thường xuyên nhớ lại chuyện cũ. Tôi sẽ không bao giờ có nỗi lòng thầm kín như vậy nữa, ở năm ấy, ở cái tuổi 16, ở mùa hè mà thiếu niên kia đã đến.”
— Phòng thí nghiệm rượu Sherry ( Giấc mơ năm thứ chín)
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
-
Cuộc họp lớp thứ tư, tổng cộng có hai việc. Thứ nhất là về việc đổi chỗ ngồi, thứ hai là bầu ban cán sự lớp.
Mỗi học kỳ, chỗ ngồi của lớp 7 đều là do giáo viên chủ nhiệm - thầy Trang - tự mình sắp xếp, không phải dựa theo thành tích, cũng không phải là để kèm học một với một theo lệ thường, rốt cuộc là theo quy luật gì thì có lẽ chỉ mình thấy Trang biết rõ.
Nhưng mà có một chuyện rõ ràng, là thầy Trang cũng giống như các giáo viên chủ nhiệm truyền thống khác, tuyệt đối không cho phép nam nữ ngồi cùng bàn.
Nhưng lớp có tổng cộng 11 học sinh nam, bàn tới bàn lui chắc chắn phải có một người phải ngồi cùng bàn với học sinh nữ.
Các bạn nam gọi người này là “Con cưng trời chọn”.
Học kỳ này “Con cưng trời chọn” vừa hay là Tiêu Vũ Long lúc trước trực nhật chung với Hạ Li.
Thành tích của Tiêu Vũ Long trong lớp chỉ xếp hạng trung bình, nhưng mối quan hệ lại rất tốt, tính cách hơi lông bông một chút, nhưng lại có khả năng gây cười và điều hòa không khí.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thầy Trang dán số ghế, cả lớp bắt đầu hành động.
Tiêu Vũ Long vừa dọn bàn, vừa khoe khoang mà hát: “Tốc độ 70 km/h, tâm trạng tự do tự tại…”
Làm người anh em tốt của cậu ấy - lớp phó lao động - phải đạp cậu ấy một chân.
Hai mươi phút sau, đã đổi xong chỗ ngồi.
Hạ Li đặt mấy quyển sách xuống ngay ngắn, điều chỉnh hai quyển Doraemon.
Sau khi ngồi xuống, sau lưng lại bị người ta chọc nhẹ một cái.
Hạ Li quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười tươi rói của Tiêu Vũ Long.
Tiêu Vũ Long cười hỏi: “Các cậu có đủ chỗ ngồi không? Bọn tớ có thể dịch lên trước một chút không?”
“Được chứ.” Hạ Li dịch ghế mình lên trước một chút.
Chỉ một lát sau, thầy Trang đã trở lại lớp học, mọi người lập tức yên tĩnh lại.
Thầy trang gọi: “Lớp trưởng.”
Lớp trưởng đứng lên.
“Học kỳ này còn muốn làm nữa không?”
“Em thế nào cũng được ạ.”
Thầy Trang gật đầu: “Vậy em tiếp tục cống hiến cho các bạn nhé. Tổ chức chuyện bầu ban cán sự một chút, bầu xong rồi thì mọi người lập tức tự học, nhớ giữ trật tự.”
Nói xong rồi lập tức rời khỏi phòng học.
Lớp trưởng lên bục giảng, viết hết các chức vị trên bảng đen.
Hầu hết các chức cán sự đều giữ nguyên như hồi lớp 10, ngoại trừ lớp phó kỷ luật và cán bộ môn Địa lý.
Lớp phó kỷ luật vốn dĩ là Đào Thi Duyệt, nhưng đã chuyển sang lớp quốc tế rồi, cán bộ môn Địa lý lớp 10 thì không muốn làm nữa.
Hầu hết học sinh lớp 7, dựa theo cách nói theo trend bây giờ, thì là khá “Phật hệ” *, mọi người một lòng hướng về 985**, không hề ham thích những chức vụ cán bộ lớp.
*Phật hệ: là cụm từ nổi bật trên mạng Trung Quốc, hoàn toàn không liên quan đến tôn giáo dùng để chỉ những người trẻ theo đuổi lối sống an nhiên và buông thả trong nhịp sống đô thị hối hả.
**Đề án 985 (985工程) hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới”: một đề án được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. Theo thông lệ gọi tên các sự kiện quan trọng của Trung Quốc, lấy số năm và tháng ghép lại thành 985. Vào đúng ngày này, nhân kỷ niệm 100 năm thành lập đại học Bắc Kinh, chủ tịch đương nhiệm của Trung Quốc là Giang Trạch Dân đã tuyên bố: “Nhằm mục đích thực hiện hiện đại hoá, đất nước chúng ta cần phải có những trường đại học nằm trong vị trí hàng đầu của thế giới”. Các trường thuộc Đề án 985 đều là những trường đại học trọng điểm của Trung Quốc.
Huống chi trường Minh lại không có phần thưởng cho “học sinh ba tốt”, mà chỉ có danh sách học bổng mỗi học kỳ, tiêu chuẩn bình chọn duy nhất chính là thành tích, cán bộ lớp không thêm điểm, chỉ mang tính chất phục vụ.
Lớp trưởng kêu gọi rất nhiều lần, mới có một bạn nữ giơ tay ứng cử vào vị trí lớp phó kỷ luật.
“Vậy cán bộ môn Địa lý thì sao? Có ai tự nguyện làm không?”
Trái tim Hạ Li bỗng đập mạnh, cảm xúc kích động kia đến quá đột nhiên.
Cô là một bạn nữ không có cảm giác tồn tại trong lớp, thành tích thuộc top 11, 12, không có tài nghệ sở trường gì, tính tình dịu dàng không tranh giành.
Không hề liên quan đến việc thích chơi trội hay là có tinh thần phục vụ các bạn gì cả.
Cô chỉ là chợt nhận ra rằng, nếu đi đến văn phòng bộ môn Xã hội ở office building, thì đều sẽ đi qua lớp 20 ở tầng 1.
Hạ Li âm thầm lấy tinh thần, sau đó giơ tay lên: “Để tớ làm thử xem.”
Không ai cạnh tranh với cô.
Lớp trưởng viết tên cô dưới hàng chữ “Cán bộ môn Địa lý”.
-
Buổi chiều hôm sau có tiết Địa lý.
Sau khi tan học, cô Ngô kêu cô đến văn phòng cùng mình.
Tính cách cô Ngô rất hiền hòa, là giáo viên hiền lành dễ tính nhất trong tất cả các giáo viên.
Nhưng trong ba môn Xã hội, Hạ Li kém môn Địa lý nhất, nên sợ nhất là cô ấy.
Hạ Li đi bên cạnh cô Ngô, trong lòng thấp thỏm.
Cô Ngô vừa đi vừa cười hỏi: “Sao lại đột nhiên muốn làm cán bộ môn của cô thế?”
Hạ Li đã sớm soạn sẵn lí do đàng hoàng: “... Địa lý của em là kém nhất trong ba môn Xã hội, em muốn kéo thành tích lên ạ.”
Cô Ngô vui vẻ gật đầu, cười nói: “Có chí tiến thủ thế này là tốt. Nhưng mà làm cán bộ lớp phải có trách nhiệm nêu gương cho các bạn, em phải cố lên nha.”
Áp lực của Hạ Li rất lớn: “... Thưa cô, em sẽ nỗ lực ạ.”
“Điểm Địa lý linh hoạt hơn Lịch sử và Chính trị một chút, nếu không hiểu bài trên lớp thì phải hỏi nhiều, nếu chỉ làm bài không thôi thì chắc chắn là không được.”
Hạ Li vội vã gật đầu.
Khi nói chuyện thì đã đến tầng 1.
Hạ Li nhanh chóng nhìn thoáng qua phòng học lớp 20.
Trong cái nhìn vội vàng thoáng qua, không có hình bóng Yến Tư Thời.
Cô không dám trắng trợn táo bạo nhìn trộm, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Tới văn phòng rồi, cô Ngô cầm tập đề luyện thi đại học chứa nội dung bài học hôm nay, bảo Hạ Li cầm về phát, tiết tự học Địa lý tối mai sẽ giảng.
Hạ Ly ôm bài thi, đi xuyên qua hành lang, một lần nữa đi qua phòng học lớp 20.
Lần này, cái liếc mắt lại cho cô một niềm vui bất ngờ.
Lớp quốc tế chỉ có khoảng hai mươi mấy người, mỗi người một bàn, phòng học có vẻ rất rộng rãi thoáng mát.
Chỗ ngồi của thiếu niên là ở hàng thứ ba từ dưới lên dãy trong cùng.
Anh đang đứng dậy, một tay chống bàn học, một tay mở cửa sổ hết cỡ.
Bên ngoài là cây bồ kết to lớn, trong khoảnh khắc mở cửa sổ, trang giấy trắng tung bay, dường như ngọn gió kia cũng hơi nhuốm hơi lạnh.
Đồng phục trường Minh là phối màu đen trắng, mùa hè là áo polo ngắn tay, cách phối màu và kiểu dáng khô khan, mặc trên người anh lại mang lại cảm giác thoải mái tươi mới khác thường.
Trái tim Hạ Li đập lỡ một nhịp.
Nhanh chóng thu hồi ánh mắt đi lên phía trước, bước chân gần như là chạy chậm, lên cầu thang mới phát hiện ra.
Cũng đâu phải là lần đầu tiên thấy Yến Tư Thời từ xa, rốt cuộc thì anh cũng đã chuyển đến đây vài ngày rồi.
Tiết thứ hai, ngoại trừ lớp 12, tất cả đều ra khỏi lớp để tập thể dục theo đài, lớp quốc tế cũng không có quyền được miễn.
Có lần tan tiết đúng giờ, Hạ Li và Lâm Thanh Hiểu cùng đi xuống lầu, đi đến chỗ sân phơi tầng 1 thì đúng lúc nhìn thấy Yến Tư Thời đi xuống cầu thang để ra ngoài.
Vài người đang vây quanh anh, nhưng bóng dáng anh lại có cảm giác cô đơn.
Nhưng cơ hội tập thể dục theo đài cũng không nhiều, bởi vì lớp 7 ở tầng 3, trong lúc xuống tầng thì người ở phòng học tầng 1 đã vào chỗ ở sân thể dục hết rồi.
Khi tập thể dục, lớp 7 và lớp 20 cũng không gần nhau, mỗi khi Hạ Li hướng mắt sang chỗ lớp 20, thì chỉ nhìn thấy dòng người chen chúc xô đẩy.
Còn có cơ hội khác là học thể dục.
Tiết thể dục của trường Minh đều quản rất lỏng, sau khi chạy vài vòng theo quy định thì mọi người được phép hoạt động tự do.
Khi đó cô đang đi theo mấy bạn nữ, tránh nắng ở bóng cây chương cho mát, thì nghe thấy có người hô nhỏ: “Yến Tư Thời!”
Mọi người đồng loạt quay đầu.
Đường cây xanh ngoài lưới của sân vận động bóng chuyền là con đường nhất định phải đi nếu muốn từ lớp học ra nhà ăn và quầy bán đồ ăn vặt.
Yến Tư Thời đang đi đoạn đó, trong tay cầm một chai nước khoáng.
Bên cạnh anh còn có một bạn nam đeo kính đen, đang nói cái gì đó với anh, thỉnh thoảng anh lại gật đầu hoặc là mở miệng trả lời.
Dù đây là lần thứ mấy thấy, Hạ Li đều sẽ âm thầm cảm thán.
Da anh trắng thật đấy, cả người sạch sẽ giống như sương tuyết vậy.
Giờ phút này, Hạ Li cảm thấy vui vẻ vì mình đã quyết định làm cán bộ môn Địa lý.
Dũng khí của cô lập tức được lấp đầy.
Sau này, khi cô đi tới đi lui khu dạy học và office building đều thường nghĩ.
Mình có bí mật.
Về lớp học, Hạ Li chia bài thi thành bốn phần, đưa cho các bạn học ngồi ở bàn đầu tiên mỗi tổ, rồi bảo họ truyền xuống.
Còn bản thân cô thì cầm viên phấn màu trắng, viết dòng chữ “Giảng bài thi Địa lý vào tối tự học thứ sáu” bên phải bảng đen, chỗ giao bài tập cố định dưới phần bảng biểu chương trình học, chữ viết xinh xắn tinh tế.
Cô vỗ vỗ bụi phấn trên tay, về chỗ ngồi ngồi xuống.
“Cán bộ môn Địa lý ơi.” Hàng phía sau có người gọi.
Hạ Li quay đầu lại.
Tiêu Vũ Long cười nói: “Thứ 7 này là sinh nhật tớ, mời mọi người đi karaoke, cậu có đi không?”
Lúc đó, hoạt động giải trí của thành phố nhỏ vẫn còn hạn chế, đi hát karaoke là lựa chọn phổ biến nhất.
Hạ Li hơi bất ngờ.
Cô và Tiêu Vũ Long cũng không được tính là quá thân.
“Còn có ai đi nữa thế?” Hạ Li hỏi.
“Còn cả lớp trưởng này, lớp phó lao động này…”
“Toàn cán bộ lớp sao?”
Tiêu Vũ Long bật cười: “Dù sao thì mời rất nhiều người — à đúng rồi, quan hệ của cậu và Từ Ninh cả Lâm Thanh Hiểu cũng khá tốt đúng không, bọn họ cũng đi đấy.”
Vừa nói vậy, Hạ Li không còn do dự nữa: “Được rồi, vậy tớ cũng sẽ đi.”
Sau khi lên lớp 11, mỗi tuần lớp chọn chỉ được nghỉ nửa ngày, buổi chiều chủ nhật đã phải về trường học, thứ 7 dường như là thời gian duy nhất có thể thoải mái vui chơi.
Nhà Hạ Li ở khu mới xây, cách trường học khá xa, 10 giờ rưỡi mới kết thúc tiết tự học buổi tối, ba mẹ lại thường xuyên ở lại trong xưởng, không yên tâm để Hạ Li học ngoại trú.
Vừa vào trường là Hạ Li đã trọ ở trường, nhưng môi trường ở trọ của trường Minh chỉ có thể dùng từ “một lời khó nói hết” để hình dung: 8 người một phòng, nhà tắm công cộng, nửa tầng chỉ có ba nhà vệ sinh, thời gian đi rửa mặt mỗi ngày đều có hạn, như đang đi đánh giặc.
Mấy chuyện này Hạ Li đều có thể chịu được.
Chỉ duy nhất chuyện là ngủ không sâu giấc, chỉ hơi có gió thổi cỏ lay là cô sẽ tỉnh.
Trong kí túc xá có một bạn nữ ngáy đến mức rung trời động đất, Hạ Li chỉ có thể đeo nút bịt tai đi ngủ hàng đêm, nhưng nếu lâu dài sẽ gây ra đau lỗ tai, ù tai, thậm chí là viêm ngoài tai.
Sau đó thật sự không còn cách nào khác, mới nói chuyện này với ba mẹ.