Khi giọng nói của Yến Tư Thời vang lên, hô hấp của Hạ Li nhẹ hơn một chút.
So với đi đến Starbucks, đến công ty, hay là trực tiếp đến khách sạn thuê phòng, thì đến chỗ Yến Tư Thời căn bản không phải là một ý hay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà không biết vì sao, cô như bị mất đi một nửa lí trí, suy nghĩ lung lay một chút, rồi nghe thấy giọng mình nói: “Vậy thì lại làm phiền cậu nữa rồi.”
Giọng nói đó có chút cảm giác mơ hồ.
Khoảng 20 phút, đến khu chung cư Yến Tư Thời ở.
Xe chạy vào bãi đỗ xe dưới đất, sau khi dừng lại, Yến Tư Thời hỏi cô, có cần mang hành lí lên không.
Laptop và sạc pin của Hạ Li đều ở trong vali, nên gật đầu.
Yến Tư Thời mở cốp xe, xách vali của cô ra.
Chỗ để xe cách thang máy không xa, đến cửa thang máy, Yến Tư Thời lấy thẻ ra quét để mở cửa, đi vào hành lang lát đá cẩm thạch, phản chiếu ảnh ngược sạch sẽ như ánh sáng trắng lạnh lẽo.
Mỗi thang máy một hộ gia đình, nên thời gian chờ thang máy đi xuống rất nhanh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Tư Thời duỗi tay, chặn cửa thang máy lại để mở ra, bảo Hạ Li vào trước.
Hạ Li lập tức nhớ tới nhiều năm trước, vào đêm tuyết đầu mùa trước dịp Tết Nguyên Đán, ở thang máy quán karaoke, Yến Tư Thời cũng từng có hành động như vậy.
Dường như đây đã trở thành thói quen, bản năng của anh.
Hạ Li nhìn thấy Yến Tư Thời ấn nút số 27.
Thang máy lập tức đi lên, làm người ta có cảm giác không trọng lực.
Bốn bức tường trong thang máy đều sáng đến mức có thể soi bóng người, Hạ Li cố ý chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị tầng lầu.
Tâm trạng giả vờ tự nhiên như thế này, có cảm giác như tái diễn tình cảnh trước đây.
Cũng may, rất nhanh đã đến tầng 27.
Đi ra thang máy, không gian cực kì yên tĩnh, làm Hạ Li cảm thấy tiếng cọ xát của bánh xe vali và mặt đất khi Yến Tư Thời kéo hành lí ra hơi ồn ào.
Yến Tư Thời nhập mật khẩu vào căn hộ.
Ánh mắt Hạ Li lướt qua huyền quan, liếc mắt nhìn vào không gian bên trong một cái, màu sắc chủ đạo là màu trắng, xám và đen để điểm xuyết.
Yến Tư Thời mở cửa tủ ở huyền quan ra, cầm đôi dép lê dùng một lần chưa mở ra đưa cho Hạ Li.
Vào thời gian cố định, chung cư có cử người đến để quét tước, Yến Tư Thời không thích có đồ vật mà người ngoài mang vào không gian của mình, nên mới chuẩn bị dép lê này.
Khi Hạ Li thay dép lê, vô thức mà liếc mắt nhìn tủ giày một cái, tất cả đều là giày nam.
Đi qua đó nhìn xung quanh một vòng, độ sạch sẽ nơi này làm người ta liên tưởng đến phòng thí nghiệm vô khuẩn công nghệ cao trong phim khoa học viễn tưởng.
Yến Tư Thời bảo Hạ Li ngồi xuống sofa, bản thân thì đi đến quầy bar.
Hạ Li ngồi xuống sofa da màu đen, luôn có cảm giác lúng túng, luống cuống tay chân, cô cầm gối ôm bên cạnh ôm vào lòng, cảm giác đó mới bớt đi một chút.
Quay đầu nhìn Yến Tư Thời đang ở quầy bar, anh đang rửa sạch một chiếc cốc thủy tinh, tiếng dòng nước ào ào nho nhỏ, ngược lại càng làm nổi bật không gian tĩnh lặng đến nghẹt thở.
Vi diệu đến mức khó có thể chịu nổi.
Làm thế nào cũng phải nói cái gì đó.
“Hình như chỗ này cách khu làm việc rất gần.” Hạ Li tự cảm thấy chủ đề này hơi nhàm chán.
“Là chỗ Văn Sơ Bạch tìm.” Yến Tư Thời nói. “Chỉ gần chỗ làm thôi, còn những chỗ khác thì không tiện lắm.”
Cô thấy anh tắt vòi nước đi, rót cốc nước, sau đó hỏi: “Có muốn thêm đá không?”
“Không cần.”
Yến Tư Thời lấy một tờ khăn giấy, xoa xoa vết nước còn dư lại bên ngoài cái cốc, cầm cốc nước tới, cúi người, nhẹ nhàng đặt trên bàn trà trước mặt cô.
“Cảm ơn.” Hạ Li nhẹ giọng nói, cầm cái ly lên, uống một ngụm.
Cách một đoạn, Yến Tư Thời ngồi xuống bên cạnh cô.
Trong nháy mắt, chỉ cảm thấy không khí chung cư như đọng lại thành thực thể, đè ép hô hấp của cô, khóe mắt cô ngó Yến Tư Thời một cái, rồi lại uống một ngụm nước, dường như không có việc gì mà nói: “Chút nữa mượn bàn ăn của cậu một xíu nhé.”
Yến Tư Thời nhìn cô: “Không cần phòng làm việc sao?”
“Không cần không cần, bàn ăn là được rồi.”
Hạ Li nói rồi buông ly nước xuống, đứng dậy đi đến chỗ huyền quan: “Tớ đi lấy máy tính.”
Yến Tư Thời cũng đi theo qua đó, hỏi cô có cần giúp đỡ không.
Hạ Li nói “Không cần”, lưu loát mở vali ra, ngồi xổm xuống kéo khóa kéo ra, mở một mạch, liếc mắt nhìn bên trong một cái, động tác nhất thời dừng lại — tuy là nội y của cô được để vào một cái túi riêng, nhưng chỉ cần mở ra là sẽ thấy.
Cô nâng mắt, nhìn Yến Tư Thời.
Yến Tư Thời cũng nhìn cô.
Một lát sau, khi cô quyết định sẽ thoải mái hào phóng mở vali ra, thì Yến Tư Thời như mới nhận ra nguyên nhân cô chớp mắt do dự, xoay người sang chỗ khác: “Để tớ đi dọn bàn ăn cho cậu.”
Bàn ăn kia sạch sẽ muốn chết, chỗ nào cần phải dọn dẹp chứ.
Hạ Li chợt cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Cô lấy laptop và sạc pin đặt ở bên trong ra, đóng vali lại, trở về nhà ăn.
Ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, cắm nguồn điện laptop vào, Hạ Li click mở kết nối Internet, hỏi Yến Tư Thời: “Có thể cho tớ dùng chút wifi được không?”
Yến Tư Thời gật đầu: “Mật khẩu là 219 dạng nhị phân.”
“219…” Hạ Li ngơ ngác một chút.
Yến Tư Thời dừng lại một chút, đi đến bên cạnh cô, cánh tay trang nhẹ nhàng chống lên lưng ghế sau lưng cô, tay phải để lên bàn phím laptop.
Hai tay đang đặt trên bàn phím của Hạ Li lập tức rụt lại.
Cô không dám cử động gì hết, hơi thở kia phả lên đỉnh đầu, hơi thở mát lạnh như sương mù lạnh lẽo trong hang núi trong mát, mà cô đang bị sương mù hơi ôm lấy.
Rũ mắt, chỉ dám nhìn chằm chằm bàn phím máy tính trước mắt, thấy anh nhanh chóng gõ con số tiếp theo, 1101…
Phía sau là gì, cô ngơ ngẩn, bị làn da trắng mỏng và xương ngón tay phải rõ ràng kia thu hút toàn bộ sự chú ý.
Yến Tư Thời gõ xong kí tự cuối cùng rồi ấn phím Enter, một lát sau, nói: “Được rồi.”
Sau khi anh lùi ra phía sau, hơi thở kia cũng biến mất.
“... Cảm ơn.”
Chỉ có nhịp tim đập khác thường.
Cũng may, sau khi bận việc, Hạ Li không rảnh để chú ý chuyện khác nữa.
Yến Tư Thời vắt chéo chân ngồi ở sofa, trên đầu gối là một quyển tạp chí.
Anh thong thả lật từng tờ một, ánh mắt lướt qua trang sách, nhìn về phía người ở bàn ăn.
Hạ Li đang hết sức chăm chú mà nhìn laptop, vẻ mặt nghiêm túc, nhanh chóng gõ chữ trên bàn phím, dừng lại, rồi lại gõ tiếp, hình thành nên tiết tấu có quy luật không rõ nào đó.
Có đôi khi dừng lại hơi lâu một chút, thì cô lập tức cầm lấy cốc nước bên cạnh máy tính, uống một ngụm, lại bỏ xuống, rồi tiếp tục.
Trong lúc đó, anh thấy cốc nước của cô sắp hết, thì đứng dậy đến chỗ tủ lạnh cầm một chai nước tinh khiết, đặt bên cạnh cái cốc.
Cô thoáng mất tập trung mà nói cảm ơn, nhưng tiết tấu ban đầu vẫn không hoàn toàn bị quấy rầy, ngay sau đó lại nhập tâm làm việc.
Anh đứng bên cạnh cô một lúc lâu, không quấy rầy nữa, trở lại sofa ngồi xuống.
Ánh nắng buổi trưa chói mắt, nhưng bởi có một lớp rèm thưa, nên khi chiếu vào chỉ có tia nắng nhàn nhạt như buổi sáng, không thấy nóng bức.
Trong không gian tĩnh lặng này, cô dường như trở thành sự tồn tại duy nhất, không làm gì cũng khiến người ta bình tĩnh lại.
Khoảng 4 giờ rưỡi chiều, Yến Tư Thời nghe thấy tiếng ngáp liên tục.
Sau vài lần, lại nhìn sang hướng nhà ăn, thì thấy cô đang ngả đầu vào cánh tay, không nhúc nhích.
Yến Tư Thời đứng dậy đi qua đó, bước chân chậm rãi nhẹ nhàng.
Chống tay lên bàn, cúi đầu nhìn một cái, nghe thấy tiếng hô hấp trầm thấp, xác định đúng thật là cô ngủ rồi.
Anh đi đến sofa, nhặt cái thảm màu trắng lên, đi trở lại bên cạnh bàn ăn, nhẹ nhàng đắp lên cho cô.
Động tác dừng lại, bởi vì nhìn thấy tóc cô xõa xuống, bao trùm nửa khuôn mặt, lông mi kia vừa dài vừa dày, tại thành cái bóng hình quạt trước mắt.
Như là không tự chủ được, anh duỗi tay, ngón tay khẽ chạm vào hàng mi.
Chắc là dù ngủ rồi cũng có thể cảm nhận được cảm giác hơi ngứa, nên cô hơi nhíu mày lại.
Anh lập tức rụt tay lại.
Sở dĩ Hạ Li chọn nằm xuống bàn nghỉ ngơi, là bởi vì nằm tư thế này chưa đến nửa tiếng sẽ tê mỏi tay chân, không đến mức làm cô ngủ lâu mà chậm trễ thời gian.
Khi mở mắt ra, ngáp một cái, ngồi dậy, có cái gì đó rơi xuống vai.
Duỗi tay ra nắm lấy, phát hiện là một tấm thảm mỏng màu trắng gạo.
Cô ngỡ ngàng, ngẩng đầu nhìn về phía Yến Tư Thời.
Anh vẫn ngồi trên sofa, đang lật tạp chí như lúc cô chưa ngủ.
Chỉ là giờ phút này, anh cũng đang nhìn về phía cô, như là chờ cô cũng nâng mắt nhìn qua đây, trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, anh lạnh nhạt nói: “Tỉnh rồi à?”
Là Hạ Li dịch chuyển tầm mắt trước: “... Ừ.”
“5 giờ rồi, buổi tối nay định ăn gì?”
“Muốn ra ngoài ăn không?”
“Thế nào cũng được.”
“Tớ muốn gọi cơm hộp, khá tiết kiệm thời gian.”
“Muốn ăn cái gì?”
“Cậu có từng ăn chỗ nào có hương vị khá tốt chưa?”
Yến Tư Thời hiếm khi ăn cơm hộp, dù có bận việc đến mấy thì ít nhất cũng sẽ dành ra nửa tiếng để ăn một bữa cơm đơn giản, dù món ăn chỉ có sandwich và cà phê.
Giờ phút này, anh lại suy nghĩ một chút: “Để tớ gọi cho.”
Hạ Li gật đầu: “Làm phiền rồi — Vậy tớ tiếp tục làm việc thêm một chút nhé?”
Yến Tư Thời “ừ” một tiếng.
Ở gần đó có tiệm cơm và cafe Gia Cảng, vừa hay là một chỗ mà Văn Sơ Bạch đầu tư.
Khi đó Văn Sơ Bạch dẫn anh đến xem chung cư, có nói một câu, lúc ấy ở chỗ này, vì để có một “nhà ăn” thuận tiện gọi đến gọi đi, nên tiện tay đầu tư vào nhà hàng. Không ngờ là kinh doanh khá tốt, hàng năm đều mang lại lợi nhuận không tồi.
Hai năm trước nhà hàng được nâng cấp, tiếp những vị khách cao cấp hơn, rồi càng khó đặt chỗ hơn.
Yến Tư Thời nhắn tin WeChat cho Văn Sơ Bạch, hỏi anh ấy có thể bảo “nhà ăn” của anh ấy mang một bữa cơm tối tới căn hộ của mình không?
Văn Sơ Bạch rất khó hiểu, gửi một chuỗi dấu chấm hỏi, nói: [Chỉ vì một chuyện bé như hạt cát này mà cậu nhắn tin với tớ sao?]
Yến Tư Thời nói: [Sẽ mời cậu ăn cơm sau.]
Anh lướt xem đánh giá thực đơn trên mạng, chọn vài món rồi gửi qua cho Văn Sơ Bạch.
Một lát sau, Văn Sơ Bạch trả lời anh, đã gọi điện thoại cho giám đốc nhà hàng rồi, hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng, nhà hàng rất bận, cơm anh gọi sẽ cố gắng giao trong một giờ tới.
Nhà ăn rất đúng giờ, khoảng 6 giờ kém mấy phút đã giao cơm đến.
Không phải là hộp đóng gói đơn giản, mà là một cái làn bằng tre trúc, khi mở ra thì có bốn món ăn, được để trong mấy cái đĩa tinh xảo.
Khi Hạ Li lấy đũa ra, thấy logo nhà hàng bên trên, vô cùng tò mò: “Tớ nhớ là nhà hàng này không làm cơm hộp mà nhỉ?”
Vẻ mặt Yến Tư Thời không hề thay đổi, nói: “Có lẽ là vừa mới mở thôi.”
Hạ Li cũng tin là thật, không hỏi nữa, bởi vì thật sự là quá đói.
Ăn cơm tối xong, Hạ Li lại tiếp tục vùi đầu làm việc.
Yến Tư Thời xử lí nốt cái làn và mâm đồ ăn kia, đi đến bên cạnh bàn ăn, hỏi Hạ Li: “Công việc còn nhiều không?”
Hạ Li hơi dừng lại: “Có phải tối nay cậu bận rồi không? Nếu không tiện thì…”
“Không có.” Yến Tư Thời nói. “Nếu có nhiều việc quá làm không xuể thì tớ có thể giúp đỡ.”
Hạ Li hơi lung lay, cô thật sự sắp bị việc tăng ca chọc điên lên rồi: “Có được không?”
Cô vừa nói như vậy, Yến Tư Thời lập tức kéo ghế ăn cơm ra, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô:
“Còn mấy tài liệu nữa vẫn chưa xong, tớ phải tổng hợp vào làm một bản.”
Hạ Li click mở một file PDF.
Yến Tư Thời liếc mắt, đều là tiếng Anh, chi chít, số liệu cũng nhiều.
Cô là chuyên Anh, đọc lên chắc là không có gì khó khăn, chỉ là nội dung rất dài, một phần có tận 30 - 40 trang.
Yến Tư Thời ý bảo cô đưa máy tính cho.
Hạ Li làm theo.
Thấy anh click mở phần quản lý thiết bị, kết nối với máy in.
Sau khi xác nhận với cô, anh lần lượt mở ba file tài liệu.
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng in giấy phát ra từ trong căn phòng đóng cửa phía trước.
Yến Tư Thời đứng dậy, đi về phía phòng.
Khi trở lại, trong tay đã có thêm ba phần tài liệu đã được đóng thành sách và một bút nước màu đỏ.
Yến Tư Thời ngồi xuống bên cạnh cô, nhéo chiếc bút kia, mở ra phần tài liệu đầu tiên.
Hạ Li thấy anh vô thức xoay bút, hơi mất tập trung, nhớ đến năm đó anh cũng có thói quen này.
Lúc này Yến Tư Thời liếc mắt sang một cái, tựa như đang hỏi cô đang ngẩn người nghĩ gì thế.
Cô lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn về phía màn hình laptop.
Khi bên cạnh truyền tới tiếng giấy bút sàn sạt, Hạ Li thỉnh thoảng hơi mất tập trung mà liếc mắt nhìn một cái, thấy anh đang cầm bút khoanh tròn.
Lần lượt nhìn thấy ống tay áo xắn lên của anh, cổ áo sơ mi trắng, đường cong cổ rõ ràng…
Ánh mắt không nhìn lên trên nữa, mà nhanh chóng thu hồi lại.
Cô nghĩ đến thư viện sau cơn mưa nhiều năm trước.
Dưới ánh đèn trắng nhạt, cô gần như có thể ngửi thấy mùi nước mưa trong vắt như thủy triều dâng lên vào ngày ấy, cả thế giới như chìm trong biển nước, lúc cao lúc thấp.
Yên tĩnh, cảm xúc trào dâng trong ngực, hoàn toàn giống ngày trước.
Chưa đến một tiếng, Hạ Li đã nghe thấy tiếng nắp bút đóng lại, bút được đặt xuống, tạo thành tiếng động nhỏ trên bàn.
Khi ba phần tài liệu đó được đưa qua, Yến Tư Thời nói: “Được rồi.”
Hạ Li cầm lấy, tùy tiện lật mở, hơi cười ra tiếng.
Trên tư liệu kia, có một đoạn dài bị Yến Tư Thời khoanh tròn, chỗ trống bên cạnh có vệt bút đỏ nhận xét hai chữ: Vô nghĩa.
Nhưng chỗ thực sự hữu dụng, anh cũng khoanh tròn, tóm tắt ý chính, nêu bật những điểm mấu chốt về số liệu có thể trích dẫn.
Cô còn nhớ rõ chữ của anh, chỉn chu, phóng khoáng, sạch sẽ.
Chữ bây giờ, so với chữ năm đó thì thiên lối viết chữ thảo* hơn, kết cấu cũng thưa hơn một chút, thêm phần phóng khoáng của người trưởng thành.
*Thảo thư (tiếng Trung: 草書; bính âm: cǎoshū) hay chữ thảo: là một kiểu viết chữ Hán của thư pháp Trung Hoa, ó bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết chữ nhanh hơn cả. Mức độ đơn giản hóa của chữ thảo là lớn nhất trong số các kiểu chữ Hán có những chữ Hán mà theo lối khải thư thì viết nhiều nét nhưng theo lối thảo thư thì chỉ cần một nét. Vì vậy thảo thư thường được dùng trong các trường hợp như tốc ký, thực hành nghệ thuật thư pháp, viết thư hay viết nháp một bản thảo. Tuy nhiên, thảo thư rất khó đọc, những người chỉ quen dùng khải thư (kiểu viết thông thường) có thể không đọc được các văn bản viết bằng thảo thư.
Cô đang lật xem từng chú thích, thì nghe thấy Yến Tư Thời lên tiếng: “Hỏi cậu một vấn đề.”
Hạ Li nâng mắt lên nhìn anh: “Hả?”
Yến Tư Thời cũng nhìn cô, ánh mắt trong trẻo, giọng điệu vẫn bình tĩnh lạnh nhạt trước sau như một: “Lúc ấy, có phải cậu đang đọc quyển sách tớ đề cử cho Vương Sâm không.”
Thay vì nói lời này là một câu nghi vấn, thì nói là câu trần thuật càng đúng hơn.
Giống như một đòn chí mạng.
Con ngươi Hạ Li hơi giãn ra, hơi không nói thành lời.