“Tôi muốn vờ như tất cả mỗi lần cố ý gặp gỗ thành tình cờ gặp được.”
— Phòng thí nghiệm rượu Sherry (Giấc mơ năm thứ chín).
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
-
Tháng 11, thành phố Sở thực sự bước vào mùa thu.
Sau kì thi tháng chính là đại hội thể thao.
Trường Minh là trường cấp ba lấy việc học làm trọng tâm trọng điểm, bình thường thật sự không có nhiều hoạt động văn nghệ - thể dục thể thao, đại hội thể thao là cơ hội thả lỏng hiếm hoi.
Hạ Li không tham gia hạng mục nào, cô là trưởng đài phát thanh, đến lúc đó phải phụ trách công tác phát thanh của đại hội thể thao.
Thời gian bắt đầu đại hội thể thao là 8 giờ buổi sáng thứ 5.
Trạm phát thanh ở ngay trong khán phòng, gần cửa ra vào.
Ba chiếc bàn dài xếp liền nhau, bố trí các thiết bị chờ như máy điều âm và microphone.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trạm phát thanh gồm 6 người, 2 người phụ trách sàng lọc bài viết, 3 người phụ trách phát thanh, Hạ Li phụ trách kế hoạch tổng thể và hậu cần.
Trước khi đại hội thể thao bắt đầu, Hạ Li xác nhận quy trình làm việc với giáo viên chỉ đạo trạm phát thanh lần cuối cùng.
Giáo viên chỉ đạo nhấn mạnh: “Phải phân công 3 bạn MC, nhất định phải có người phụ trách phát thông báo sắp xếp lịch thi đấu và kiểm tra.”
Hạ Li gật đầu: “Chúng em đã có người phụ trách rồi ạ.”
“Mua nhiều nước một chút, để còn nhuận họng.”
“Đã chuẩn bị xong xuôi rồi ạ.”
Giáo viên chỉ đạo gật đầu: “Vậy thì không còn gì nữa, tất cả nâng cao tinh thần, cố lên.”
Tới gần 8 giờ, Hạ Li dặn dò những việc cần chú ý với mấy người MC một lần nữa, rồi lén lút ngồi xổm xuống bàn dài phía sau khu hậu cần.
Cô ngồi xuống bậc thang, lấy bình giữ nhiệt và túi chườm nóng đã chuẩn bị sẵn trước khi ra ngoài từ balo.
Thật không may, hôm nay là ngày đầu tiên trong kì dâu của cô.
Khi đó còn chưa có khái niệm uống thuốc giảm đau gì cả, nếu bị đau bụng kinh thì chỉ có thể tự mình chịu đựng mà thôi.
Cô cong lưng, uống nước ấm, dịch túi chườm nóng đến chỗ giữa bụng dưới và đầu gối.
Đại hội thể thao chính thức bắt đầu.
Phần mở màn ngắn gọn đã kết thúc, phân đoạn đầu tiên là giới thiệu vận động viên.
Lãnh đạo trường Minh không khuyến khích bất kì hình thức hoa hòe lòe loẹt nào, vận động viên phải mặc đồng phục, khẩu hiệu cũng phải theo quy củ, không được khác thường.
Mục đích duy nhất của việc giới thiệu đội hình chính là thỏa mãn những cảm xúc xao động bí ẩn của các cô cậu học sinh.
Con trai thảo luận xem bạn nữ đại diện lớp nào xinh đẹp nhất; con gái khi đi qua lớp của đối tượng mình yêu thầm thì kiềm nén tiếng hét chói tai, lén véo cô bạn thân bên cạnh.
“Đang đi tới chỗ chúng ta chính là đội hình cuối cùng, nhóm vận động viên của lớp 20 khối 11, tuy lớp có sĩ số ít nhất, nhưng lại vô cùng đoàn kết…”
Hạ Li vội vàng đậy nắp bình giữ nhiệt vào, đặt túi chườm nóng sang bên cạnh, đứng lên.
Lớp quốc tế có thể nói là sở hữu đội hình giới thiệu có “phong cảnh đẹp nhất” hôm nay, bọn họ không mặc đồng phục, đều thống nhất mặc đồ thể dục màu trắng.
Dẫn đầu lớp 20 chính là Đào Thi Duyệt.
Dù thời tiết lạnh nhưng cô ta vẫn mặc váy tennis trắng, buộc tóc đuôi ngựa cao, cả người có vẻ cao gầy uyển chuyển nhẹ nhàng, sức sống thanh xuân khiến người ta không thể phớt lờ.
Ánh mắt Hạ Li đảo qua, thấy ở hàng cuối cùng là bóng dáng của Yến Tư Thời.
Anh thật sự là người cao nhất lớp, giống như hạc giữa bầy gà, khiến người ta chỉ liếc mắt một cái đã trông thấy.
Rõ ràng đều cùng mặc màu trắng, nhưng mặc trên người anh lại có cảm giác như cả người bị băng tuyết bao phủ, trên mặt anh vẫn không có biểu cảm gì, bước chân nhẹ nhàng như không hề có sức. Nhưng chính cảm giác nhẹ nhàng này lại cực kì mê người.
Hạ Li nhìn lãnh đạo đang đứng thẳng trên đài chủ tịch phía trước trạm phát thanh, lần đầu tiên trong đời to gan đến vậy, lấy điện thoại trong túi ra, nhắm ngay vào Yến Tư Thời, chụp trộm một tấm.
Dùng chiếc di động trong nước giá rẻ, chất lượng hình ảnh rất thấp.
Chụp ra hình ảnh mơ hồ, mỗi một chỗ vỡ ảnh đều là sự tiếc nuối của cô.
Dù là như vậy thì cô vẫn vui như nhặt được bảo bối.
Các lớp thi điền kinh xếp thành hàng trong sân, lớp 20 đã đi tới phía bên kia sân, dù có nỗ lực như thế nào thì cũng chỉ có thể thấy được một mảng màu trắng, không phân rõ được ai với ai.
Lúc này Hạ Li mới thu hồi tầm mắt.
Sau khi lãnh đạo, thành viên tổ trọng tài và đại diện nhóm vận động viên lần lượt nói chuyện, thì cuối cùng thi đấu cũng bắt đầu.
Trước tiên, Hạ Li xem qua lịch trình và danh sách tất cả vận động viên do đội chuẩn bị đại hội thể thao gửi đến, biết Yến Tư Thời đăng kí tổng cộng là bốn hạng mục, 100 mét nam, 800 mét nam, nhảy cao và chạy tiếp sức.
Lớp quốc tế thật sự là thiếu người, nên mới tóm được con dê nào là cho thi thật nhiều hạng mục.
Hạng mục đầu tiên là chạy nước rút 100 mét.
Không lâu sau khi thông tin thông báo được phát đi, ban tuyên giáo các lớp lần lượt gửi bản thảo phát tới.
Công việc đã bắt đầu, Hạ Li không thể lười biếng nữa.
Đang giúp đỡ kiểm tra bản thảo, thì chợt có một giọng nữ trong trẻo vang lên: “Hạ Li!”
Quay đầu nhìn lại, lại là Đào Thi Duyệt cùng mấy bạn nữ lớp 20 đang đi đến đây.
Đào Thi Duyệt đã thay váy tennis kia ra, đổi thành quần dài thể thao.
“Bản thảo phát thanh là nộp ở đây sao?” Đào Thi Duyệt hỏi.
“Đúng vậy.”
Đào Thi Duyệt đặt một xấp bản thảo thật dày xuống, cười hỏi: “Có thể đọc thêm mấy bản của lớp bọn tớ được không?”
“Vậy thì không được, phải đối xử bình đẳng.” Hạ Li cười nói.
“Không phải cậu làm trưởng đài phát thanh sao, cậu có thể lén giúp đỡ mà, xíu nữa bọn tớ mời cậu ăn cơm nha?”
“Trưởng đài thì lại càng phải làm gương tốt.” Tuy thái độ Hạ Li kiên quyết, nhưng giọng điệu lại dịu dàng, không hề làm người ta thấy khó chịu chút nào.
“Vậy gia nhập tổ đội được không? Lát nữa lớp bọn tớ sẽ có người bắt đầu hạng mục rồi.”
“Khi bọn tớ sàng lọc bản thảo sẽ căn cứ vào tiến độ hạng mục để lựa chọn.”
Đào Thi Duyệt cũng không làm Hạ Li khó xử nữa: “Vậy được rồi… cố gắng chọn thêm hai bản nha, làm ơn làm ơn.”
Đại hội thể thao vừa mới bắt đầu, nhiệt tình của mọi người tăng vọt, bản thảo cứ lũ lượt được đưa đến.
Bọn học phụ trách sàng lọc bản thảo đọc qua một lần, rồi đưa cho MC.
Bản thảo được chọn, người lọc bản thảo sẽ ghi chép lại là lớp nào, cố gắng để “đối xử công bằng”.
Bạn học lọc bản thảo tóm được Hạ Li thì lập tức phun trào: “Trong làn sóng bài viết vừa nhận được, có đến 80% là viết cho Yến Tư Thời lớp 20 kia. Bọn họ tưởng đây là hiện trường tỏ tình hay gì trời?”
Hạ Li cười rộ lên: “Vậy cậu có chọn không?”
“Đương nhiên là không chọn mấy bài buồn nôn thế rồi.”
Còn bản thảo không buồn nôn đến vậy, đã được giao đến tay MC.
Bài văn phát ra từ đài phát thanh với giọng chuẩn xác, vang vọng khắp sân thể dục: “Gửi Yến Tư Thời, bạn học lớp 20 khối 11, người sẽ sớm xuất hiện trong cuộc chạy nước rút 100 mét. Gió mùa thu hiu quạnh cũng không thể ngăn được bước chân vững chãi của cậu! Mặt trời nóng rực cũng không ngăn được dũng khí tiến lên của cậu! Chúc cậu thuận gió, sẽ chạy như bay, chúc cậu sẽ giành được hạng nhất, cố lên!”
Hạ Li nhìn sang chỗ vạch xuất phát.
Vận động viên đã được kiểm tra xong lần lượt đi ra vạch xuất phát.
Cô còn chưa nhìn kĩ, thì sau lưng cho bị người ta vỗ một cái.
Là Lâm Thanh Hiểu, Từ Ninh và Tiêu Vũ Long.
Tiêu Vũ Long lắc lắc túi nilon trong tay: “Đến đưa đồ ăn vặt cho trưởng đài vất vả của chúng ta đây.”
Hạ Li được chiều mà sợ: “Cảm ơn! Là cậu mua sao? Quá lãng phí rồi.”
“Chỉ mấy túi khoai lát mà thôi.” Tiêu Vũ Long gãi gãi đầu.
Mà Từ Ninh lại mang đến hai cuốn truyện tranh, để cô có thể đọc giết thời gian những khi nhàm chán.
Sợ mọi người vây quanh ảnh hưởng đến MC làm việc, Hạ Li đưa bọn họ tới khu hậu cần phía sau.
Lâm Thanh Hiểu đi đến bên cạnh Hạ Li, nói nhỏ bên tai cô: “Cậu có ổn không?”
Buổi sáng Hạ Li đến phòng học thì có nói một câu với Lâm Thanh Hiểu là mình bị đau bụng kinh.
Hạ Li: “Còn ổn, có thể chịu được.”
“Cậu phải ở đây cả ngày sao?”
“Ừ.”
“Vậy nếu cảm thấy không khỏe thì phải nói ngay với bọn tớ đấy.”
“Được.”
Chợt nghe thấy tiếng súng lệnh vang lên.
Bốn người đồng thời quay đầu.
Thì thấy trên đường băng plastic màu đỏ, một bóng dáng màu trắng như mũi tên rời dây cung, đột nhiên băng quay đài chủ tịch.
Giống như chỉ trong chớp mắt đi chạy đến vạch đích.
Tiêu Vũ Long: “Má ơi! Ai mà chạy nhanh vậy chứ.”
Trái tim Hạ Li đập thình thịch liên hồi.
Giống như người đầu tiên chạy tới vạch đích là cô vậy.
Cô nghĩ đến bản thảo phát thành không biết ai đã viết kia.
Chúc cậu thuận gió, sẽ chạy như bay.
Tiêu Vũ Long và Lâm Thanh Hiểu bên cạnh nói gì đó, nhưng Hạ Li không cẩn thận nghe.
Chỉ nhìn thấy chỗ vạch đích có một vòng người vây quanh, sôi nổi đưa nước cho Yến Tư Thời.
Nhưng hình như anh không nhận của ai hết, đẩy đám người ra, cúi đầu rời đi.
Sau vòng loại chạy 100 mét nam chính là vòng loại chạy 100 mét nữ.
Sau đó mới là trận chung kết.
Lâm Thanh Hiểu bắt máy, nói lớp phó tuyên truyền muốn cô ấy qua đó giúp đỡ, ba người lập tức cùng nhau về lớp 7.
Không biết có phải vì người trên khán đài không có gì che chắn hay không, chỗ cao gió lạnh, Hạ Li uống nước ấm xong vẫn không đỡ, cơn đau bụng có xu hướng càng ngày càng nặng.
Việc lọc bảo thảo và phát thanh chưa có vấn đề gì, cũng không cần cô phải chú ý theo dõi, nên chào hỏi mấy người, dặn dò họ có việc gì thì đi tìm cô, sau đó tự mình trở lại khu hậu cần ngồi xuống.
Cô kéo hết khóa áo khoác đồng phục lên, ôm chặt hai đầu gối, áp chặt bụng vào túi chườm nóng trong bộ đồng phục.
Không biết bao lâu sau, nghe thấy thông báo trận chung kết chạy 100 mét nam.
Trong khoảnh khắc súng lệnh vang lên, Hạ Li nhanh chóng đứng lên, nhìn sang hướng đường băng.
Giống như vòng đấu loại tái diễn, bóng dáng màu trắng kia uyển chuyển nhẹ nhàng mà chạy đến vạch đích, không hề trì hoãn.
Ở vạch đích có nhiều người vây quanh hơn, gần như bao phủ hết bóng dáng Yến Tư Thời.
Chỉ lát sau, anh đã đi ra khỏi đám người, trong tay chỉ cầm áo khoác thể thao của mình.
Anh đi dọc theo ven đường băng, cả chặng đường đều làm lơ những người trà trộn vào sân điền kinh để đến gần anh, đi đến con đường nối liền sân vận động và khu dạy học.
Mà con đường này lại nằm ngay dưới trạm phát thanh.
Trái tim Hạ Li đập nhanh hơn.
Không cho mình nhiều thời gian do dự, cô lấy nước khoáng từ thùng giấy bên cạnh ra, ném túi chường nóng trong đồng phục qua một bên, nhanh chóng chạy xuống bậc thang xuống con đường nối liền.
Khi cô bước xuống bậc thang cuối cùng thì Yến Tư Thời cũng bắt đầu đi vào con đường này.
Hạ Li bình tĩnh mà lên tiếng chào: “Hi.”
Bước chân Yến Tư Thời dừng lại.
“Cậu không đăng kí hạng mục nào sao?” Hạ Li cố ý hỏi. Cô không muốn để Yến Tư Thời nhận ra mình cố ý đi tới chỗ anh.
“Mới vừa chạy xong.”
“Hạng mục gì thế?”
“Trận chung kết 100 mét.”
“Vậy đã uống nước chưa?” Cô rất tự nhiên mà đưa chai nước trong tay qua đó.
Yến Tư Thời hơi dừng lại một chút, duỗi tay nhận lấy: “Cảm ơn.”
Gió lùa vào con đường, cỏ xanh chỗ chân tường vì lạnh mà hơi run lên.
Áo trắng của thiếu niên bị gió lùa vào mà bay lên, rồi lại hạ xuống.
Bên cạnh có người đi qua, mà những lời đùa giỡn đó có vẻ rất xa xôi.
Trong mắt cô chỉ có một mình anh.
Cô nghĩ, hẳn là cô sẽ khắc ghi cảnh tượng này rất lâu.
Gió, con đường hơi tối, thiếu niên đồ trắng.
Còn cả nhịp tim đập của cô nữa.
Hạ Li hơi sợ mình sẽ phá vỡ cảnh tượng yên tĩnh này, giọng nói cũng nhỏ lại: “Cậu về lớp học à?”
“Ừ.”
“Tớ đang ở đây chờ bạn.”
Yến Tư Thời gật gật đầu.
Anh dừng lại một chút, dường như để xác nhận xem cô còn chuyện gì khác không, rồi nói: “Vậy tớ đi trước đây.”
Hạ Li nói: “Ừ.”
Nhìn bóng dáng Yến Tư Thời đi ra khỏi con đường, Hạ Li lập tức ngồi xổm dựa vào tưởng, hai tay ôm đầu gối.
Một phần là bởi vì tim đập quá nhanh, một phần là vì cơn đau ở bụng quá khó chịu.
Cần phải nghỉ ngơi một chút.
Một lát sau, có tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp tới gần.
Dừng lại trước mặt cô.
Là Yến Tư Thời.
Anh cúi đầu, rũ mắt nhìn cô.
Ở dưới bóng, Hạ Li nhìn thẳng anh ở cự li gần, vì ngược sáng nên cặp mắt kia còn sâu hơn cả bình thường, giống như ao hồ buổi chiều hôm.
Cô ngơ ngẩn, không viết vì sao anh lại đi vòng lại.
Cuối cùng nói: “... Không sao đâu, chắc là hơi lạnh.”
“Chỗ này gió lớn, cậu có thể đổi sang chờ ở chỗ khác.” Giọng nói Yến Tư Thời lạnh nhạt tới mức không có chút cảm xúc dư thừa nào.
Nhưng mà trong khoảnh khắc tiếp theo, có thứ gì đó rơi xuống.
Hạ Li duỗi tay nhận lấy theo bản năng, đến khi ôm chặt thì mới phản ứng lại, đây là áo khoác thể dục của anh.
“Cậu cầm lấy để khoác vào đi.” Yến Tư Thời nói.
“... Nhưng mà cậu không mặc sao?”
“Tớ về phòng học lấy đồng phục.”
Hạ Li đứng lên, hai tay ôm áo khoác anh.
Cảm xúc phức tạp trào dâng, giống như muốn lấp kín đến mức cô không thể nghe rõ tiếng mình nói chuyện: “... Cảm ơn… Vậy tớ trả cậu thế nào đây?”
“Khi nào rảnh thì cậu mang qua lớp tớ trả là được.”
Yến Tư Thời lại liếc nhìn cô một cái, dường như xác định cô không có việc gì, rồi sau đó nói: “Vậy tớ đi trước đây.”
Hạ Li gật gật đầu.
Bóng dáng anh đi về phía sân thể dục.
“... Cậu không trở về phòng học sao?”
“Đi tìm Vương Sâm lấy điện thoại trước.”
Cho nên anh mới đi vòng lại.
Hạ Li nhìn bóng dáng Yến Tư Thời đi lên cầu thang bên sườn con đường.
Áo khoác nằm giữa hai cánh tay, dường như cô không biết nên làm gì với nó.
Trên áo còn vương mùi hương gió mát, là mùi mà lần đó cô ngửi được, hơi thở tuyết trắng xóa.
Hạ Li luồn hai tay vào tay áo, mặc áo khoác vào.
Rất lớn, tựa như có thể thêm một người nữa mặc vẫn rộng.
Vì thế, cô lại cởi áo xuống, nắm lấy cổ áo, xem nhãn ở phía sau cổ áo.
Số đo là size 185.
Mà cô cao 1m63, khung xương cũng nhỏ.
Hạ Li đi lên cầu thang về trạm phát thanh.
Cô không mặc áo khoác kia, chỉ gập gọn rồi ôm vào lòng.
Đây rõ ràng là áo khoác của con trai, lúc đó ở trường Minh, con gái mặc áo khoác của con trai, đây là điều rất đáng suy nghĩ.
Cô không muốn vì vậy mà trở thành tiêu điểm.
Cô ngồi xuống bậc thang, ôm túi chườm nóng và áo khoác của Yến Tư Thời.
Hơi thở trong trẻo lạnh lùng kia bao quanh cô.
Giờ phút này, tâm trạng có chết cũng không hối tiếc.