Tình yêu nói đơn giản chỉ là một phép tính. Nếu phép tính chỉ đơn giản là 1+1=2 thì nó lại hóa không phải là đời. Cả cuộc đời này ai lại không từng yêu đơn phương một người nào đó chứ. Yêu người ta đến mức tình cảm của chính mình bị vùi dập cũng không hay. Ngày ngày cứ nhìn người ta mà họ cũng không biết. Tối đến lại nghe người ta lảm nhảm về người mình yêu. Cảm giác đó thực sự rất khó tả cũng không biết nên khóc hay nên cười. Yêu đơn phương chia làm 2 hướng, yêu trong hạnh phúc và yêu trong nhạt nhòa. Yêu trong hạnh phúc lại hóa là đau khổ nhất, hạnh phúc cũng chỉ là cái mác gắn bên ngoài. Giải nghĩa đơn giản của hướng này là một ngày người ta bước vào cuộc đời bạn nói lời yêu thương ngọt nào rồi biến mất. Hạnh phúc đột ngột nhưng đau khổ cũng tột cùng. Còn yêu trong nhạt nhòa, dễ hiểu lắm. Bạn lặng lẽ đứng nhìn người ta từ ngày này sang ngày khác, có chuyện vui buồn gì cũng sẵn sàng chia sẻ, sẵn sàng lắng nghe, lâu ngày bạn nhận ra bạn có tình cảm vs họ và thế là bạn cứ đơn phương người ta mãi, đơn phương đến lúc tất cả kí ức và hình bóng chở nên nhạt nhòa. Nguyên nhân của yêu đơn phương cũng tương tự giống như nỗi buồn vậy. Bạn thích một người rất thích một người, người đó không thích bạn, nhất quyết không thích bạn. Thực sự là vô cùng éo le. Ai đơn phương cũng tự cho mình cái quyền được ảo tưởng. Chỉ cần họ quan tâm một chút là cũng nghĩ họ có tình cảm với mình. Vì suy nghĩ là vậy nên họ cứ đứng mãi ở đấy, đứng mãi nhưng rốt cục họ cũng chẳng quay về.