Ngay từ khi tôi nhận ra tôi có tình cảm với cậu lúc nào không biết, tôi đã cảm thấy rất đau lòng. Dù gì đi chăng nữa, mỗi khi nhìn thấy cậu, đều trốn tránh, nhưng cảm thấy trong lòng lấp lánh nắng nhẹ nhàng. Bởi chúng mình đều đã từng làm tổn thương người khác, đã từng vì người khác mà đau lòng, vì người khác mà thề rằng "sống chết cũng không đem lòng thương thêm một ai khác nữa" rằng " thế là quá đủ rồi " Nên còn giây phút nào có thể mỉm cười trên đời, đều phải chân trọng những gì mình đang có. Tôi không muốn nhắc lại những gì đã qua nhưng thật sự cũng không quên nổi :). Cái cảm giác rung động ấy rất thoải mái. Thoáng qua rồi vụt đi rất nhanh. Cũng không thể tránh được sự hụt hẫng và nỗi thất vọng. Nhưng vì tình đơn phương là vậy nên có muốn cũng không thể làm gì hơn. Ngày trước cậu rất quan tâm tôi, thực sự rất quan tâm. Đi đâu về cũng hỏi, nửa đêm thấy tôi onl cũng vào nói chuyện rồi bắt đi ngủ. Cảm động vô cùng. Đương nhiên cái cảm giác ấy tôi chẳng thể lẫn đi đâu được nó thành thói quen mất rồi. Tôi có nên nghiêm khắc và phán xét về bản thân mình ? Tối nay, à không các tối tôi vẫn ngồi trước màn hình điện thoại chờ cái gì cũng chẳng hay :). Cậu làm tôi buồn, thực sự buồn đấy