12 Bạn Trai Mua 1 Thê Nô Tặng 1 Trung Khuyển


Chiều tà nắng đỏ, gió mát liên hồi, tiểu khu thiết kế đã xưa cũ, đứng trên hành lang còn bị gió thổi vù vù, cũng may bây giờ là mùa hè còn tính mát mẻ.
Miên Miểu giơ tay đè đầu tóc bị gió thổi rối loạn, cậu cầm theo chìa khóa xe xuống lầu.

Vừa xuống cầu thang liền gặp phải các dì ở tần dưới đi chợ về.
"Ui giời, cậu ta phân hóa thành Beta thật là đáng tiếc.

Tôi còn chờ Miên Miểu phân hóa thành Omega, vậy là có thể giới thiệu cho cháu trai Alpha của tôi rồi."
Lời nói vừa dứt liền nghe được âm thanh hâm mộ của hàng xóm xung quanh.

"Cháu bà là Alpha?! Chúc mừng chúc mừng!"
Bác gái trong lòng cực kỳ hãnh diện nhưng còn không quên giúp Miên Miểu than vãn đáng tiếc: "Miên Miểu nếu là Omega thì tốt quá."
"Bởi vậy, dậy thì thành dáng vẻ kia thì ai nghĩ rằng lại là Beta chứ, đáng tiếc một khuôn mặt đẹp."
Miên Miểu xuống tới dưới lầu vẫn nghe âm thanh nói chuyện của họ, cậu bĩu môi, không cho là đúng.

Beta thì sao? Beta là giới tính tự do nhất được chứ!
Cậu phân hóa 2 năm rồi chứ có phải mới đây đâu mà cứ nói suốt.
Hừ hừ, chờ cậu gom đủ tiền liền mua nhà mới dẫn ông ngoại và em trai đến đó sống, không cần bị họ làm phiền.
Nghĩ đến tương lai tốt đẹp, Miên Miểu tràng đầy động lực làm thêm kiếm tiền, đội nón đeo khẩu trang rồi lái chiếc moto màu hồng phấn đi làm.

Đôi tai mèo lông xù xù được gắn trên chiếc nón bị gió thổi cụp ra sau, vừa đáng yêu lại buồn cười.
Miên Miểu làm shipper, 5 giờ chiều bắt đầu đi làm.
Chiếc motor toàn thân hồng nhạt, thùng hàng phía sau còn cố ý phủ thêm một lớp nhung lông xù xù, đáng chú ý nhất là đồng phục của cậu cũng là màu hồng, trên nón bảo hiểm là hai cái tai mèo.

Công ty chuyển phát nhanh của họ vừa tung ra một chiêu trò mới, dùng nhan sắc tấn công thị trường chuyển phát nhanh.

Mặc kệ là giới tính số tuổi đều thống nhất mặc màu hồng phấn.

Không biết bao nhiêu mãnh nam mãnh nữ đã phải gào thét khi mặc nó.

Miên Miểu lại khác, cậu cảm thấy đồng phục rất đáng yêu, cậu thích.
Làm việc 2 tiếng, Miên Miểu thầm than xui xẻo.

Các đơn hàng lớn đều bị đồng nghiệp nhanh tay giành trước.
Có thể là ông trời cảm thấy cậu quá thảm, nên cho cậu thêm một cơ hội giật hàng.
[Ting~ thần tài đến thần tài đến~]
Vừa nghe âm thanh thông báo của app, Miên Miểu không chần chờ liền nhấn đồng ý!
Nhận đơn xong cậu mới xem yêu cầu của khách.

30 ly trà sữa, đủ nhiều, tiền ship cũng cao, nhưng vị trí lại là quán bar.
Ai lại đặt trà sữa trong quán bar? Mấy người này muốn phá quán hả?
Nếu không phải tiền đã được trả trước thì Miên Miểu cực kỳ hoài nghi là ai đó muốn chơi trò quỷ boom đơn hàng.
Nhìn số lượng cũng nhiều, cộng với cậu muốn chạy chỉ tiêu, cũng lỡ tay nhận đơn rồi nên Miên Miểu đành làm vậy.
Không khí trong quán trà sữa ngọt nị thơm lừng, quán đắt có khác, khách đông vô cùng.

Miên Miểu mắt thèm nhìn menu, cậu cũng muốn uống nhưng cậu tiếc tiền nên không dám mua.

Chỉ có thể nhìn nhìn cho đỡ thèm.
Trên đường giao hàng, Miên Miểu ngửi thấy một mùi hương thơm ngọt thoang thoảng xung quanh cậu.

Mặc cho gió lạnh thổi phà phà nhưng hương thơm vẫn không tiêu tán.

Miên Miểu không nghĩ nhiều, nghĩ rằng là do cậu quá thèm nên bị ảo giác.
Đến quán bar, Miên Miểu lại chần chừ không dám bước vào.
Cậu không có ấn tượng tốt với nơi này, quán bar khiến cậu có cảm giác cực kỳ bất an.
[Khách hàng: Đúng đúng đúng, tôi ở bên trong, cậu cứ vào đi, số phòng là 404.]
Miên Miểu vốn là con ngoan, chưa từng đến nơi như thế này, nhưng cậu đã nhận đơn thì phải giao hàng, cậu còn muốn tiền thưởng cuối tháng nên không thể bị đánh giá dưới 4 sao.
Cậu còn nhờ nó mà đóng tiền học, không thể không làm! Tiến lên!
Miên Miểu hít sâu một hơi, hùng dũng oai vệ bước vào trong.
"Cạch."
Vừa mở cửa, các mùi hương hỗn độn nùng liệt ập vào mặt cậu khiến Miên Miểu khó chịu lùi về sau một bước.
" y nha, chuyển phát nhanh tới rồi, mau mau vào đây nào."
Một giọng nói ngả ngớn vang lên.

Chưa để Miên Miểu nghe hết câu thì cậu đã bị kéo thẳng vào trong phòng, bị đám phú nhị đại hò hét vây quanh cậu.
Họ đã cá cược xem người giao hàng lần này là trẻ đẹp hay là ông chú già, mà tiền cược là một chiếc xe thể thao.
"Mau cởi khẩu trang ra xem nào." Hắn nói xong liền vươn tay về phía cậu.
Miên Miểu tránh né sang một bên thành công chọc giận một tên trong số đó.
"Người anh em, hợp tác chút đi, chúng tôi chỉ xem mặt thôi, cậu cũng đâu mất miếng thịt nào."
Miệng thì nói thế nhưng hai tên khác đã giữ vai cậu lại không để cậu vùng vẫy, tên còn lại thì không kiêng dè gì tháo xuống khẩu trang của cậu ra.
"Hì hì...!mỹ nhân nha." Tiếng huýt sáo và cảm thán lần lượt vang lên trong căn phòng.
Miên Miểu bị giữ chặt đứng tại chỗ, vẻ mặt tức giận nhìn họ.

Không có khẩu trang che lấp, khuôn mặt nho nhỏ hiện ra trong tầm mắt của họ, một đôi mắt đen láy xinh đẹp linh động như mắt mèo, mũi nhỏ miệng nhỏ, cả người cũng nho nhỏ.
Đối lập với vài tên Alpha đang đứng xung quanh cậu thì Miên Miểu nhỏ bé tới mức đáng thương, như chú mèo nhe răng đứng giữa bầy sài lang đói khát.
Miên Miểu nín thở không muốn ngửi mùi hương khó chịu xung quanh, trong lòng hơi trầm xuống, có lẽ cậu gặp khách hàng khó xơi rồi.

Miên Miểu nhịn xuống cảm giác buồn nôn, cả người nóng ran như lửa đốt, sau cổ rất ngứa, cực kỳ khó chịu.

Mùi hương trong phòng thối nát xa đọa, lúc này lại có một tia thanh mát thơm ngọt phiêu tán trong phòng.
Âm thanh ồn ào trong phòng đột nhiên im bặt, tên cầm đầu ánh mắt nhìn chằm chằm Miên Miểu.

Bầu không khí trở nên quỷ dị, tên cầm đầu bỗng tươi cười rợn người.
Miên Miểu cảnh giác nói: "Thật xin lỗi, nhưng tôi còn phải lái xe, không thể uống rượu."
Mọi người trong phòng như thầm ăn ý điều gì đó, họ đều chặn cậu lại.
"Bảo cậu uống thì uống đi, nói nhiều vậy làm gì?!"
"Mau uống đi, có tin mỗi người trong phòng đều cho cậu 1 sao hay không, thái độ phục vụ khách hàng kém thế à!"
Lời nói hùng hổ che giấu ghen ghét, Miên Miểu bị ba bốn người đẩy mạnh lảo đảo té ngồi cạnh vị trí của tên cầm đầu.

Cửa phòng bị chặn lại, rất có xu thế cậu không uống thì đừng hòng rời khỏi đây.

Một mình cậu cũng chưa chắc đánh thắng họ.
Miên Miểu siết chặt ly rượu, hỏi: "Tôi phải uống sao?"
Ánh đèn trong phòng tối tâm lại ái muội, tên cầm đầu rốt cuộc nhìn rõ khuôn mặt của cậu, đôi mắt sắc dục của hắn sáng lên đánh giá Miên Miểu.
"Tôi uống xong, có thể thả tôi đi được không?"
Tên cầm đầu càng nhìn càng thích trong lòng ngứa ngáy không thôi, hắn ác ý tỏ ra hào phóng gật đầu.
"Đương nhiên rồi."
Có tên cầm đầu hứa hẹn, Miên Miểu uống xong thì thành công bước ra khỏi cửa phòng.
Miên Miểu đi vài bước liền choáng váng, chân tay dần vô lực, sau cổ đột nhiên nóng lên.

Làm Beta 20 năm, Miên Miểu chưa từng biết cảm giác phát tình là gì, cậu chỉ cảm thấy bản thân khó chịu quá, muốn chạy nhanh rời khỏi nơi này.
Miên Miểu biết tên cầm đầu đang đi theo sau cậu, tầm mất dính nhớp ghê tởm nhìn theo bóng lưng của cậu.
Có thể do cậu biểu hiện đủ nhỏ yếu đáng thương, không sức phản kháng nên tên cầm đầu xem nhẹ cậu, hắn không vội mà bắt cậu lại.
Hắn tựa hồ rất hưởng thụ quá trình như mèo vờn chuột mà đi theo sau cậu, chờ Miên Miểu say mèm liền tiến lên.
Đang lúc Miên Miểu tìm cơ hội chạy, thì trên hành lang xuất hiện một người đang đi ngược hướng với cậu.


Miên Miểu kéo lấy tay anh, lảo đảo nhào vào lòng người đàn ông.

Cậu nôn nóng siết chặt áo anh.
"Giúp với."
"Omega?" Một âm thanh trầm thấp từ đỉnh đầu vang lên.
Miên Miểu mờ mịt ngẩng đầu.
"Cậu đang phát tình, mèo con." Phí Lẫm Nhiên cúi người áp sát cậu.
Miên Miểu đầu óc nóng lên, hai má ửng hồng như một quả mật đào ngon miệng chờ người đến cắn.

Nước mắt khiến lông mi ướt nhẹp, giọt lệ đọng lại trong đôi mắt muốn rơi nhưng không rơi, vẻ mặt mờ mịt lại đáng thương nhìn người đàn ông cao lớn.
Lúc này, đầu óc của Miên Miểu như một mớ hồ nhão không suy nghĩ được gì, cậu cảm thấy ai đó đang nhấc bổng cậu lên, hai chân không chạm đất khiến Miên Miểu theo bản năng giãy giụa.
"Đây là bạn tôi, tôi sẽ đưa cậu ấy về."
Tên cầm đầu thấy con mồi anh của hắn bị người khác bế lên thì nôn nóng muốn giành lại.

Thậm chí càn rỡ phóng xuất pheromone (tin tức tố) muốn khiêu chiến anh.
"Cút." Phí Lẫm Nhiên mắt sắt liếc nhìn tên cầm đầu, tựa như hắn là bụi bặm dưới chân.
Là Alpha trội!
Tên cầm đầu hoảng sợ nhìn anh.

Hắn sắc mặt vặn vẹo hai tay ôm ngực, bị pheromone của Phí Lẫm Nhiên đè ép không thở nổi.
Phí Lẫm Nhiên không thèm nhìn kẻ thảm hại nằm trên đất, anh nhanh chân bế cậu rời khỏi nơi này.
Miên Miểu chỉ cảm thấy có một mùi hương buồn nôn, sau đó bị một mùi hương thanh mát xua tan cảm giác ghê tởm đó.
Thơm quá, là hạt sen, muốn ăn.
Động tác vùng vẫy của Miên Miểu chợt dừng lại, cậu lần theo mùi hương càng dựa càng sát gần anh, cuối cùng ngoan ngoãn ôm lấy cổ của Phí Lẫm Nhiên, thuận theo nằm trong lòng anh không tiếp tục phản kháng.
Miên Miểu không cự tuyệt anh, thay vào đó là chuyên chú gặm cắn lung tung lên cổ anh.

Phí Lẫm Nhiên cơ bắp căn chặt, anh hít sâu một hơi tăng nhanh bước chân ôm cậu lên phòng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận