Cả ngày hôm anh Phí Lẫm Nhiên và Miên Miểu đã đi tham quan khắp cả trường, nhiều lần Miên Miểu gợi ý hỏi anh thì Ban Ngày đều lảng sang chuyện khác.
Cậu đã cho anh rất nhiều cơ hội để nói thật nhưng Ban Ngày vãn lựa chọn yên lặng giấu giếm.
Buổi tối, Miên Miểu không hề vui vẻ, ai nói cậu nhạy cảm cũng được, dù sao không Omega nào thích Alpha của mình nói dối cả.
Yêu đương quan trọng nhất là thành thật.
Miên Miểu cũng như bao Omega khác, vì chuyện buổi sáng nên nội tâm của cậu cồn cào đứng ngồi không yên, nhìn chằm chằm Ban Đêm đang chơi với hai nhóc.
Ban Đêm bị cậu nhìn nổi cả da gà, thận trọng hỏi: "Em làm sao vậy? Muốn chơi cùng à?"
"Anh có yêu em không?"
Chuyện này còn phải hỏi, đương nhiên là: "Có!"
"Sau này anh không được nói dối em!"
Ban Đêm không hiểu ra sao nhưng theo bản năng liền đáp ứng: "Được thôi."
"Em gọi điện thì anh phải bắt máy."
"Được."
"Dù có bận cũng phải nói trước với em."
"Được."
Miên Miểu hài lòng gật đầu, xua tay nói: "Được rồi, tạm tha cho anh."
Ban Đêm gian manh nói: "Em ghen à?"
Miên Miểu lập tức xù lông: "Không có!"
Ban Đêm chắc nịch nói: "Có, ghen vì anh chơi với hai nhóc mà không để ý tới em."
Ban Đêm dùng vẻ mặt bất ngờ nhìn cậu, vô sỉ nói: "Không ngờ em yêu anh như vậy, Miểu Miểu của anh thật đáng yêu."
"Đến đây cho anh hôn một cái."
Miên Miểu mặt đỏ tai hồng đẩy anh ra, cậu sao có thể ghen với hai nhóc: "Anh đừng nói bậy!"
"Đừng phản bác, dù em tính tình trẻ con thì anh cũng không chê."
Ban Đêm kéo cậu cùng ngồi xuống, hài nói: "Được rồi, ngại gì chứ, muốn chơi cùng nhau thì nói anh một tiếng."
"Em không có!"
"Được rồi không có." Ban Đêm ba phải gật đầu.
Miên Miểu tức chết rồi, ai ai ai ghen chứ, cậu không thừa nhận đâu!
Cảm xúc vốn đang ấp ủ lại bị trò đùa của Ban Đêm cắt ngang, thành công khiến Miên Miểu đang sầu tư chuyển sang thẹn quá thành giận.
Không tiếp tục suy nghĩ chuyện ban sáng.
.......
Ngày hôm sau, Miên Miểu như thường lệ đi làm như bình thường.
Ban Đêm vì để cậu có cảm giác an toàn nên tối qua đã chủ động đưa cho Miên Miểu xem lịch trình làm việc ngày hôm nay của anh.
Còn tự tin nói mỗi ngày đều cho cậu xem, để Miên Miểu an tâm.
Hôm nay ngoài buổi họp lúc sáng ra thì Phí Lẫm Nhiên cũng không có việc bận, Miên Miểu nhìn một cái liền nhớ rõ.
Đầu giờ chiều, tiệm cà phê, cậu đúng giờ đến quán để thay ca.
Vừa mở cửa bước vào đã bị một người đang vội vã chạy ra đâm trúng, cả hai đều ngã xuống đất, đồ đạc trong túi xách cũng rơi ra khắp nơi.
"Xin lỗi xin lỗi."
Người này có vội, cô gái luống cuống nhặt đồ giúp Miên Miểu rồi nhanh chân chạy khỏi đây.
Có lẽ đang gặp chuyện gì gấp lắm.
Miên Miểu thấy cả hai không bị thương thì cũng không để tâm, vào quán rồi bắt đầu công việc.
Tiệp Vân thấy vậy bèn hỏi: "Cậu có sao không?"
"Không có gì."
Hôm nay quán vẫn đông khách như mọi ngày, bỗng một cô gái với vẻ mặt không vui, trên tay mang theo một ly cà phê đến trước mặt Miên Miểu, bực dọc nói.
"Đắng muốn chết, cậu pha chế kiểu gì thế hả?"
Miên Miểu làm theo quy trình, lấy một cái ống hút mới thử uống một ngụm, sau đó mới cười nói.
"Chúng tôi sẽ pha chế cho quý khách một ly khác."
Cô gái vuốt tóc, hừ lạnh: "Vậy thì mau làm đi."
Tiệp Vân nhìn bóng lưng cô gái rời đi, cũng bước đến uống thử rồi nhăn mặt.
"Cái này có đắng gì đâu? Gọi loại nặng mà còn chê đắng, lưỡi chả cô ta có vấn đề à?"
"Suỵt, nói nhỏ thôi, người ta không thích thì làm ly mới cho nhiều sữa là được.
Nếu cãi nhau thì mới phiền."
Hai người vừa nói vừa làm việc, ly cà phê đó cũng bị vứt vào sọt rác, một lần nữa pha chế một ly mới.
Nhưng chờ đến khi làm xong thì vị khách kia đã không biết rời đi từ khi nào, tìm cả quán cũng không thấy.
Tiệp Vân bực bội gãi đầu: "Cô ta rảnh quá nên muốn chơi chúng ta hay gì.
Thật xui xẻo."
Ở một cọ hẻm cách quán cà phê không xa, cô gái kia đang đứng nói chuyện cùng một cô gái vừa đụng trúng Miên Miểu.
Hai người như trao đổi gì đó rồi gọi điện cho một số lạ, nói bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ.
Đầu dây bên kia lập tức gửi cho họ một số tiền.
Giọng nói bên kia thật quen thuộc, là của Phù Ngư.
Mới đầu Miên Miểu không để tâm lắm, dù sao khách hàng kiểu này thỉnh thoảng cũng xuất hiện.
Dần dần Miên Miểu cảm thấy không đúng, cơ thể từ từ nóng lên, cái cảm giác quen thuộc như bị trúng thuốc ở hai năm trước lại ùa về.
Miên Miểu nhíu mày, hôm nay cậu không có ăn bậy...!trừ ly cà phê khi nãy...!Miên Miểu lại liếc nhìn Tiệp Vân, thấy hắn vẫn khỏe mạnh chạy tới chạy lui thì nghĩ rằng chắc cậu đa nghi rồi.
Lại qua vài phút, bụng nhỏ của cậu như có hàng ngàn mồi lửa đang thiêu đốt, tuyến thể cũng nóng kinh người.
Miên Miểu hoảng hốt phát hiện cậu hình như sắp phát tình rồi.
Không đúng, còn chưa tới ngày mà, Miên Miểu vội vàng buông việc ở trong tay, chạy vào phòng thay đồ tìm túi xách để lấy thuốc ức chế.
Nhưng dù tìm thế nào cũng không thấy lọ thuốc của cậu.
Miên Miểu lật ngược túi ra, đổ hết các món đồ ở bên trong nhưng vẫn tìm không thấy, rõ ràng buổi sáng cậu mới vừa bỏ vào.
Miên Miểu nhớ lại cú va chạm khi nãy, không lẽ cô gái kia đã lỡ tay nhặt nhầm thuốc của cậu rồi?
Xui xẻo nhất là hôm nay trong số các nhân viên chỉ có mình cậu là Omega thôi!
Cơ thể ngày càng nóng, hốc mắt của cậu đỏ bừng, Miên Miểu vội khóa chặt cửa phòng không dám lại chạy ra ngoài.
Ở đây có nhiều Alpha, nếu cậu phát tình ngay lúc này thì hậu quả không dám tưởng.
Miên Miểu run tay mở điện thoại gọi cho Phí Lẫm Nhiên nhưng gọi nhiều lần anh vẫn không bắt máy.
Miên Miểu gấp tới mức đỏ cả mắt, cậu nhớ rõ giờ này anh không bận, tại sao không nghe máy của cậu!
Lại gọi, lại tắt máy, tiếp tục gọi nhưng đều là báo bận.
Kỳ phát tình thì cảm xúc của Omega luôn nhạy cảm, lúc cậu cần anh thì lại gọi không được, Miên Miểu mím chặt môi, tủi thân sắp khóc ra đến nơi.
Quá bất lực cậu chỉ còn cách gọi cho Tiệp Vân.
"Alo? Cậu đi đâu rồi, trước quầy không thấy cậu?!"
"Tiệp Vân, tôi phát tình rồi, cậu mau đi tìm thuốc ức chế giúp tôi với!" Miên Miểu cố nén nghẹn ngào gấp gáp hô.
Tiệp Vân nghe xong liền đứng bật dậy, mẹ nó bây giờ hắn tìm thuốc ở đâu đây?
Nếu quá thời gian uống thuốc thì chỉ có thể nhờ Alpha.
"Tiệm thuốc cách đây 20 phút lận đó, cậu chờ một chút tôi chạy đi mua liền!" Trời ạ, giờ này mà kẹt xe thì chết chắc!
Biết là không trông chờ vào cái tên hấp tấp này được mà, Miên Miểu cố gắng khi đầu óc còn tỉnh táo bèn nói.
"Cậu hỏi nhỏ các vị khách Omega thử xem, biết đâu họ có mang theo thuốc."
Cái này Miên Miểu không dám chắc, bởi Omega phát tình có ngày giờ cụ thể, sắp tới ngày thì uống thuốc thôi nên ít ai mang khư khư lọ thuốc bên người như cậu.
Cộng thêm Omega vốn ít ỏi, trong quán có khách hàng là Omega cũng đếm trên đầu ngón tay! Nhưng hết cách rồi, thử vận may xem sao.
Vận may của Miên Miểu có thể nói là bạo liều, thời khắc mấu chốt nó hữu dụng một cách kỳ diệu.
Sau một trận binh hoang mã loạn, Tiệp Vân chạy hết cả quán cà phê thì cuối cùng cũng tìm được một Omega có mang theo thuốc.
Miên Miểu vương tay khỏi khe cửa nhận lấy thuốc, uống xong liền nằm lì ra đó như bị rút hết sức lực.
Cậu bất lực cuộn tròn người lại, nhắm mắt chờ đợi cơn khô nóng giảm bớt.
Chị chủ quán cũng lo sốt vó, âm thầm quyết tâm, về sau trong tiệm cũng phải có thuốc ức chế cho A, O.
Ở một bên khác, công ty của Phí Lẫm Nhiên.
Phù Ngư và Ban Ngày đang ngồi cạnh nhau cùng trò chuyện video với một người phụ nữ.
Mẹ kế nhìn hai người họ như vậy mới an tâm, cả ba nói chuyện rất lâu thì bà mới thỏa mãn tắt máy.
Trước khi kết thúc còn không quên nhắc nhở.
"Chờ mẹ về nước, mẹ sẽ đến nhà thông gia bàn chuyện kết hôn cho hai đứa, vậy đi, mẹ tắt máy đây."
Phù Ngư giống như chỉ đến để cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ xong liền ra về.
Vừa ra khỏi cửa hắn liền híp mắt cắt nối video gửi cho Miên Miểu mới hài lòng cười.
Còn về phía Ban Ngày, khi nãy anh nhận cuộc đầu tiên của cậu là lúc mẹ kế đang nói chuyện.
Vì để bà không phát hiện nên anh đành tắt nguồn điện thoại.
Bây giờ vừa mở điện thoại lên đã thấy cả chục cuộc gọi nhỡ của Miên Miểu, trái tim anh vô thức lỡ một nhịp, một cảm giác không xong tột độ ập vào lòng.