" Cự Giải là một sinh viên đại học bình thường. Nhưng thân phận thật sự của cô ta không hề tầm thường chút nào. "
---
| Tối 8:00 |
Cự Giải kết thúc buổi thuyết trình bằng một nụ cười nhẹ như thường lệ.
Tại hàng ghế đầu của khán phòng, giáo sư Lưu, giáo sư hướng dẫn của Cự Giải gật đầu đầy hài lòng, rồi đưa ánh nhìn trông chờ sang người đàn ông trung niên ngồi kế bên.
Người này tên gọi Quách Minh Dương, là người đứng đầu cơ sở ban nghiên cứu lịch sử dân tộc Địa Hải Tinh. Đây là một tổ chức có tiếng tăm nhưng lại khá bí ẩn, cần chiêu mộ một số tân sinh viên có kiến thức có tài năng để phát triển. Khỏi hỏi cũng biết, chắc chắn là rất vừa ý với Cự Giải.
///
" Xin chào, tôi là Quách Minh Dương. "
" Chào thầy Quách, tôi là Cự Giải. Thật vinh hạnh khi được ngài đến dự thính buổi tọa đàm này. " - Cự Giải chỉnh lại gọng kính trên cánh mũi, bắt lấy bàn tay đang chìa ra phía trước mặt mình.
" Không dám. Vốn dĩ ban đầu là ông Lưu mời tôi, nhưng khi đến đây rồi quả thật là mở rộng tầm mắt. " - Quách Minh Dương đưa ánh nhìn coi trọng về phía Cự Giải
" Để thầy Quách chê cười rồi. Tôi vẫn còn thiếu sót lắm. " - Cự Giải nở nụ cười nhẹ
Giáo sư Lưu liếc mắt ra hiệu cho Cự Giải, xem ra lại có người đến mời cô tham gia vào dự án khoa học hay nghiên cứu nào đó. Nhìn cách thầy Lưu e dè trước hắn kìa, xem ra Quách Minh Dương này thật sự là người có thân phận, lại càng không dễ chọc vào.
" Cự Giải, chẳng hay em... " - Lưu Ninh cười cười hỏi
" Không ạ. " - Cự Giải sau khi thu dọn xong sách vở đã có dấu hiệu muốn rời đi, bất đắc dĩ nhìn thầy mình cùng người đàn ông bên cạnh.
" Đây là một dự án lớn, cũng rất phù hợp với khả năng của em. Em không muốn tham gia thử sao? " - Quách Minh Dương vẫn không bỏ cuộc, cố gắng thuyết phục đến cùng. Hắn thật chẳng muốn bỏ lỡ mất một nhân tài thế này đâu
" Xin lỗi, mai gặp ạ , em về trước ! " - Cự Giải nói xong liền lách qua người của Quách Minh Dương đi vòng ra cửa.
" Ha ha , tính cách của nó là như vậy, mong ngài Quách bỏ qua. " - Thầy Lưu xoa xoa tay cười xuề xòa
Quách Minh Dương nhìn theo Cự Giải đến khi cô mất hút khỏi cánh cổng lớn, trong mắt lóe lên một vài ánh sáng nhỏ.
///
Cự Giải rời khỏi trường đại học liền đi một mạch về nhà.
Cô không muốn dùng phương tiện công cộng, hay thật ra là không muốn dùng, cô muốn tự di chuyển như thế này hơn.
Thế nhưng hôm nay đường từ trường về nhà của cô có chút khác lạ.
Giữa căn hẻm nhỏ giao giữa nơi ở của cô và con đường mòn dẫn lên ngọn đồi liền xuất hiện một tiệm sách cũ kỳ ọp ẹp.
Quái lạ, mới hôm qua khi đi ngang qua nơi này cô có thấy tiệm sách này đâu nhỉ ? Chẳng lẽ mới dựng nên sáng nay ?
Cự Giải không cưỡng lại nỗi sự tò mò, cuối cùng quyết định ghé qua xem thử một lát.
...
Chào đón cô ở phía trước cửa tiệm là một người phụ nữ với mái tóc xoăn xơ rối cùng chiếc mũi khoằm khá đáng sợ.
Mụ nhìn Cự Giải bằng ánh nhìn sắc lẻm sau đó phá lên cười một tràng cười quỷ dị.
" Xin hỏi, cô là chủ tiệm ạ ? "
" Không. Ta là người trông giữ các quyển sách. "
" Hả ? Ý cô là sao ? "
Có lẽ mụ ta hơi bất ngờ trước phản ứng của Cự Giải. Mụ nhảy phốc xuống cái ghế ngựa đang rung lắc, di chuyển bằng cách lướt đi trên mặt đất một cách thần kỳ đến nơi Cự Giải đang đứng.
Mụ dùng cái mũi kì dị ngửi ngửi xung quanh Cự Giải. Rồi hết nắm tay lại sờ mặt, đến mức làm cô phát bực.
" Này, cô đang làm gì thế ? "
" Ha ha, thú vị, thú vị. Thật sự là mất đi hoàn toàn rồi. Ha ha ha... "
" Cô có thể nói tiếng người không ? "
" Này cô gái, ta nói cho cô biết, hôm nay cô gặp ta xem như gặp may. Nếu không may gặp phải... thôi bỏ đi. Cô gái trẻ, đi theo ta. "
Cự Giải nghe thấy lời gọi của mụ cũng ngơ ngác làm theo.
Mụ dẫn cô đi sâu vào tiệm sách. Không gian càng lúc càng tối vì cả tiệm hầu như chỉ được chiếu sáng bằng một chiếc đèn dầu đặt ở cửa ra vào.
Đi đến một kệ sách to phủ đầy bụi, mụ liền dừng lại rồi nhỏ giọng thì thào với Cự Giải, như thể sợ rằng nếu mình lớn tiếng sẽ vô tình đánh thức thứ gì đó.
" Cô gái, hãy chọn một quyển sách mà cô thích. "
Cự Giải nghe mụ chủ tiệm nói xong liền nhắm mắt xuôi theo trực giác mà chọn đại một quyển sách đặt ngang tầm mắt. Thoạt nhìn, quyển sách trông rất cổ xưa, cũng không đề rõ ngày tháng xuất bản. Chỉ thấy trên bìa sách bám đầy bụi, lại chi chít chữ cổ.
Cự Giải ngay cái nhìn đầu tiên liền bị nó hấp dẫn, không màng để ý đến giọng cười khanh khách ngày càng quỷ dị của mụ chủ, nhanh tay phủi bay lớp bụi rồi nhẹ nhàng lật từng trang sách xem. Càng xem càng thích thú liền không chần chừ hỏi mua ngay với mụ chủ tiệm.
" Ta tặng cô. " - Mụ chủ rút từ trong túi ra một tẩu thuốc dài, rít một hơi rồi thở ra một làn khói xanh huyền ảo
" Thật sao ? " - Cự Giải hết nhìn quyển sách lại nhìn mụ chủ tiệm, vẻ mặt tràn đầy khó tin. Cô là một người có nghiên cứu về lịch sử cổ đại, là người có kiến thức chuyên môn, vừa nhìn đã biết quyển sách đó tồn tại chi ít đã hơn trăm năm, giá trị vô cùng, vậy mà người đàn bà trước mặt lại thoải mái tặng cho cô như vậy, e là...
" Ta biết cô sẽ tỏ ra phân vân. Thôi thì thế này, ta cùng cô trao đổi. Cô lấy quyển sách cổ này, bù lại cho ta một ít máu của cô ? Được chứ ? Chỉ một ít ! "
" Máu... của tôi ? "
Cự Giải hơi bất ngờ trước lời đề nghị của mụ chủ. Nhưng nhìn đến quyển sách cổ hiếm có đang nằm trong tay, tâm tư có chút xao động.
" Được..."
Mụ chủ tiệm nhận được sự đồng ý của Cự Giải liền kích động đến mức không thể kiềm chế được. Mụ nắm lấy tay Cự Giải, dùng sức kéo cô đi vòng ra sau kệ sách, một sức mạnh to lớn trái ngược hoàn toàn với cái thân hình ốm yếu của mụ. Khi cả hai đi đến một căn phòng nhỏ, mụ căn dặn Cự Giải đứng yên trước cửa không được bước vào còn bản thân mình thì đi sâu vào trong để lấy thứ gì đó
Cự Giải một lần nữa được chiêm ngưỡng thứ kỳ lạ tiếp theo trong cửa hàng sách quái dị này.
Căn phòng được dán chi chít bởi những lá bùa cùng hình vẽ nguệch ngoạc. Nền nhà được lót bằng đá lưu ly trong suốt, dưới nền đất có thứ gì đó đen ngòm đang ngọ nguậy.Cự Giải hơi rùng mình, hình như càng lúc không khí xung quanh càng lạnh đi.
Chừng mười phút sau, mụ chủ bước ra với một cái đèn dầu le lói cùng con dao bạc sáng lóe.
Mụ ra hiệu bảo Cự Giải hãy chìa ngón tay cái ra, sau đó nhanh như cắt liền dùng dao rạch xuống một đường nhỏ. Mụ di chuyển ngọn đèn xuống phía dưới ngón tay để hứng trọn những giọt máu đỏ thẫm rơi xuống từ tay Cự Giải.
Cánh tay xương xẩu của mụ ấn nhẹ vào đường cắt trên ngón tay Cự Giải khiến máu rơi mỗi lúc một nhanh. Cự Giải thoáng nhăn nét mặt nhưng vẫn không rên lấy một tiếng.
Khi giọt máu tiếp xúc với ánh lửa liền bốc ra một làn khói nhè nhẹ. Đến khi giọt thứ tám rơi xuống rồi bốc hơi, mụ liền thổi tắt ánh đèn. Toàn bộ thân đèn dầu từ màu đồng gỉ nay liền chuyển sang sắc đỏ rực, từng hoa văn liền hiện rõ hơn, sống động như thật. Cự Giải trố mắt nhìn theo sự biến chuyển kì diệu đang xảy ra.
" Ha ha, ha ha... " - Mụ chủ lại bật cười, sau đó mụ dùng tay vuốt nhẹ lên vết thương của cô, ngay lặp tức vết cắt liền từ từ lành lại, hình thành nên một đường viền mờ nhạt.
Cự Giải nhận quyển sách cổ sau khi được mụ chủ tiệm đưa ra ngoài cửa.
Trước khi về, cô còn được mụ ta căn dặn một điều khá kỳ lạ. À mà từ nãy đến giờ, có chuyện nào cô trải qua mà không kỳ lạ đâu nhỉ ?
" Đừng cố ý đánh thức con quái vật đang ngủ say. Cô sẽ chẳng bao giờ biết mình sẽ gặp phải điều gì đâu. Đó chính là cơn ác mộng đáng sợ nhất. "
Cự Giải không hiểu lắm lời mụ ta hỏi, nhưng cô cũng phiền hỏi. Điều quan trọng cần làm bây giờ là phải nghiêm túc nghiên cứu quyển sách này đã.
Cự Giải rời khỏi tiệm sách trời cũng đã tối hẳn. Nhìn lại đồng hồ đeo tay, vừa đúng mười hai giờ.
Cự Giải gãi đầu, chẳng nhẽ cô ở trong tiệm sách lâu đến thế sao ? Mà thôi mặc kệ, phải mau chóng về nhà mới được.
Nghĩ thế, Cự Giải chuyển hướng về nhà mà không hề hay biết cửa hàng sách ọp ẹp và mụ chủ tiệm kỳ lạ mà cô tiếp xúc khi nãy đã hoàn toàn biến mất, ngay sau khi cô rời khỏi tiệm.
///
Trên đường về, Cự Giải có thể cảm giác rằng bản thân bị theo đuôi. Thế nhưng bị ai theo đuôi thì hầu như chẳng thế xác định.
* Soạt *
Cự Giải xoay đầu, vừa kịp lúc nhìn thấy một bóng đen cao lớn vụt qua tầm mắt rồi mất hút vào màn đêm. Cô hơi hơi rùng mình, thầm cảm thán sao đêm nay thời tiết bỗng chuyển lạnh, chân cũng tự giác đi nhanh hơn
Về đến nhà, Cự Giải chỉ vội cất cặp rồi chạy ngay vào phòng.
Nói đến phòng, quả thật phòng của Cự Giải thiết kế hệt như một thư viện thu nhỏ, nơi nơi đều chưng bày toàn sách là sách.
Cự Giải đặt quyển sách cổ lên bàn một cách cẩn thận, bày ra một ít tài liệu cùng giấy bút dùng để ghi chép, sau đó chầm chậm nghiên cứu. Càng đọc càng bị nội dung bên trong thu hút đến quên cả trời đất.
Đang đọc say sưa, Cự Giải bỗng có cảm giác một luồng hơi thổi nhẹ vào tai. Tầm mắt liền mạnh mẽ đảo một vòng quanh phòng. Nhưng tất nhiên là không nhận ra được điều gì khác thường.
Đột nhiên, nơi cửa sổ hướng ra sân vườn truyền đến tiếng ' sột soạt ' .
Cự Giải sửng sốt, lặp tức đặt quyển sách xuống mà đứng dậy kiểm tra.
Từ bên trong nhìn ra, sân vườn vẫn là một mảnh đen mịt.
Tự nhủ với bản thân, có lẽ do dạo gần đây quá bận bịu với buổi thuyết trình nên sinh ra ảo giác, không được để bản thân nghi thần nghi quỷ.
Quay về chỗ ngồi, cúi đầu tiếp tục đọc sách, Cự Giải bỗng tìm thấy giữa trang một tờ giấy gần như rách tươm.
Sờ sờ lên mặt giấy, lại ngửi mùi giấy, Cự Giải đoán rằng có lẽ nó có cùng nguồn gốc với quyển sách.
Dựa theo kiến thức của bản thân, nhìn thấy loạt kí tự còn nguyên vẹn trên giấy, Cự Giải có thể biết được tờ giấy này dường như phong ấn một thứ gì đó cấm kỵ.
Xếp tờ giấy lên bìa quyển sách, Cự Giải bắt đầu loạt hành động chuyên môn nhằm mục đích khôi phục lại nội dung ban đầu của nó.
Vất vả suốt hai giờ đồng hồ liền, cuối cùng cũng có thể nhìn ra được loạt chữ còn lại, tuy có hơi mờ và khó nhìn một chút.
Cự Giải khó nén niềm hưng phấn, lặp tức nhìn lại thành quả của mình.
" Cần có máu của tế tự sư để khai mở phong ấn. "
Đó là tất cả những gì mà Cự Giải có thể đọc hiểu được.
" Phong ấn à ? Thật thú vị " - Cự Giải lầm bầm. Có thể khẳng định rằng, cô hiện giờ rất hứng thú với điều mình vừa khám phá được.
Thế nhưng...
Cái gì gọi là máu của tế tự sư ? Vốn là người có nghiên cứu lịch sử cổ xưa, nên Cự Giải có thể biết được người được nói đến là ai. Nhưng chẳng phải người đó đã chết từ ngàn năm trước rồi sao ? Vậy thì việc cô làm nãy giờ hóa công cốc rồi hay sao ?
Đang cảm thấy thất vọng, Cự Giải bỗng lóe lên một ý nghĩ khá mạo hiểm.
" Máu... Máu sao ? Đâu chỉ tế tự sư có máu, mình cũng có cơ mà ? " - Cự Giải vừa nói vừa bật dậy.
Phải rồi, nếu đều là máu thì sao mình không thử liều một phen. Vả lại, chuyện lúc chiều tối xảy ra minh chứng được một điều, máu của cô cũng không tầm thường. Ít nhất cũng có giá trị ngang ngửa quyển sách này.
Nghĩ là làm, Cự Giải liền ' một lần nữa ' dùng con dao nhỏ trong tủ rạch nhẹ một đoạn đầu ngón tay.
" Xem nào, nhỏ ba giọt vào trung tâm vòng tròn được vẽ trên giấy. Sau đó đọc rõ thần chú hóa giải phong ấn. "
* Tách, tách, tách *
Đến giọt cuối cùng rơi xuống trang giấy, vòng tròn liền chuyển sang màu đỏ thẫm. Nhân cơ hội đó, Cự Giải liền đọc theo chuỗi thần chú được ghi trong sách.
" alruwh al'usmaa tuskan fi alqadama'. astamae 'iilaa daewat alqadir , waistaqbal alqiamat , wa'atlaq alkhutm , watuhrib min rawh alkitab , waleawdat 'iilaa alealam. "
(Hỡi linh hồn tối cao đang trú ngụ bên trong sách cổ. Hãy nghe lời gọi của đấng toàn năng ta, tiếp nhận chuyển sinh, giải trừ phong ấn, thoát li hồn sách, trở lại trần gian.)
///
Đợi mất gần mười phút, khung cảnh vẫn mảy may không thay đổi. Cự Giải liền cảm thấy thất vọng.
" Chậc... biết ngay chỉ là trong truyền thuyết mà. Cũng là do mình cao hứng quá thôi. "
Thế nhưng vừa nói dứt câu, Cự Giải bỗng nghe thấy giữa đêm khuya, từ phía ngoài cửa phòng liền phát ra âm thanh gầm gừ của dã thú.
Này này, nơi đây là thành phố đấy, không nhẽ có động vật xổng chuồng rồi chạy loạn vào nhà cô hay sao ?
Cự Giải chộp lấy con dao khi nãy vừa dùng, mặc kệ vết thương còn đang rỉ máu, chậm rãi đi vòng ra sau bàn làm việc, ngồi thụp xuống, nấp sau lưng chiếc bàn lớn.
Qua khe hở dưới chân, Cự Giải nhìn thấy cửa phòng chấn động mạnh, tiếng gầm gừ ngày càng gần, như dự báo rằng nguy hiểm sắp đến gần.
Cự Giải toát mồ hôi lạnh, tay theo bản năng càng nắm chặt dao nhỏ.
Một lúc sau, chỉ thấy cửa phòng bị một lực mạnh làm cho bật mở. Một bóng đen cao gần hai mét từ từ tiến vào.
Cự Giải lấy tay che kín miệng, ngăn cho chính mình không bật lên tiếng thảng thốt.
" Thứ này " toàn thân đen ngòm, di chuyển cùng đứng thẳng đều bằng hai chân. trên đầu có hai tai nhọn, quan trọng trên gương mặt vốn dĩ hình người kia lại là cái miệng đầy răng sắc nhọn của loài sói.
Cự Giải thầm nghĩ thôi xong, lại chợt nhớ đến lời dặn lúc chiều của mụ chủ. Tiêu thật rồi ! Chắc chắn là triệu hồi tới thứ yêu quái gớm ghiếc này rồi.
Yêu quái hình sói đó vừa đặt chân vào phòng đã tru lên hồi dài, rồi ngoảnh đi tìm kiếm lục lọi thứ gì đó trong căn phòng toàn sách của Cự Giải.
Nhận thấy dường như có điều gì kì lạ ở chiếc bàn nơi Cự Giải đang ngồi, thứ đó liền bước tới.
Cự Giải thấy gương mặt cực kỳ đáng sợ kia tiến đến ngày càng gần thì vô tức lùi về sau, thế là không cẩn thận liền đụng phải cạnh tủ, khiến cho đồ đạc trên đó rơi xuống sàn vang lên một tiếng thật vang.
Cảm thấy toàn bộ trời đất đều tối sầm, bao nhiêu suy nghĩ liền lũ lượt kéo đến.
Cái thứ quái quỷ gì đang diễn ra vậy ? Và quan trọng hơn là cô cần phải chạy trốn trước đã.
Nghĩ thế, Cự Giải liền dùng hết sức mà xô thân bàn ra phía trước mặt trước khi thứ đó tiến gần hơn nữa.
Thứ đó bị đụng đau liền hoảng loạn ngã ra sau. Nhân lúc đó Cự Giải chạy nhanh khỏi chỗ trốn, vòng qua sau thân mình to lớn mà an toàn ra đến cửa phòng.
Thế nhưng, chỉ một chốc khi Cự Giải ngoái đầu lại nhìn thì thấy thứ đó đang cầm trên tay quyển sách cổ mà cô vừa có được ban chiều, bộ dạng lăm le như muốn phá hủy nó đến nơi.
Cự Giải hoảng hốt, lòng dạ liền như bị lửa đốt. Không thèm suy nghĩ mà nhấc cái ghế nhỏ gần đó ném về phía tên quái vật.
Vì đã có kinh nghiệm từ việc khi nãy nên lần này quái vật né tránh hoàn hảo, mặt mũi dữ tợn nay càng thêm đáng sợ. Chỉ thấy hắn thở phì phò, con mắt liền chuyển thành màu đỏ, loáng cái đã chạy đến trước mặt mình.
Cự Giải tuy là dạng người chuyên nhốt mình trong phòng mà chuyên tâm nghiên cứu nhưng thân thể ngược lại vẫn rất nhanh nhẹn, dẻo dai.
Nhìn thấy cửa sổ đang mở lớn bên cạnh, Cự Giải liền cúi người thấp xuống rồi lăn một vòng đến ngay bệ cửa, sẵn sàng trèo cửa bỏ trốn. Tâm liền nhộn nhạo khó chịu. Tiêu thật rồi, lần này chết chắc. Nhưng thà chết dưới cái mồm hôi thối nhỏ dãi kinh tởm kia thì Cự Giải cô đây thà chết vì ngã từ tầng hai xuống còn hơn.
Ngay lúc Cự Giải vừa luồng một chân qua cạnh cửa thì một thứ ánh sáng từ trên cao chiếu thẳng xuống vị trí của cô.
Thì ra là mặt trăng, có lẽ nó bị mây mù che khuất từ nãy giờ nên không gian xung quanh mới tối tăm như thế. Nay mây mù tan đi, để lộ mặt trăng tròn vành vạnh.
Tên quái vật nhìn thấy ánh trăng liền rống một tiếng to. Cự Giải vì bất ngờ bởi tiếng động liền không cẩn thận mà trượt ngã khỏi bệ cửa sổ, chuẩn bị rơi tự do trước khi chạm đất.
Ngay lúc đó, Cự Giải liền cảm thấy cơ thể nhẹ tênh, một khắc sau thì lại thấy bản thân lơ lửng giữa không trung.
Một thân hình cao lớn từ từ xuất hiện nương theo ánh trăng, đến khi bình tĩnh lại, Cự Giải nhìn thấy mình đang bị bế thốc bởi một người đàn ông có mái tóc xanh thật dài.
Lại nhìn lên thêm một chút, Cự Giải có thể cảm nhận được sát ý ngùn ngụt tỏa ra từ đôi con ngươi đỏ ngầu đấy. Cô bất chợt rùng mình một cái, con người này...
* Bịch *
Mải mê nhìn, Cự Giải không hay biết bản thân đã bị quăng một cách không thương tiếc vào lại căn phòng. Mãi đến khi dưới mông truyền đến một cảm giác đau đớn nhè nhẹ, Cự Giải mới thôi mất tập trung và quay lại trạng thái đề phòng.
Chỉ biết khi Cự Giải đang lồm cồm ngồi dậy , người đàn ông đó cũng nhảy vào phòng bằng một động tác vừa nhanh vừa ngầu. Hắn dùng tay vén một bên tóc đang phủ trước mặt để lộ đôi mắt hằn đầy tia máu cùng cái nhìn không mấy thiện cảm, rồi buột miệng phát ra âm thanh phì phò như đang cười. Cự Giải bất lực nuốt ' ực ' một tiếng.
Chẳng lẽ là một chọi hai hay sao ?
[ Còn tiếp ]