" Cự Giải, chào mừng đến chợ quỷ "
Thiên Yết nói xong thì cười nhẹ, đưa tay ngoắc Cự Giải đang sững sờ phía trước.
Nghe tiếng gọi của Thiên Yết, Cự Giải mới thôi lơ đãng do ngắm nhìn xung quanh.
Khung cảnh chợ quỷ phi thường náo nhiệt, tiếng cười cười nói nói vang lên khắp nơi, thật sự không khác lắm với cảnh tượng phồn hoa của nhân giới.
Chỉ khác là, nơi đây có đến tận mười mặt trăng đỏ tươi như máu. Những 'người' họp chợ cũng mang hình dáng kì dị, thi thoảng lại vang lên vài tiếng gào rú cùng tiếng khóc thút thít đầy thê lương.
Cự Giải đi đến bên cạnh Thiên Yết. Không biết khi nào, bên tay anh đã cầm một cây cờ chiêu hồn, phối cùng chiếc hồn đăng trên tay Cự Giải, thật giống một đôi hắc bạch vô thường.
Cả hai đi thêm một đoạn ngắn, hàng quán của chợ quỷ đã hiện ra trước mắt, cực kỳ nhộn nhịp.
Tuy khắp nơi đều là tiếng nói cười, nhưng kỳ lạ là Cự Giải dường như không nghe hiểu âm thanh họ nói. Lại thấy nét vui đùa trên mặt họ trông giả tạo vô cùng.
Chợ quỷ đúng là một cái chợ thứ thiệt. Nơi đây cũng bán đầy đủ những thứ cần thiết, nhưng là dành cho người chết.
Cự Giải liếc thấy một hàng quán ăn, ông chủ nơi đó nhìn qua cũng khá bình thường, trừ chiếc lưỡi dài quá cỡ đang quấy không ngừng nghỉ trong nồi nước sôi sùng sục. Đối diện cũng là một hàng quán ăn. Trên bàn bày đủ các phần cơ thể đang nhỏ máu tí tách. Một đám tiểu quỷ xúm lại tranh giành ăn ngon lành.
Cự Giải rùng mình, quyết định không nhìn lung tung nữa, tập trung đi về phía trước.
Thế nhưng càng đi, đường sá dần trở nên kì quái. Cự Giải cứ cảm thấy có ai đó dưới mặt đất đang nhìn chằm chằm lên đây. Biết đâu bất chợt sẽ có một cánh tay xương trắng hếu mò lên túm lấy chân cô bất kỳ lúc nào.
Tôi nhìn sang Thiên Yết, quả thật không phải người thường, anh ta vẫn giữ một bộ dạng thật thong dong. Cự Giải dường như được tiếp thêm dũng khí, cô hít một hơi sâu rồi tiếp tục đi.
" Dừng lại một chút. " , Thiên Yết đưa tay ra giữ lấy vai Cự Giải , " Sư Tử có nói cho tôi chỗ bán vũ khí, cũng gần đây thôi. Nắm lấy tay tôi. "
Cự Giải ngờ nghệch làm theo lời Thiên Yết. Kể từ khi nắm lấy tay anh, cô liền nghe hiểu thứ ngôn ngữ ở Quỷ giới. Đã không hiểu thì thôi, một khi đã hiểu, Cự Giải chỉ muốn bịt chặt tai mình lại. Tiếng kêu gọi bán quần áo tẩm liệm, mũ liệm, vàng bạc giấy... thi nhau vang lên, như muốn nổ tung não cô.
Cự Giải thoáng nhăn mặt. Bất chợt Thiên Yết dừng bước chân, Cự Giải không kịp đề phòng liền đâm sầm vào lưng anh.
" Nhìn, đến rồi. "
Cự Giải nhìn theo hướng Thiên Yết chỉ, liền thấy một gian hàng trưng bày đầy các loại vũ khí đủ mọi hình dáng và kích cỡ.
" Sư Tử nói cho tôi biết, chủ cửa hàng này là một thương nhân thời chiến tranh. Sau khi chết thì ở đây buôn bán, vẫn chưa chịu đầu thai. "
Cự Giải gật gù ra hiệu đã biết. Thiên Yết đi nhanh đến quầy hàng, đảo mắt tìm kiếm khắp nơi.
Thấy có khách đến, lão chủ từ sau tấm màn rách bò ra. Chính xác là bò, vì dưới thân gã không có chân, chỉ có một chiếc đuôi rắn thật dài. Cự Giải liếc mắt liền biết người này thuộc Xà tộc, một trong các tiểu tộc.
Dưới cằm gã có một chùm râu nhỏ, khi cười trông đặc biệt lưu manh. Bộ dạng hào sảng thoải mái nhưng lại khiến người khác thấy ' sâu không lường được '
Gã trông thấy bộ dạng Thiên Yết, nhìn thấy vật trên tay hai người thì mặt mày liền giãn ra, tươi cười tiếp đón
" Mời vào mời vào, Bạch đại nhân... " , Hắn khom lưng cúi người cười hề hề chào Cự Giải, xong đó lại nhìn thấy vẻ mặt ' người lạ chớ gần ' của Thiên Yết, sửa giọng cho đúng rồi cũng cúi chào, " Hắc đại nhân "
Cự Giải thầm rơi lệ trong lòng, không hiểu con rắn này nhìn thế nào lại bảo cô và Thiên Yết giống Vô thường quỷ. Lưỡi cô cũng đâu có dài đến vậy *.
[ Bạch Vô Thường thường được miêu tả là người mặc đồ trắng và có lưỡi thè rất dài (theo quỷ thoại của mình ) vì trước kia ông chết do tự tử. ]
" Hai vị đại nhân, chẳng phải tháng trước ta đã nói rồi sao, ta không đi đầu thai đâu. "
Thiên Yết nhíu mày nhìn gã, đương lúc gã đang định lên tiếng thì lại nghe Thiên Yết nói tiếp.
" Ta lần này đến là để xem vũ khí. "
Gã chủ tiệm nghe thấy thế thì ánh mắt sáng lên, gã nhìn một lượt từ đầu đến cuối cả hai người. Thiên Yết lặp tức trừng mắt, đến lúc này hắn mới thỏa mãn dời tầm mắt.
" Ở đây của chúng tôi có tất cả các loại vũ khí, từ to như đại chùy hay nhỏ như kim châm, nặng nghìn tấn hay mỏng như cánh ve...Không biết, các vị đại nhân muốn loại nào ? "
" Thanh đao màu đen mà ngươi treo trên kệ đâu rồi ? " , Thiên Yết ngại nhiều lời, trực tiếp nói rõ yêu cầu.
" À, cái này... " , Gã chủ lộ ra vẻ mất tự nhiên, " Thật ngại quá, đã có người mua mất rồi. " , Gã dùng tay áo lau lau mồ hôi.
Thiên Yết nhìn gã chăm chăm, Cự Giải hơi hoang mang suy nghĩ, cây loan đao đó thiếu mất hắc trân châu chẳng khác nào một cây đao cùn không có vẻ gì đặc biệt, vậy mà vẫn có người để mắt đến ư ? Không biết người này chỉ đơn thuần là hứng thú... hay thật sự là có suy nghĩ khác.
" Ai ? " , Thiên Yết hơi mất kiên nhẫn, anh cử động ngón tay.
" À, haha ... Cái này... " , Gã chủ tiệm trông cực kỳ khó xử, gã lắp bắp, " Thật sự tiểu nhân không nói được đâu đại nhân à ! "
Dường như Thiên Yết nhận ra vẻ mất tự nhiên trong lời nói của gã, mày kiếm thoáng giãn ra. Anh thì thầm vào tai Cự Giải, " Nhóc thấy sao ? "
Cự Giải cảm thấy hơi thở ấm nóng quấn quýt quanh tai, nhanh chóng hiện lên một mảnh đỏ rực. Thế nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh như cũ. Cô nghiêm túc nói cho Thiên Yết phán đoán của mình, " Hắn nhận nhầm chúng ta là Vô thường quỷ, có sự e ngại và tôn trọng nhất định. Bản thân lại mang trên mình tội danh không chịu đầu thai, thế nên việc tiên quyết chắc hẳn phải là nịnh nọt chúng ta hết sức mới đúng. Thế nhưng... khi anh hỏi hắn lại ấp úng, chứng tỏ thật sự không thể trả lời. Theo tôi đoán, hẳn có liên quan đến người mua kia, chắc hẳn hắn đã ra lệnh lão chủ tiệm không được nói ra thân phận. " , Cự Giải nói một hơi dài, sau đó hít khí, nhỏ giọng nói tiếp, " Thân phận người kia chắc chắn không tầm thường. Ít nhất, khiến lão sợ hắn hơn anh. "
Thiên Yết xoa cằm, ánh mắt toát nên vẻ thú vị. Anh thầm nghĩ trong lòng, Cự Giải so sánh như vậy, ắt hẳn là vì không biết được thân phận thật sự của anh. Cũng phải, nếu lão chủ biết anh là ai thì chắc hận không quỳ xuống kêu cha gọi mẹ, ngay cả tổ tiên chôn ở đâu cũng nói cho anh biết mất. Đương nhiên, đây là Thiên Yết nghĩ chứ cũng không thật sự nói ra.
Thiên Yết gật đầu đồng ý với suy đoán của Cự Giải, chính anh cũng nghĩ như thế. Thế nhưng tạm thời không đoán được người đó là ai. Quỷ sai cấp cao ? Phán quan ? Hay Diêm Vương lão gia tử ?
Thiên Yết mò tay vào trong túi áo, lấy ra một viên hắc trân châu đen, nhẹ nhàng đặt lên quầy. Không đợi lão chủ chạm vào, đã rất nhanh cất lại vào trong túi.
Lão chủ trố mắt nhìn theo động tác của anh. Cằm há to đến nỗi có thể chứa một quả trứng đà điểu, đồng thời, cái lưỡi mỏng cũng đảo liên tục.
" Thì ra là người có duyên. Thất lễ thất lễ, tiểu nhân có tội. " . Hắn nói rồi thở phì phò, phải lấy tay xoa xoa ngực một hồi mới có thể ổn định hơi thở.
" Giờ thì nói cho ta biết ai là người mua đao được chưa ? "
" Là... " . Lão chủ dường như khá rối rắm, một hồi lâu vẫn chưa dám nói ra cái tên này, chỉ khi thấy ánh nhìn bất mãn của Thiên Yết mới miễn cưỡng thốt ra : " Là 'Ngài ấy' "
" 'Ngài ấy' ? " . Cự Giải có thể nghe ra giọng điệu run sợ của lão chủ. Cô vô cùng tò mò với người mà lão chủ tiệm đề cập. Không nói ra một cái tên, liệu bọn cô biết đi đâu tìm người đây ?
Thế nhưng trái ngược với cô, Thiên Yết dường như đã biết người đó là ai. Anh nhíu mày thật chặt, hồi lâu vẫn chưa giãn ra. Cự Giải thầm đổ mồ hôi trong lòng, cô toan mở miệng hỏi thì Thiên Yết đã lên tiếng : "Đi thôi. "
Cự Giải kéo góc áo anh, thì thầm nói nhỏ : " Nhưng hình như chúng ta vẫn chưa tìm được người. "
Thiên Yết yên lặng vỗ đầu cô, nhanh chóng nắm tay kéo người đi. " Không lo, hắn tự sẽ đến tìm chúng ta. "
///
Thiên Yết mở mắt choàng tỉnh, cả hai đã quay lại căn phòng nhỏ trong nhà Cự Giải. Thiên Yết nhìn xuống, thấy Cự Giải vẫn nằm im nhắm mắt, gối đầu lên gối mình, anh thầm cảm thấy không đúng.
Cự Giải đáng lý ra phải tỉnh trước anh chứ nhỉ ? Tại sao đến giờ vẫn im lìm thế kia ?
Thiên Yết cúi xuống, kiểm tra hơi thở của Cự Giải, không có nhịp đập, cả người mềm oặt. Anh vội bế cô lên phòng khách.
Thiên Yết nắm lấy tay, miệng liên tục gọi tên Cự Giải. Không biết anh lấy từ đâu ra một cái chuông nhỏ màu đen tuyền. Anh để nó bên tai Cự Giải mà lắc lắc, vừa lắc vừa niệm chú.
Qua một lúc, người trên sofa vẫn không có động tĩnh. Thiên Yết nhíu mày.
Nhà Cự Giải vì để liên kết đến âm lộ dẫn đến Chợ Quỷ thì đã hoàn toàn đóng kín. Thiên Yết nhớ tới cây nến ở dưới nhà kho, nếu cháy hết nến mà hồn phách vẫn còn ở Quỷ giới thì sẽ phiền phức to. Không phải anh không thể trực tiếp đi đến đó đòi người, vì dẫu sao bọn họ cũng là người chủ động tiến vào địa phận của người ta trước. Bây giờ việc cần làm là phải đưa hồn phách của Cự Giải trở lại ngay, nếu để chậm trễ thì sẽ gây ra ảnh hưởng đến cơ thể.