Hình dáng quen thuộc, cái chiêu trò lừa đảo này...!!!
Đại thiếu gia, tại sao ngài cứ phải khốn khổ như vậy.
Bạch Dương yên lặng đứng mãi trong đêm tối phủ ngập gió tuyết, mặc cho cái lạnh cứ từng chút, từng chút một chiếm đóng thân thể cô, bỗng nhiên trong một thời gian ngắn ngủi xảy ra chỉ như thoáng qua thôi, cô dường như phát hiện ra.
Nơi này, gia tộc này, những con người cao quý này đang dần thay đổi đến chóng mặt.
Không còn những quy tắc, cũng chẳng còn những luật lệ.
Nó khiến cô có cảm giác thật khó chịu, cười khẩy, Bạch Dương vươn tay vuốt nhẹ dạ dày của mình, cú đấm hồi nãy quả thật...
Đau đến không tưởng.
Đang lúc tính xoay người chạy vào trong xem tình hình của Thiên Yết nặng nhẹ ra sao thì cánh tay đang bấu lấy bụng mình của cô bị một lực đạo mạnh mẽ nào đó tóm chặt lấy, khiến cho Bạch Dương hoảng hốt nhìn lên, lại không thể ngờ được sẽ bắt gặp khuôn mặt giận dữ của Sư Tử.
Ngay lập tức biểu tình hoảng hốt đã được thay thế bởi cái nhíu mày không mấy dễ chịu.
" Thiếu gia, cậu làm tôi đau đấy " Bạch Dương nhàn nhạt nói, tay cũng không rảnh rỗi để yên liền giãy ra khỏi bàn tay của Sư Tử quay nhanh người chạy thẳng vào trong, nhưng chân chưa bước được hai bước thì lại một lần nữa, bị người kia tóm trở về.
" Thiếu Gia Cậu Đủ Chưa ? " Bạch Dương lần thứ hai nhịn không nổi mà gào lên
" Chưa "
Hét lớn chẳng kém gì cô, hai bàn tay của cậu siết mạnh lấy vai cô như muốn vặn gãy, tròng mắt đỏ rực bỗng chốc bạo phát đầy dữ dội, như nhìn ra được có cái gì đấy không ổn, Bạch Dương bắt đầu khẩn trương giãy dụa, cô ghét như vậy, cô cực kì ghét khi mà cậu ấy lúc nào cũng nhìn cô bằng cặp mắt tràn ngập yêu thương ẩn dật như thế, điều đó như đang hò hét quanh tâm trí cô rằng, cô sai rồi, cô là một đứa tồi tệ khi đã chối bỏ tình cảm của cậu ấy.
" Nếu như em là tôi, nếu như em một lần thử là tôi.
Khi nhìn vào biểu cảm chán ghét này của người mình yêu đến điên dại thì có lẽ em sẽ phần nào cảm nhận được, tôi đã từng khốn khổ như thế nào.
Nhưng thật đáng tiếc.
Bạch Dương, điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra.
"
Bất động thanh sắc, Bạch Dương ngây người nhìn Sư Tử, xung quanh viền mắt của người con trai ấy đang đỏ lựng đầy vẻ chua chát, cậu ấy khóc sao? Sư Tử cao cao tại thượng mà cũng sẽ vì một ai đó mà khóc ư? Gió lạnh quạnh quẽ tạt vào lòng của hai người, cảnh sắc lúc này hệt như hiểu được tâm tình của họ, cũng như vậy vật vờ lặng lẽ chảy trôi.
Chẳng biết bản thân ngơ ngác như thế bao lâu, Bạch Dương lúc này dứt khoát mà lạnh lùng, cô gạt đi bàn tay của Sư Tử, hướng cậu nở nụ cười nhạt nhòa.
" Chúng ta giống hệt nhau thôi, thưa Thiếu Gia "
Cách xưng hô hoàn toàn xa lạ kết hợp cùng giọng điệu quá mức nghiêm túc ấy của cô làm cho toàn thân Sư Tử đột ngột run lên, cậu nhíu chặt mày, bàn tay cứng ngắc siết chặt rồi lại không được tự nhiên mà buông thõng ra, điều đó biểu thị rằng cậu đang rất sợ.
Ánh nhìn kia là gì vậy?
Bạch Dương ngiêng người lùi ra sau vài bước, lần này cô không còn trốn tránh ánh mắt của cậu nữa, thay vào đó cô lại mỉm cười nhìn thẳng Sư Tử, hoàn toàn trống rỗng, Sư Tử tay đã run đến kinh hoàng, cậu đột nhiên có cảm giác, Bạch Dương sẽ biến mất, cô ấy sẽ như vậy...!ở trước mắt cậu...!mà tan biến.
" Thiếu gia..
"
Đừng nói gì hết, cầu xin em.
Hơi thở của Sư Tử đã bắt đầu hỗn loạn, cậu rất muốn bỏ chạy, cậu sợ hãi cái điều mà cô sắp sửa thốt ra đây, nó sẽ gϊếŧ chết cậu mất.
" Tôi "
Không được
" ...yêu Thiên Yết thiếu gia "
...
Gió hiu hiu tản mác quanh khu vườn màu trắng một cách chậm rãi, vết xước lạnh lẽo dán mác tại con tim đã bao giờ nứt vỡ, cô đơn mãi mãi chia ngọt sẻ bùi, quanh khu đất trống vắng cằn cỗi ấy, chỉ còn lại mỗi mình cậu, mãi cả khi Bạch Dương đã dứt khoát bỏ đi rồi, thì cậu vẫn ở đấy, cứ mãi đứng như vậy, nhìn theo cô, Sư Tử nhìn mãi, nhìn mãi, cho đến khi bên trong khóe mắt...!chảy ra một giọt nước nóng bỏng rát, trơn truột xuống tận cằm, cậu cười, cười mếu máo, cười đau đớn, cười đến xé lòng.
Thật đau, trái tim như bị hàng ngàn con kiến gặm nuốt, đau thật đấy, nó còn hơn cả cảm giác xáƈ ŧɦịŧ bị xuyên thủng, bất lực quỳ rạp xuống, Sư Tử cuối cùng cũng không thể chịu đựng nổi mà bỏ đi vỏ bọc mạnh mẽ vốn có, hai tay cậu ôm chặt lấy đầu mình mà nấc lên.
Tại sao lại như vậy.
Tại sao không quay lại nhìn cậu dù chỉ một chút, tại sao lại có thể độc ác chối bỏ tình cảm của cậu trong suốt chục năm qua.
Sư Tử gầm lên, khuôn mặt vặn vẹo đi, chua xót chảy ra dòng nước mắt cay đắng.
Em quả thực rất tốt, nhưng em không yêu tôi.
Vì thế sự tốt đẹp của em trở nên tàn nhẫn.
Tôi quả thực rất yêu em, nhưng em không yêu tôi.
Vì thế tình yêu tôi trân trọng hóa ra rẻ mạt...
Chỉ là muốn yêu cô nhiều hơn một chút, muốn gần cô lâu hơn một chút, cũng là sai lầm của cậu sao? Từ bao giờ mà cậu lại trở nên tội nghiệp thế này?
Đâu đó vào một buổi tối ngập ngụa tuyết bay, trong căn phòng đang có những giai điệu du dương, trang sách nhỏ để trên mặt bàn bị gió cuốn đến những trang sau cuối.
Những dòng sau cuối cho một chuyện tình đầu...
***
Nhân Mã chẳng thể ngờ nổi trong giây phút quan trọng nhất thì bản thân lại bị kẻ lạ mặt nào đó chạy đến ôm đi, cái mùi quen thuộc này khiến cô hoang mang tột độ, vòng tay như gọng kiềm siết chặt lấy bờ vai cô như muốn vàu nát, chẳng hiểu sao Nhân Mã lại có cảm giác rằng kẻ này đang rất là tức giận.
Cái quái gì thế này?
Những suy nghĩ dằn vặt cuối cùng cũng được minh bạch ngay khi người lạ buông cô xuống, kéo ra lớp áo choàng màu đen huyễn hoặc.
Khoảnh khắc ánh mắt vô tình chạm vào nhau, Nhân Mã ấy thế mà lại ngây ngô thất thần mãi, cho dù muốn cũng chẳng thể nào mà cử động được.
Bởi vì, người đang đứng trước mắt cô hiện tại chính là...!Thiên Bình !!!
" Tại sao...!lại là ngươi ?" Khóe miệng vô thức lẩm bẩm, Nhân Mã ngước mắt nhìn hắn, bởi vì trời quá tối, cũng bởi vì gió quá mức lạnh lẽo khiến cho tầm nhìn của cô có chút mê ảo, Nhân Mã chẳng hề trông thấy gì ngoài cặp mắt phóng đãng pha chút tự giễu của hắn.
Thiên Bình nhẹ nâng chiếc cằm khiến người ta ghen tị lên một chút, từ trên cao mà nhìn xuống cô gái nhỏ nhắn đang co cuộn mình như đứa trẻ không có nơi để về phía dưới, hắn cười , nụ cười đậm mùi vị tính toán.
...gió thổi thật mãnh liệt , như mang theo tiếng than khóc nức nở của người nào đó, lượn lờ xung quanh khu đất mãi vẫn không chịu tán đi.
Mỗi khi nhắm mắt, lại hiện ra hình ảnh mà hoàn toàn không muốn nhớ lại, bỏ qua không được , hệt như ma qủy tham lam nhấm nuốt con người.
Thiên Bình hơi cúi thấp đầu mình xuống, bàn tay thon dài tinh tế nhẹ vươn đến nắm lấy chiếc cằm gầy nhỏ của Nhân Mã tao nhã nâng lên, hắn không nhanh không chậm cất tiếng.
" Cô lại tiếp tục nợ tôi "
Vốn dĩ thất thần, lại bởi câu nói của hắn mà giật mình tỉnh táo lại, Nhân Mã hình như đã quên mất bản thân đến đây vì mục đích gì, tự mắng mình vì vẻ ngoài của hắn mà ngu muội, gằn lên giận dữ, Nhân Mã mạnh bạo hất phăng đi bàn tay của hắn, nhưng lại không ngờ tới được, Thiên Bình ngoài ý muốn mà tiến đến giữ chặt lấy hai cánh tay cô, hoảng hốt chưa kịp tan đi, lại thấy hắn kéo phăng cổ áo, ngay lập tức trên cần cổ trắng nõn lộ ra vệt cắn sưng đỏ của người nào đó, tầm mắt của Thiên Bình đột ngột tối đi vài phần.
Nhân Mã giãy dụa hét tướng " Ngươi định làm gì ??"
" Nó thật chướng mắt " Trầm giọng nói, ngón tay không thương tiếc mà miết mạnh lên vệt cắn trên cổ cô, Nhân Mã nhăn mặt vì đau nhưng ngay tức khắc há hốc mồm hét lớn, cô không dám tin, Thiên Bình ấy thế mà lại cắn đè lên đó.
Dữ dằn tới nỗi như muốn xé rách xáƈ ŧɦịŧ của cô, Nhân Mã điên cuồng phản kháng, Thiên Bình lại chẳng thèm để ý, lực đạo giữ tay cô lại thêm vài phần cuồng dã.
" Ngươi điên rồi "
Bật cười, Thiên Bình dời môi khỏi cổ cô, hiện tại vệt cắn hồng đỏ đã tứa ra cả máu tươi, vươn lưỡi nhẹ liếm môi, Thiên Bình thì thầm bên tai Nhân Mã, khiến cô bất giác rùng mình.
" Như vậy dễ nhìn hơn đúng không? "
Trợn trừng mắt nhìn hắn, tim cô liên hồi nổi trống, khuôn mặt của Thiên Bình vốn dĩ rất là mê hoặc lòng người , thế nhưng hiện tại lại vô cùng đáng sợ, hắn lại muốn tính toán điều gì?
Thiên Bình ngoài mặt thì cười đến nghiêng nước nghiêng thành, nhưng trong lòng hắn lại vô cùng lạnh lẽo, hắn không hiểu, bản thân hành động như vậy là vì sao? cô gái này, từ bao giờ lại biến thành thứ mà hắn để tâm nhất như vậy, cái lúc trông thấy Ares hôn cô, hắn như muốn nổi cơn thịnh nộ, cái lúc trông thấy Bạch Dương ra tay với cô, hắn suýt chút nữa nhịn không được mà muốn hét lên, giống hệt đứa trẻ bị cướp đi món đồ yêu thích, hắn vừa sợ hãi vừa tức giận.
phải nhỉ?
Cô chỉ là đồ chơi của hắn.
Hắn bất cứ lúc nào cũng có thể phá nát cô, giống như giải đáp được mớ bòng bong trong lòng mình.
Thiên Bình bắt đầu khôi phục lại biểu tình vốn có, nhẹ buông Nhân Mã ra, toàn thân mềm oặt ngã ngồi xuống nền tuyết, Nhân Mã thở gấp gáp, vươn tay bịt lấy một bên cổ, ánh mắt lạnh rét bắn thẳng về phía hắn.
Thiên Bình nhếch môi, đang tính xoay người đi thẳng thì lại bị tiếng hét của Nhân Mã làm cho khựng lại.
" Song Tử...!Ma Kết, nếu như hai người họ có mệnh hệ gì thì ta ...!"
Thiên Bình chậm chạp nghiêng đầu nhìn cô, khóe mắt chẳng hiểu sao lại tối tăm như bụi mù của đêm đen, hòa quyện thành một, Nhân Mã siết chặt nắm tay, chẳng hề trốn tránh mà nhìn hắn.
" Ta sẽ gϊếŧ ngươi "
Vậy sao? Thiên Bình cười nhạt, chẳng hề nói một câu gì nữa.
Cứ vậy mà bước thẳng, đôi khi người ta chẳng cần phải nói ra, tình cảm là thứ khó hiểu nhất trên đời, mà hắn lại rất sợ, một khi hắn đã có cái thứ tình cảm trần tục đó, hắn sẽ chẳng còn là hắn nữa, cô có lẽ là một trường hợp đặc biệt, khiến hắn say mê, rồi lại khiến hắn huyễn hoặc thành một thứ đồ chơi như bao kẻ khác, đó cõ lẽ chính là lý do thích đáng nhất.
Bởi vì hắn không thể yêu.
Nếu yêu, hắn sẽ chết trong tâm một ít.
Hắn không muốn, tuyệt đối không bao giờ muốn.
" Nhân Mã, tôi sẽ không bao giờ hôn cô..
bởi vì nụ hôn chỉ có thể dành cho người mình yêu "
Mà hắn sẽ không bao giờ hôn ai, bởi vì hắn sẽ chẳng bao giờ yêu ai.
Một câu nói vô ý tứ theo gió dập dờn quanh tâm trí cô, Nhân Mã không hiểu, toàn thân dường như mất hết sức lực cứ thế mà ngây ngốc nhìn hắn từ từ đi khỏi, vệt cắn bên cổ bất giác nhói lên lạ thường.
***
Vừa mới đặt chân vào sảnh chính, Thiên Bình lại một lần nữa trông thấy Sư Tử nằm dài giữa nền tuyết trắng tinh, không động đậy, cũng chẳng hề chớp mắt.
Thiên Bình không muốn quản cậu, chỉ từ tốn bước qua.
Có chút tàn nhẫn, lại có chút thương hại.
" Anh có yêu cô ta không?" Đôi chân vô thức khựng lại, không phải vì câu nói của Sư Tử, mà chính là bàn tay bị thương của cậu đang bóp chặt lấy cổ chân hắn, Thiên Bình nhíu mày, chỉ thấy Sư Tử nghiêng đầu qua, tròng mắt khô rát hờ hững nhìn hắn.
" Nếu như không yêu, vậy gϊếŧ cô ta đi, trước khi anh tự gϊếŧ bản thân vì cô ta "
Tình cảm của hắn đã phô bày ra tới mức Sư Tử cũng có thể nhìn thấu rồi sao? Lúc này, bên ngoài cổng chính, một tiếng động lớn mạnh mẽ vang dội, cả Thiên Bình lẫn Sư Tử đều giật mình nhìn lên, chẳng phải là ai khác ngoài Cự Giải, trừng lớn mắt., Thiên Bình nhăn mày, chẳng phải hắn nói Al mang tên này về nhà rồi sao, thế nào lại còn ở đây.
Cự Giải suýt chút nữa thì khụy xuống nếu như không nhanh tay bám vào then cổng, nhìn xung quanh, hắn thấy Thiên Bình ở đằng xa, cách đó vài bước chân, hắn thấy máu tươi loang lổ trên nền tuyết trắng xóa.
Máu ư? của ai vậy, Song Tử? Song Tử ở đâu.
Cự Giải rất nhanh lảo đảo chạy về phía sảnh chính nhưng chưa đi nổi hai bước lại bổ nhào xuống.
Thiên Bình không do dự bước đến thì lại phát hiện Cự Giải sớm đã lịm đi.
Sao có thể ra nông nỗi này?
Nhanh tay nâng Cự Giải lên, Thiên Bình nhíu chặt mi mày, tên này rốt cuộc chạy bao nhiêu km để tới đây vậy? khuôn mặt tím tái chưa kể đến đôi chân sưng tấy trên nền tuyết lạnh lẽo lúc nửa đêm, khó có thể hình dung ra được dưới lớp quần áo lộn xộn này, bộ dáng hắn sẽ có bao nhiêu tồi tệ.
Al rốt cuộc đã xử lí như thế nào? Thiên Bình một tay ôm lấy Cự Giải, một mặt hướng vào bên trong nhà chính hét lớn.
" Người đâu..
"
Ngay lập tức, một vài cô hầu lanh lẹ chạy tới, theo sự phân phó của hắn liền mang Cự Giải vào phòng chữa trị.
Còn Sư Tử, cậu chỉ đứng như vậy mà nhìn lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra.
Trong con mắt hoàn toàn chẳng còn lại gì ngoài một màu đen xám xịt.
Tuyết lại bất giác lả tả rơi, buồn tẻ đến tê tái.
Sâu bên trong khúc hành lang dài ngoằn, cạnh chiếc cửa sổ hé mở lồng lộng bụi gió của một căn phòng lạnh lẽo.
Thiên Yết với đôi tay bị thương lại cứ như chẳng có cảm giác đau rát, mặc kệ hết thảy xúc cảm của da thịt, y vẫn đứng nguyên một chỗ, từ trên cao mà lẳng lặng nhìn xuống cô gái đang nằm im lìm trên chiếc giường màu khói, khóe mắt cô đọng những giọt nước mắt sớm đã khô queo nhăn nhó.
Gió đêm xáo tung mái tóc của y, lật tẩy khuôn mặt dính vô số máu tươi, từng lớp quần áo cho đến hai bàn tay tinh tế, không chỗ nào là không có máu khô dính lại.
Y ấy vậy mà lại lẻ loi đến đáng sợ, y nhìn Ma Kết, không hề chớp mắt, bàn tay run rẩy như là do dự có hay không nên chạm vào.
Vì y sợ, nếu như y tiến quá gần, cô sẽ bỏ chạy, mà y thì lại không muốn chút nào, y sẽ lại nổi giận, y sẽ chẳng còn là y nữa.
Nhưng có sao đâu, hiện tại thì cô cũng đâu có mở mắt nhìn y.
" Thiếu gia..."
Giọng nói già nua có chút xót xa vang lên từ ngoài cửa phòng, Thiên Yết chẳng hề quay đầu ra nhìn, cũng chẳng buồn động đậy, những tưởng y sẽ im lặng không đáp lại, thế mà rốt cuộc, khi kim đồng hồ nhích lên hai giây, y lại nhạt nhòa cất tiếng.
" Rốt cuộc thì tôi làm sai ở chỗ nào? "
" Tại sao cô ta cứ luôn chạy trốn?"
" Là vì cái gì? "
Quản gia Ted trầm mắt nhìn y, ông biết y hiện tại cảm thấy như thế nào, trông thấy cánh tay bị bắn máu tươi vẫn còn đang tóc tách nhỏ giọt, ông chỉ biết cắn răng cào lấy hai bàn tay mình, phải chăng ông nên thông báo cho lão gia, nếu cứ tiếp tục như thế này, ông sợ, cái ngày mà bốn người họ khóc ra máu sẽ chẳng còn xa nữa.
Ông phải tàn nhẫn hơn, ngay đến cả lời nói....
Thiếu gia...già xin lỗi cậu!!!
" Cô gái đó vốn dĩ không yêu cậu, nếu như thiếu gia có tình cảm với cô ta, vậy già xin cậu hãy từ bỏ đi.
Cậu đã nhẫn tâm gϊếŧ chết người con trai cô ta yêu nhất, cậu nghĩ rằng cô ta sẽ nhìn đến cậu như một con người sao? Thiếu gia, cậu đã sai ngay từ lúc bắt đầu, cậu vốn dĩ không nên mang cô ta trở về, không nên dành quá nhiều sự chú ý vào cô ta.
Thiếu gia, tình yêu là thứ vô hình gây ra thất bại trong cuộc sống, tình yêu chỉ là một phần nhỏ trong những thứ được xem như là phù phiếm cám giỗ, hãy để nó làm nô ɭệ của cậu, đừng bao giờ biến mình trở thành nô ɭệ của loại cảm xúc rác rưởi đó "
" Ngươi nói chúng là loại cảm xúc rác rưởi, vậy tại sao nhân loại nghèo khổ ngoài kia lại có thể vì rác rưởi mà hạnh phúc đến vậy? " Thiên Yết nhẹ nói, khuôn mặt yêu dị chếch qua một bên, gió xồng xộc thổi tung mái tóc y, vừa vặn che đi ánh mắt vốn đã chẳng còn nhìn ra cảm xúc gì nữa.
Hoang mang mà lo lắng, quản gia Ted siết chặt bàn tay nhăn nhúm.
Ông biết làm vậy là không đúng, nhưng vì y, ông cũng sớm tự sám hối cho bản thân rồi.
" Bọn chúng không hề hạnh phúc, chính vì thứ tình yêu mù quáng đó đã đẩy chúng xuống bờ vực của sự diệt vong, nếu như thiếu gia còn tiếp tục suy nghĩ như vậy, thì sau này chắc chắn cậu sẽ còn tệ hơn cả rác rưởi.
Giày là để xỏ vào chân chứ không phải dùng nó đi lên đầu.
Thiếu gia, xin cậu nhớ kĩ điều này "
Tiếng gió rít gào qua mang tai, cơn đau xáƈ ŧɦịŧ đột ngột nhói lên, đau đớn đầy giữ dội, quản gia Ted sớm đã chẳng còn cúi đầu nữa, ông thẳng người, dùng cặp mắt kiên định mà đối diện y.
Đôi đồng tử tàn nhẫn đó lặng yên nhìn ông, chằm chằm như thể muốn lôi hết suy nghĩ của ông ra, cũng có vẻ dường như chẳng dám tin từ miệng ông lại có thể thốt ra những lời này.
Gió thổi càng ngày càng lạnh lẽo, những bông tuyết như các nàng vũ công uốn lượn trên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống bả vai, cánh môi, mái tóc của chàng trai nọ, như âu yếm vuốt ve rồi lại thẹn thùng bay đi.
Quay đầu nhìn Ma Kết một chút nữa, để rồi y nhắm chặt đôi mắt mình, xoay người bỏ đi.
Khi đi ngang qua người của vị quản gia thân quen, y chợt khựng lại, nhàn nhạt bỏ lại một câu rồi biến mất ngay sau cánh cửa
" Nói vậy, quản gia Ted, ông cũng chẳng phải là một đôi giày sao.
"
Đúng vậy, ông là một đôi giày, nhưng là đôi giày chẳng ai có thể đi vào.
Bằng cách này hay cách khác.
Bằng việc này hay việc khác.
Bằng sự ngụy biện này hay lí do khác thì hết thảy đều là vô ích !
Thiên Yết thẳng một mạch đi vào phòng tẩy rửa, ở đó có lẽ y sẽ trở về chính bản thân của mình ngày trước, y là kẻ tàn nhẫn, y không có trái tim.
Vậy cái thứ vốn loạn nhịp bên phía ngực trái này được gọi là gì?
Sau khi đẩy cánh cửa, quang mang trong mắt y vô tình nhìn thấy cô gái bé nhỏ bên cạnh y trong suốt hàng chục năm qua.
Bạch Dương cầm trên tay hộp chữa thương mỉm cười với y, nhưng cảm xúc của y hiện tại lại dạo chơi bên cạnh Ma Kết.
Y không hề cảm nhận được, Bạch Dương...
" Thiếu gia, Bạch Dương giúp người băng bó vết thương "
Nụ cười bình yên y sớm đã quên mất...!!!
Thứ y nghĩ, Là sự thật , còn y cảm giác đó mới là giả, cảm xúc mới là thật.
Nhưng giờ tất cả mọi thứ đều là thật.
Cảm xúc của y mới là giả.
~*~
" Cậu ta không sao, ngoại trừ cánh tay bị gãy ra thì còn lại chỉ là chấn thương phần mềm, đại thiếu gia, ngài không cần phải lo lắng " Vị bác sĩ trung tuổi kính cẩn tháo ống nghe bên tai cất vào túi, sau khi sửa soạn gọn gàng liền quay qua Thiên Bình đang ngồi trên ghế nhẹ nhàng nói, đối với ông - là một y sĩ riệng của hắn, ông biết cái gì nên nói, cái gì không.
Gật nhẹ đầu, Thiên Bình không tỏ vẻ gì chỉ chăm chăm nhìn vào cánh tay được băng bó cẩn thận của Cự Giải mà chau mày.
Sau khi vị bác sĩ kia đã đi ra ngoài, hắn liền đứng dậy đi qua căn phòng chữa trị của Jun.
Chân tuy chưa đặt vào trong nhưng mùi thuốc sát trùng cùng mùi máu lại cứ như cuồng phong mà xộc thẳng vào mũi hắn.
Mãi đến khi tận mắt chứng kiến quang cảnh bên trong căn phòng, Thiên Bình chỉ biết chết trân tại chỗ.
Không chỗ nào là không có máu, từ đống giây dợ cho đến các thiết bị cấp cứu hạng A, ngay cả Song Tử đang nằm yên bất động trên bàn mổ, toàn thân cũng chỉ một màu đỏ vô cùng chói mắt, thế nhưng máy đo nhịp tim nối trên tay cô gái đó lại tích tích chạy đều.
Đối diện, cửa sổ bằng kính bị vỡ nát, gió tuyết lạnh lẽo man mác xộc vào, không gian u ám quỷ dị nhưng lại chứa toàn là sự tiếc nuối vô vọng.
Bởi vì chủ nhân của nó sớm đã không còn nữa.
Tiến tới phía bàn mổ, khuôn mặt Song Tử đúng là có chút hồng hào.
Vốn dĩ đang nhàn nhạt nhìn thì đằng sau, trong một góc chết của bờ tường lại vang lên tiếng nấc nức nở.
Thiên Bình dợm dờ bước tới, cô y tá riêng của Jun đang cuộn thân mình mà nghẹn ngào bật khóc..
" Lyn.."
" Jun đã cứu sống cô gái đó, đúng là kì tích phải không? " Lyn đột ngột bật dậy gào lên thật lớn, khuôn mặt ướt nước đau đớn nhìn thẳng vào vị thiếu gia kia như muốn tìm kiếm câu trả lời xác đáng.
" Thế nhưng cái giá cậu ấy trả có phải quá đắt, Thiên Yết thiếu gia sao có thể làm vậy, sao y nhẫn tâm gϊếŧ chết Jun, cậu ta cũng là con người, cậu ta cũng có quyền được yêu, có quyền được bảo vệ.
Là vốn dĩ cái định kiến về thế giới này còn quá tệ, rốt cuộc thì sự bình đẳng ở chỗ nào.
Tại sao lại gϊếŧ Jun, là bởi vì cậu ấy lỡ có tình cảm với người con gái của y sao? Đại Thiếu Gia ngài nói đi, cậu ấy chết có phải thật sự quá thảm thiết không ???"
Lyn hét lên thật lớn, đôi mắt ầng ậc nước trừng to.
Cô đã quỳ xuống cầu xin, nhưng lại bất lực, tại sao chuyện này lại có thể xảy ra.
Thiên Bình lặng lẽ nhìn cô, gió mãnh liệt thổi, cuốn bay đi mùi máu tươi còn vương vấn đâu đó quanh đây, thay vào đấy chính là mùi lạnh lẽo của tuyết trắng.
" Những định kiến không dễ gì xóa bỏ, chẳng có sự bình đẳng ở đâu cả.
Lyn, đó là cách thế giới hoạt động "
....
" THIẾU GIA...!FBI...FBI muốn gặp ngài " Một cô hầu hoảng hốt chạy vào.
Thiên Bình ban đầu còn hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh hắn liền nở nụ cười thâm thúy gật nhẹ đầu, biểu tình xoay chuyển tới chóng mặt vô thức làm cô hầu gái nuốt nghẹn một ngụm nước bọt, chỉ thấy hắn bước qua vỗ vai Lyn đang sụt sùi một cái rồi phân phó cô chuyển Song Tử qua phòng khác.
Sau đó liền đi thẳng.
Bên ngoài sảnh chính, quản gia Ted cùng một toán nhân viên FBI của Interpol đang nghiêm nghị đứng, người đàn ông có làn da ngăm đen khó chịu khi phải chờ quá lâu, hôm nay ông đã bất chấp tuổi già thức nguyên một đêm để thân chinh tới đây, nếu như là kẻ khác thì ông đã khỏi cần phải mất thời gian làm gì, thế nhưng tên này là Thiên Bình, kẻ mà FBI bọn ông đã chờ thật lâu để tìm ra cái cớ tóm cổ hắn, những tưởng cái vỏ kén hoàn hảo ấy sẽ chẳng bao giờ tồn tại một kẽ hở, vậy mà hôm nay lại lòi ra một lỗ hổng.
Thiên Bình,lần này ta nhất định sẽ tống giam ngươi, vị FBI hừng hực ý chí, biểu tình cường ngạnh kiên định như lửa, nhưng rất nhanh, nó đã bị thay thế bởi biểu tình méo mó tím tái như bị ai đó tạt một gáo nước lạnh.
Còn ai vào đây nữa, ngoại trừ vị Đại thiếu gia sởi lởi của chúng ta.
Thiên Bình chậm chạp từ trên cầu thang đi xuống, đầu tóc hắn lộn xộn như thể vừa ngủ dậy, hắn vừa đi vừa vươn tay gãi gãi cánh mũi cao thẳng, lại chẳng hề kiêng kị mà còn ngáp dài ngáp ngắn.
Thái độ nham nhở không hề tôn trọng ai khiến cho vị FBI suýt chút nữa thì hộc máu mồm.
Ông nhăn mặt nhíu mày nhìn hắn, quản gia Ted đứng bên cạnh cũng chỉ biết thở dài lắc đầu.
Các cô hầu thì cúi gằm mặt chẳng hề dám nhìn đến hắn.
Chẳng hiểu sao, vị FBI có cảm giác không khí trong căn nhà này vô cùng u ám, ngoại trừ cái tên càn rỡ kia.
" Các ngài có muốn một ly trà không? " Thiên Bình vừa cười ngả ngớn vừa vươn tay rót trà vào ly giơ đến trước mặt vị FBI vốn đang kiềm nén sự tức giận kia hươ hươ.
Hắn nheo mắt cười nhẹ, nhận thấy người đàn ông có làn da ngăm đen kia chẳng hề nói câu gì, chỉ mãi trừng mắt nhìn hắn thì Thiên Bình cũng chẳng nể nang gì nữa, liền trực tiếp uống cạn ly trà.
" Ta là Akon.
Thiên Bình - con trai cả của gia tộc bá tước Louis, ngươi chính thức bị bắt vì tội gϊếŧ người có mục đích, vụ sát hại tàn nhẫn trong khu nhà Hoang phía Tây ngoại ô Paris có phát hiện chiếc Benz mang biển số của gia tộc các người, hơn nữa ở đấy cũng chính là nơi mà gia tộc các ngươi thường xuyên mua bán, tiêu thụ hàng cấm, phi chính phủ..."
" Không đúng, thiếu gia chúng tôi là người của chính phủ Pháp, Interpol các ngài không nên tùy tiện bắt người như thế được.
" Quản gia Ted không thể nghe nổi hết những gì FBI nói liền khàn khàn gào lên, khuôn mặt già nua nhăn lại đầy vẻ lo lắng.
Hừ lạnh, Akon khinh bỉ nhìn ông, lại quay qua Thiên Bình đang khoanh tay ngồi ở phía sofa nhấm nháp ly trà nóng hổi.
Biểu tình thản nhiên đối với những gì ông nói là chẳng thể nào ảnh hưởng tới hắn vậy.
Akon chắc chắn một điều, vụ án mạng trong khu rừng phía Tây kia chắc chắn có liên quan đến cái tên khốn kiếp này, thế nhưng quan trọng nhất vẫn là hắn có nhận tội hay không mà thôi.
Vốn đang suy nghĩ miên man, Akon lại bị tiếng cười khanh khách của hắn làm cho giật mình.
Thiên Bình tao nhã đứng dậy đi đến trước mặt ông, cúi người nói nhỏ vào tai vị FBI kia.
" Nếu ngài đã nói vậy, Thiên Bình tôi còn có thể làm gì ngoài việc đi theo Interpol một chuyến đây "
Âm thanh nhỏ nhẹ như tơ lụa vụt qua chóng vánh, chẳng hiểu sao Akon lại có cảm giác sợ hãi, hơi nghiêng đầu nhìn thẳng vào đôi con người vàng kim kia, ông liền vô thức thối lui người ra phía sau, bởi vì sâu trong đôi đồng tử ấy, sát khí, sự tính toán, những trò đùa giỡn như trộn lẫn vào nhau.
Ngay cả lúc này, hắn có đồng ý đi với FBI bọn ông thì tất cả cũng chỉ là một cái bẫy.
Rốt cuộc thì cuộc chiến này, kẻ nào mới là người nắm quyền, ai mới là con rối mặc người ta giật dây, và ai chính là người đứng đằng sau thao túng tất cả.
Đoàn xe FBI nối đuôi nhau phóng vụt đi giữa đêm đen, trên từng con đường quốc lộ vắng bóng người.
Ngồi bên trong xe, Thiên Bình nhàn nhạt liếc mắt ra bên ngoài, từng bông tuyết sượt qua cửa kính còn vương chút bụi nước mờ ảo, ngay khi lướt qua một con đường nhỏ, khóe mắt hắn liền tia thấy người con gái đó vẫn còn ngơ ngác đứng đấy.
Ngay tại cổng sau của biệt thự nhà hắn mà đờ đẫn nhìn vào bên trong, cho tới lúc tiếng còi xe rú lên, cô ta mới giật mình quay lại.
Vừa vặn, qua lớp cửa kính.
Ánh mắt bọn họ chạm lấy nhau.
Cười khẩy, Thiên Bình liền ngả lưng vào băng ghế mà nhắm chặt đôi mắt.
Hắn đang chơi một trò chơi ăn thua bằng tính mạng, hắn đang muốn thử xem sau cùng của ván cược này, ai mới là kẻ thắng cuộc.
Là hắn, hay là cô ta.
Thiên Bình lại một lần nữa nở nụ cười, nhưng có điều, hắn không hề biết rằng nụ cười của hắn lúc này lại hệt như ánh trăng ngả màu trong đêm tối, sáng nhưng lạnh đến rợn người.
~*~
3 giờ sáng, rốt cuộc chuyến bay qua Anh quốc cũng được cất cánh.
Ngay đầu máy, bên trong khoang hạng nhất hiện có một chàng trai đang trầm ngâm lia mắt ra phía bên ngoài.
Dường như là nhớ về một thứ gì đó, khóe môi hắn thi thoảng lại nhếch lên đầy ý vị.
Cũng giờ phút này, ở một nơi nào đó trên cùng một bầu trời, cũng là khoang hạng nhất, hiện có một cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng óng đang dõi mắt ra phía bên ngoài, dường như có cái gì đấy đồng điệu, khóe môi cô thi thoảng cũng trong vô thức mà chếch lên đầy vẻ đẹp đẽ.
Điều này khiến cho Lucass ngồi bên cạnh không hề lấy làm dễ chịu, nhưng hắn sẽ nín nhịn, bởi vì cô cuối cùng cũng trở về bên cạnh hắn rồi, và dĩ nhiên, hắn tuyệt đối không bao giờ để bất kì kẻ nào chạm vào cô nữa.
Không một ai..!!
Một đêm bao nhiêu chuyện đã xảy đến, rốt cuộc cũng kết thúc.
Thế nhưng, khi ánh sáng lóe lên trên trời cao, bầu trời dưới cái lạnh của mùa Đông, vẫn cứ âm u như thường.
Đảo Quốc Sương Mù - London
Một buổi sáng se lạnh nhưng lại chật cứng người đi, tại sân bay của Hoàng Gia.
Nữ Hoàng cao quý khoác lên mình bộ áo choàng lông thú trắng muốt, mọi người bao gồm các chính trị gia cũng xếp thành hàng đứng ngay ngắn đằng sau bà, khí thế ngút trời nghiêm nghị của Chính Phủ nước Anh quả thật là làm người ta phải choáng ngợp.
Người đàn bà quyền lực đó chẳng hề là ai khác, chính là Công Chúa Anne con gái của Nữ Hoàng Elizabet II, sau khi đại sứ quán báo tin con gái bà vì cái hiệp định chính trị cùng một vị Bá Tước nước Pháp trong hội nghị viện mà đổ bệnh thì bà đã không thể chần chờ nổi nữa.
Tuy Paris và London không phải là quá xa nhau, nhưng chuyện này thật khó để bỏ qua, cho dù có vì lí do gì đi chăng nữa, thì hiệp định giữa hai nước cũng sẽ có ít nhiều vết rạn, bà sẽ đề cập về vấn đề này với Bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao Paris vào bữa tiệc Dạ Vũ đêm nay.
Sương Mù như bao phủ hết tất thảy mọi ánh nhìn, cho dù là vậy, khi cô công nương xinh đẹp ấy rảo bước chân tiến về phía bọn họ, những ánh mắt trần tục ấy dường như là ngây dại, say mê mà nhìn cô như thể rằng tiên nữa bước ra từ một nơi huyền bí nào đấy, mái tóc dài màu vàng giống như tơ lụa hảo hạnh, lất phất trong làn sương mù dày đặc khói bay.
Song Ngư sau khi từ máy bay đi xuống, nhìn thấy cảnh này, cô cũng chẳng hề có cảm giác gì đặc biệt, nhìn chúng mà xem.
Tại sao lại cứ thích phô trương thanh thế, chẳng khác gì một lũ rối gỗ mặc người lên dây cót.
Thế nhưng cô biết, những chú rối này, bất cứ kẻ nào cũng có thể gϊếŧ chết mình.
" Song Ngư " Công Chúa Anne vươn tay vuốt ve khuôn mặt cô con gái, ánh mắt trìu mến lo lắng nhìn khắp một lượt từ trên xuống dưới, sau khi không phát ra cái gì bất thường, bà mới mỉm cười nắm lấy tay cô " Đại sứ quán báo tin con đổ bệnh bên Pháp Quốc, không sao chứ?"
Lắc nhẹ đầu, Song Ngư lạnh nhạt rút tay mình ra khỏi, cô nghiêng đầu nhìn Lucass từ nãy đến giờ chưa cất tiếng khẽ nói " Con-không-có-đổ-bệnh "
Hơi sửng sốt, Lucass trầm ngâm nhìn cô, lại bị Công Chúa Anne kéo tay lại cười cợt " Hai đứa có vẻ mệt, tốt nhất nên về Buckingham nghỉ ngơi "
Chẳng hề nói bất kì một câu gì, Song Ngư cứ thế mà nghiêng người bước qua mẹ mình...
" Đúng là cái thứ mất nết "
" Qúa hỗn xược "
" Đây là điều mà một vị công nương nên có sao?"
Siết chặt nắm tay, Song Ngư sau khi bước qua toán người của chính phủ liền nghe được vài lời nói không hay, cô đứng sững lại, mái đầu đang chuẩn bị quay lại nhìn xem là ai đã cất tiếng thì lại bất ngờ bị một bàn tay to lớn ôm lấy đầu cô kéo về, Lucass hờ hững nhìn cô, hắn là Hoàng Thân xứ Wales cao quý, thế mà lại vì một cô gái hoàng gia bướng bỉnh mà đứng ngồi không yên, nhìn chung thì cô có vẻ khó ưa, vậy nhưng hắn biết trái tim cô mỏng manh lắm.
" Đừng để ý họ "
Tại sao em phải cứ tỏ vẻ kiên cường, điều đó chẳng hề giúp em trở nên mạnh mẽ hơn đâu.
Thái độ của Lucass làm cho cô chợt nhớ đến Bảo Bình, ngửa đầu nhìn lên bầu trời xám ngắt, từng hàng cây, tòa nhà, thậm chí dòng sông Thames thơ mộng, cô thoáng bàng hoàng, thì ra cô đã trở về London.
Vậy là cô đã rời xa Paris, rời xa hắn rồi sao? Sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa.
Sẽ không còn nhìn thấy đôi mắt luôn chứa đựng những suy nghĩ khó hiểu ấy nữa.
Đây chẳng phải là điều cô mong muốn ư? Thế vì sao, Song Ngư lại có cảm giác buồn bã cô độc đến nhường vậy.
Một số người từng xuất hiện trong cuộc đời sau đó biến mất.
Còn một số người , dừng lại rất lâu rồi cũng biến mất ..